Dữ Tích Thù

Chương 53: Chương 53: Hồng nhan tri kỷ (7)




Ý tưởng thì tốt, chẳng qua thực tế lại không thuận lợi như vậy.

Bạch Ngọc Đường vốn luôn tin tưởng rằng Triển Chiêu là một người có tính tình khá tốt, mà Bạch Ngọc Đường vẫn hay bị bảo là loại người biến sắc mặt rất nhanh, tuy hắn chưa từng phát tính khí gì trước mặt Triển Chiêu, nhưng không có nghĩa Triển Chiêu không biết bản tính Bạch Ngọc Đường.

Chỉ đơn giản vì y là Triển Chiêu nên Bạch Ngọc Đường mới không nỡ phát tính khí với y.

Bạch Ngọc Đường xem như cũng hiểu rõ, biết một khi mình nóng lên thì mấy ca ca cũng không biết làm sao, lúc không có đại tẩu, cũng chỉ có thể bảo mình trở về Tuyết Ảnh Cư tĩnh tâm một chút, không dám nói thêm cái gì, chỉ sợ nói trúng cái gì đắc tội hắn, mà cũng chỉ có mẹ nuôi với đại tẩu mới có thể trấn được mình.

Nhưng, mặc dù Bạch Ngọc Đường cố tình ở lại bên ngoài thật lâu, muốn để Triển Chiêu vội vã, để Triển Chiêu biết mình cũng có lúc ương ngạnh, hơn nữa tính tình mình thật ra rất nóng, thì Triển Chiêu ngược lại khiến hắn sốt ruột.

Lúc hắn trở về Hãm Không đảo trời đã rất khuya, tuy không tới mức giơ tay không thấy ngón, nhưng quả thật mặt trời đã chìm hẳn về phía Tây, chỉ còn lại chút dư quang trên biển, mà dù như thế cảnh vật vẫn cứ mơ hồ.

Vậy mà, tới giờ này, Triển Chiêu vẫn còn chưa trở về Hãm Không đảo.

Bạch Ngọc Đường lang thang ở phủ Tùng Giang đủ rồi, mới cho rằng mục đích của hắn đã thành công, vốn dĩ hắn với Triển Chiêu xuất môn là vì muốn tới cửa hàng y phục trong Tùng Giang làm cho Triển Chiêu mấy món y phục mùa đông, dù sao sắp tới mùa đông, thể chất vốn sợ lạnh như triển chiêu nếu không có mấy bộ đông y, chỉ sợ khó mà qua được.

Bạch Ngọc Đường nhìn mặt trời đang từ từ chìm xuống, cuối cùng chịu trở về.

Yêu Nguyệt trên Phưỡng Vũ Lâu khẽ thở dài, “Ngũ gia thật lâu không tới, hôm nay trong trong lòng lại có người, chỉ sợ về sau sẽ ít ghé vào chốn phong hoa tuyết nguyệt, Yêu Nguyệt thật không nỡ a…”

Lại nói lấy bộ dáng của Yêu Nguyệt, đáng ra phải thật ưu nhã vậy mà không biết tại sao, lúc cô ấy nói ra những lời này, luôn cảm thấy trông cô như thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó vui vẻ lại nhanh chóng trở về khuôn mặt xinh đẹp, mang theo chút hả hê.

“Bất quá, Ngũ gia người yêu nhà ngài tận mắt nhìn ngài chạy lên thanh lâu, được rồi, ban ngày chỗ bọn thiếp tuy gọi là trà lâu, ừm, hay là tửu lâu chi đó, nhưng tóm lại vẫn còn mùi quái dị, ba chữ Phượng Vũ Lâu ở ngoài tuy viết không được tiêu sái bất quần như Ngũ gia ngài, nhưng cũng rất dễ dàng cảm nhận được, tranh thủ lúc người yêu của ngài còn chưa kịp ăn giấm, ngài có phải nên trở về phản tỉnh lại hay không…”

Người trong lòng mà ngài thích không phải ngài đấy chứ…

“Hoặc là, người yêu nhà ngài ghen quá, không chừng hôm nay đang tính trở về nhà mẹ nha…”

Bạch Ngọc Đường rất không khách sáo phỉ một cái, “Nhà mẹ em ấy ở Thường Châu, em ấy nhất thời không trở về được…”

Cho nên ngài ỷ vào chuyện hiện giờ người ta không có chỗ ở thì chiếm tiện nghi của người ta à? Bất quá…

“Ai da, Ngũ gia ngài tuy từng xưng là phong lưu thiên hạ, nhưng chung quy vẫn không hiểu được lòng tình nhân, nếu y chỉ là một cô nương yếu đuối thì thôi, nhưng bây giờ y lại là…”

“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

“Là một người giang hồ, nếu y thật muốn thế, thì cùng lắm lại trở về xông xáo giang hồ thôi, Yêu Nguyệt bất tài, cũng thường nghe qua, người giang hồ chuyện giang hồ, lấy trời làm chăn đất làm giường cũng là chuyện….”

Bạch Ngọc Đường lại vội vàng phất tay, “Không thể nào, người như em ấy, sẽ không nói lời nào sẽ bỏ đi…”

Nhưng, Bạch Ngọc Đường không ngờ, Triển Chiêu nói rồi sau đó không về nữa.

Triển chiêu còn chưa trở về Hãm Không Đảo, chỉ nhờ người truyền tin tới, nói là gặp được bạn hồi nhỏ, còn bảo đối phương là một cô nương, không thể tùy tiện mang lên Hãm Không đảo, cho nên y tạm thời không trở lại.

Mẫn Tú Tú đem lực chú ý đặt lên hại chữ “Bạn hồi nhỏ” cùng “cô nương”, giơ giơ tin thơ Triển Chiêu nhờ người ta đưa tới, “Nói vậy, Triển Chiêu còn nhớ được một thanh mai trúc mã? Ừ, có chút nguy hiểm…”

Tương Bình lại đem tin thơ xem xét từ đầu tới chân, cuối cùng dừng lại một chút, hỏi, “Trong bức thư này một chữ cũng không nhắc tới lão Ngũ…”

“Vậy thì thế nào?”

“Thế lão ngũ về rồi, hay còn chưa trở lại?”

Mẫn Tú Tú kịp thời phản ứng sờ cắm, “Chậc chậc” hai tiếng “Quan hệ này vô cùng vi diệu a…”

Cho nên, chờ tới khi Bạch Ngọc Đường đặt chân lên Hãm Không đảo, liền nhìn thấy năm ánh nhìn chăm chú, mang theo ánh mắt quái dị.

Ngược lại Tương Bình ho khan hai tiếng, mang trở về bầu không khí đã gần cầm cự không được, “Khụ, lão Ngũ à, con mèo nhỏ không có theo đệ trở về sao?”

Hôm này Bạch Ngọc Đường đang bị ý niệm để Triển Chiêu vội vã mê hoặc, lúc bị Tương Bình hỏi như thế, ngược lại bị ế, hình như có gì thoáng qua trong não, chẳng qua không thể nào bắt lại được, “Miêu nhi em ấy, vẫn chưa về?”

Mẫn Tú Tú chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường thật lâu, cuối cùng cho hắn một cái gật đầu.

Lần này, Bạch Ngọc Đường hết sức gấp háp.

Bạch Ngọc Đường không ngờ, mình chỉ mới lơ là một chút, Triển Chiêu đã thật sự bị người ta cướp đi mất rồi…

Bạch Ngọc Đường cắn răng nghiến lợi, bây giờ Triển Chiêu nhất định đang ở chung với nữ nhân kia, không biết đang ở đâu ăn cơm uống rượu nghe tiểu khúc đây.

Càng nghĩ, Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy mình rất ủy khuất, cũng hết sức tức giận: “Y không nói câu nào liền đi?”

Mẫn Tú Tú không hiểu tại sao Bạch Ngọc Đường lại giận như thế, chỉ tưởng Bạch Ngọc Đường không thấy Triển Chiêu nên lòng khó chịu, đang tính mở miệng nói gì, lại để Tương Bình đoạt trước.

Con ngươi Tương lão tứ “lăn lăn” mấy vòng, sau đó cười cười, “Lão ngũ, Triển Chiêu không phải ở chung với đệ sao? Sao bây giờ đệ lại quay ngược hỏi chúng ta?”

Bạch Ngọc Đường nghẹn họng, vẫn không cam lòng, “Miêu nhi y thật không có…”

Mẫn Tú Tú khoát áo, rốt cuộc giao tin thơ Triển Chiêu đưa cho hắn.

Lúc Bạch Ngọc Đường nhận thư, chợt nhớ ra mình đã nói với Yêu Nguyệt rằng “Em ấy sẽ không nói lời nào mà đi” nhưng chuyện để thư lại sau đó biến mất như này, y đúng là làm được!

Không lẽ, Triển Chiêu cứ như thế đùa một chút cũng không cho? (Đùa con mắt chú ý ==)

Không đúng, giữa bọn họ không hề có chút đùa giỡn nào, chẳng qua là..

Bạch Ngọc Đường cắn răng, cần gì phải bỏ nhà đi chứ, cho dù có phải đi cũng là Bạch gia ta bỏ nhà đi trước, con xú mèo ở trước mặt Bạch gia gia dám cùng người ta thân thiệt như vậy…

Bạch Ngọc Đường chợt cảm thấy mình mới là người bị bất công ở đây.

Triển Chiêu cũng không cảm thấy mình bị ủy khuất, y chỉ đơn giản viết lại một chút chuyện y còn nhớ, tỉ như cái cô gái đến từ Thường Châu từng là thanh mai trúc mã mà y vẫn nhớ được, gọi là cái gì đó, trong thư có ghi lại, nàng gọi Thủy Ký Bình.

Trong thư cũng nói, vì nàng là nữ nhân, không tiện dẫn tới nhà một nam nhân xa lạ, sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiếng cô nương, cho nên y dẫn nàng ra ở khách điếm.

Lời này nói cũng có lý, đấy là nữ nhân chưa lập gia đình, xem tình hình còn là đào hôn ra ngoài, dĩ nhiên đâu thể vào ở trong nhà đàn ông khác, nhưng, Triển Chiêu cũng là đànông mà, theo một cô gái đào hôn ra ở khách sạn, vậy có ổn không?

Bạch Ngọc Đường hít một hơi thật sâu.

Triển chiêu càng lúc càng trở nên vô lý.

Rốt cuộc vẫn là Tương lão tứ tinh mắt, thấy trạng thái hiện tại của Bạch Ngọc Đường, liền hiểu lúc hai người ra đường lại làm ra thói quen xấu gì rồi, ừm, nhìn bộ dạng Bạch Ngọc Đường, chắc cãi nhau không ít…

“Lão Ngũ, có phải đệ với Triển Chiêu vì Thủy Ký Bình này mà sinh ra mâu thuẫn hay không?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, “Rõ ràng như vậy sao?”

Tương lão tứ tỏ vẻ thấu hiểu, “Ghen cũng có thể hiểu, nhưng, lão Ngũ bây giờ tình trạng con mèo nhỏ rất đặc biệt…”

“Đặc biệt thì y có thể ra ngoài tìm người sao?” Bạch Ngọc Đường tâm trạng không tốt vung tay áo, trở lại Tuyết Ảnh Cư của mình.

“Tú tú, Ngũ đệ hắn…”

“Bị chiều hư.”

“Khụ, theo lý thuyết, đây rõ ràng là Triển Chiêu…”

“Triển Chiêu đã ra ngoài tìm ai sao?” Mẫn Tú Tú lạnh mắt trừng, Lô Phương không dám nói gì nữa, “Trước sao không nói Bạch Ngọc Đường đi, xem đệ ấy có ra ngoài tìm người khác không, Triển Chiêu bất quá chỉ gặp được thanh mai trúc mã nên thân mật chút, nó đã bỏ rơi thằng nhỏ? Nếu chàng cũng vậy, ta đã sớm dọn đồ đi rồi, cứ thế căn bản sẽ không cách nào sống chung được, chàng nhìn nó đi, nó chỉ nói Triển Chiêu không được, nhưng bản thân nó cả chút tín nhiệm cơ bản cũng không cho y…”

“Các ngươi cũng đừng nói ta thiên vị Triển Chiêu, các người không đủ chín chắn…” Mẫn Tú Tú nhìn huynh đệ nhà mình, cuối cùng vẫn mềm giọng, thở dài, “Triển Chiêu nó cũng là nam nhân, lão Ngũ kính nó là nam nhân, ủng hộ Triển Chiêu, nhưng, đồng thời, nó cũng không được can thiệp quá nhiều vào giao thiệp của Triển Chiêu, Triển Chiêu nó mất trí nhớ, cho nên, nó sẽ vô cùng quý trọng những người nó nhớ được…”

“…”

“Nhưng, y với nữ nhân…”

“Đầu tiên ta hỏi, Triển Chiêu đã đồng ý lão Ngũ chưa? Mẫn tú tú lắc đầu, “Triển Chiêu trời sanh tính cẩn trọng, đây lại là chuyện liên quan tới cả đời, mặc dù lão Ngũ đã sớm nói rõ, nhưng Triển Chiêu vẫn chưa đáp ứng đúng không? Hiện giờ Triển Chiêu cùng lắm là có chút hảo cảm với nó, nhưng vẫn có cố kỵ trong đầu, về phần cố kỵ cái gì thì…”

Ai mà biết được?

Chỉ sợ cả bản thân Triển Chiêu cũng không chắc có thể nói rõ ràng, nếu không nên ứng thì cự tuyệt, Bạch Ngọc Đường cũng không phải nữ nhân, Triển Chiêu có thể hoàn toàn không băn khoăn gì tới vấn đề “Thương hương tiếc ngọc” cả.

“Lại nói, người ta ra khách điếm, cũng đâu phải cô nam quả nữ ở chung phòng, biết đâu thanh mai trúc mã nhà người ta có chuyện cần nói thì sao? Cũng có thể là…”

“Có thể là gì?”

“Cũng có thể là do lão Ngũ chọc giận Triển Chiêu nên y mới không muốn trở về Hãm không đảo. Mấy chuyện chọc người này nọ, Bạch ngũ gia hắn làm tương đối thuận tay a…”

Từ tam gia ngây ngốc, chuyện phức tạp quá hắn lười nghĩ, nhưng hiện giờ hắn cũng khá rõ ràng rồi, chuyện này không thể nói ai đúng ai sai, Triển Chiêu nghĩ quá nhiều, có rất nhiều chuyện y cần nghĩ nhiều hơn chút, mà Bạch Ngọc Đường, có lẽ bị điên cho nên mới làm ra chuyện như vậy.

“Vậy phải làm sao đây? Cứ để mặc thế?”

“Đây là chuyện của bọn nó.” Mẫn Tú Tú nhẹ nhàng mím môi, “Chuyện của lão Ngũ với Triển Chiêu, được hay không chỉ trông vào chính lão Ngũ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.