Dữ Tích Thù

Chương 24: Chương 24: Man thiên quá hải (11)




Trữ Tư một đường chạy về Trữ gia, luôn cảm thấy trong đầu nghẹn, nhưng không thế nào phát tiết ra được.

Chuyện nào cũng không thuận.

Trữ Tư cẩn thận nghĩ lại, kể từ lần nhân sĩ võ lâm tụ hội lại xong, không phải, chính xác là từ khi tên Bạch Ngọc Đường kia xuất hiện, chuyện gì của mình cũng bắt đầu không thuận, chỉ có thể thở dài, trên giang hồ, không phải người nào cũng là người hành hiệp trượng nghĩa, cũng có vô số kẻ tự cho là phải.

Danh hiệu Bạch Ngọc Đường tuy vang, nhưng hắn cũng chỉ là một gã thanh niên đầu 2, có thể lợi hại tới mức nào? Nghe nói, mấy thứ nội công tâm pháp gì đó cũng phải qua tích lũy hàng hăm hàng tháng, Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu chỉ là một lũ 20 mươi ba mươi tuổi, có thể tích lũy được tới đâu?

Cho dù bọn chúng có là kỳ tài luyện võ, nhưng chỉ dựa vào hai người mà muốn chống lại một đám giang hồ, thì làm sao mà được?

Càng nghĩ càng thấy, chúng cũng chỉ hù dọa được những người không có võ công như mình mà thôi, Trữ Tư cũng bắt đầu cảm thấy khinh thường Triển Lâm với Bạch Ngọc Đường, ngược lại cô ả nuôi rắn độc kia trông phát khiếp, con rắn nọ nhìn có vẻ rất độc, cả vảy của nó trông cũng độc nữa.

Nói đi cũng phải nói lại, bảo bối đệ đệ của Triển Lâm gọi là gì nhỉ, đứa bé này trông thật thơm ngon, nhìn qua thấy cũng ôn hòa, có lẽ…

Trữ Tư bước vào sương phòng của nữ nhi mình, muốn cùng nó nói chuyện mấy hôm nay gặp, vậy mà còn chưa tới gần khuê phòng của bảo bối, đã sớm nghe thấy tiếng đồ sứ rơi xuống đất, nghe “choang” một tiếng, cùng với tiếng mắng chửi đầy giận dữ của con, chỉ có thể lắc đầu.

Không biết lại ai chọc tới nó, thật là, tuy nói tánh khí con gái mình không phải quá tốt, nhưng nếu không có nhiều lũ hạ nhân không biết trời cao đất dày như thế, có lẽ tính khí của nó cũng không nóng nảy mọi lúc thế này.

Nhưng, trong nhà lại không thể không có lũ hạ nhân, đã từng đổi một nhóm lại một nhóm, cũng không thấy chuyển biến gì.

Chỉ có thể phất tay bảo đám hạ nhân kia lui xuống, một mình đi đối mặt với nữ nhi đang tức giận, “Liên nhi, con cần gì phải như thế, bọn chúng không lanh lợi, thì mắng được rồi, sao cứ phải để mình khó chịu làm chi?”

“Cha, cha nhìn chúng đi, không bao giờ để con vào trong mắt, dám ở trước mắt con đả tình mạ tiếu kìa…”

“Nói vậy, thật là quá đáng…” Trữ Tư cau mày, bất quá không cau được bao lâu đã giãn ra, hoặc giả là nhớ lại thái độ của chính mình. “Thôi, bọn chúng cũng toàn là tiểu cô nương tiểu tử lơn rồi, vậy cũng bình thường, chắc không để ý thấy con mà thôi, đừng giận nữa, a…”

Con gái Trữ Liên lại quẹt mồm, “Cha, con không thích, bọn chúng…”

“Đừng giận, đừng giận, chúng ta đã đổi bao nhiêu nhóm hạ nhân rồi, cứ tiếp tục thế này sẽ không còn ai muốn tới nhà chúng ta làm việc nữa, chúng ta sẽ phải nhịn đói đó, nghe lời.” Rốt cuộc vẫn là con mình, thái độ của Trữ Tư đối với nàng tốt hơn rất nhiều, rất nhiều người khác.” Cha nói cho con biết nha, hôm nay cha gặp một thiêu niên hết sức dễ nhìn, cũng có chút võ nghệ hộ thân, nếu con…”

Nhưng, lời Trữ Tư còn chưa hết, đã thấy Trữ Liên đỏ mặt lắc đầu, “Không chịu, không chịu, cha, người thanh niên lần trước tới tìm cha đã tuấn lắm rồi, cần gì tìm người khác…”

Trữ Tư bối rối, “Ý con là, Bạch Ngọc Đường? Không được, không được, nếu theo hắn, con thế nào cũng phải chịu thiệt, con thấy nó dám uy hiếp cả cha không…”

“Phụ thân, người sợ cái gì, chúng ta chỉ cần dùng nhiều người coi chừng hắn là được a…”

“Liên nhi, người nọ tuyệt đối không đơn giản đâu, núi dựa của hắn quá lớn, vừa có Hãm Không Đảo, vừa có Bạch gia Kim Hoa, còn có tửu phương Giang Trữ, không thể bắt hắn tới ở rể được, còn nếu cho con gả qua cho, kiểu gì cũng sẽ bị khi dễ…”

“Vậy làm sao bây giờ?” Trữ Liên bĩu môi, tim cũng nghẹn, “Con, con thích huynh ấy mà…”

“Liên nhi, nghe cha, đừng nghĩ tới tên đó nữa, trông bộ dạng của hắn liền biết, năm xưa không biết quen bao nhiêu thiếu nữ rồi, huống gì, theo lời trên giang hồ, Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường tự xưng, “Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhất.” Một kẻ hoa tâm như thế, con không trị được đâu.”

Trữ Liên có chút ủy khuất mím môi.

Nghĩ tới, nữ nhân này từ nhỏ chính là được gia đình cưng chiều, muốn gì liền có đó, giống y hệt cha mình, không biết trời cao đất dày, chỉ biết mình thích người ta, lại không hề biết người ta đã sớm có tình nhân rồi.

Như hôm nay, Bạch Ngọc Đường khó khăn lắm mới tìm ra người trong lòng cứ tưởng đã mất đi rồi, làm sao có thể để ý tới một tiểu cô nương đội nhiên xuất hiện cái gì cũng không biết?

Có thời gian rảnh như vậy, không bằng đi nói chuyện trên trời dưới đất với Triển Chiêu!

Hai cha con nàng đúng là không thương lượng ra được cái gì, trong lòng Trữ Liên giống như chỉ chấp nhận đúng một người như vậy, mà nàng cũng biết cha mình nói không sai, bối cảnh Bạch Ngọc Đường sâu dày, nếu hắn không chịu ở rể, mình có lẽ sẽ bị ủy khuất.

Nghe nói người nhà của hắn cũng hết sức thương hắn, cho dù cưới xong quan hệ của họ có tốt tới đâu, thì ít nhiều gì cũng sẽ có mâu thuẫn, nếu vậy, sau này bên kia sẽ ủng hộ hắn, mình thì…(Đm hoang tưởng vãi nồi….)

Trữ Liên càng nghĩ càng thấy ủy khuất, tí nữa rơi lệ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trữ Liên cảm thấy không bằng mình tranh thủ trước, kéo người tới đây, sau đó, nếu hắn thực sự yêu nàng, có lẽ sẽ đồng ý tới ở rể, đến lúc đó, mình nói gì chả được.

Nghĩ tới đây, trong lòng lại thoải mái, “Cha, Bạch Ngọc Đường kia, có tới tham gia đại hội võ lâm không?”

“Vẫn chưa chắc, hắn vốn đến đưa thiếp mời, nhưng hôm nay, con cũng biết, cha với hắn có chút mâu thuẫn, hắn có tới hay không cũng không chắc được…”

Trữ Liên rũ mắt, khẽ thở dài, “Nếu thật vậy, thì không thể làm gì hơn là…”

Tự mình đi tìm hắn…

Trữ Liên thật không nghĩ tới, vận khí của mình có thể tốt như vậy.

Bên kia, mình mới cùng cha nói xong chuyện liên quan tới Bạch Ngọc Đường, vốn định cho người đi dò xét nơi ở của người nọ, nếu hôm nay hắn chỉ muốn ở trong khách sạn, thì cũng không phải không thể mời hắn tới nhà, vậy mà nghĩ một hồi, liền quyết định tự mình đi tìm.

Nếu để hắn thấy mình bỏ sức thế này, có lẽ sẽ cảm động…

Sau đó, nang lên phố, thậm chí còn chưa kịp hỏi người ta chỗ trọ của hắn, đã nhìn thấy hắn rồi.

Có lẽ, đây chính là số mệnh đi?

Nàng vui vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng vén váy, tiến sát lại gần bên cạnh Bạch Ngọc Đường.

Sau đó nàng mới nhận ra, bên cạnh hắn có người rồi.

Bất quá…

Trữ Liên cười, không sao, một nam nhân thôi, lại còn là nam nhân mang theo một đứa bé 3 4 tuổi.

Trữ Liên đứng trước mặt Bạch Ngọc Đường, giống như trong con hẻm đông đúc này, chỉ còn mỗi mình với hai người họ, nàng mím môi, khẽ gọi, “Ngọc Đường…”

Người luyện võ thính lực luôn rất tốt, huống gì còn là tên của mình, được gọi một cách thân mật bằng thanh âm xa lạ, vốn dĩ định cùng Triển Chiêu mang theo Triển Ký ra ngoài chơi một chút, lại không hiểu sao gặp phải chuyện khó hiểu như vậy.

Mày kiếm khóa lại nhìn sang hướng phát ra thanh âm, sau nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc chiêu hoa chi triển trước giờ chưa từng gặp…

Bạch Ngọc Đường có thể xác định, hắn khẳng định chưa từng thấy qua nữ nhân này.

Ngay cả hai năm rưỡi trước ngông cuồng vung bút viết xuống “Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân” cũng không hề biết một nữ nhân như thế, nữ nhân hắn biết trong Thanh lâu cầm các nhất định phải có cầm kỹ nhất lưu hoặc nơi đó có Nữ nhi hồng thượng hạng, tỷ như Yêu Nguyệt của Phượng Vũ lâu.

Cho dù là Yêu Nguyệt, cho dù là Phượng Vũ lâu, Bạch Ngọc Đường cũng rất lâu không tới.

Lần cuối Bạch Ngọc Đường tới Phượng Vũ Lâu đã là chuyện nửa năm trước rồi.

“Bạch huynh, có cần Triển mỗ đi trước không…”

Bạch Ngọc Đường quay mặt sang thấy bộ dáng ôn hài nhi do dự của Triển Chiêu, liền giận không thể phát tiết được, vội vàng hét cắt lời, “Không được, em đợi ở chỗ khác cho Bạch gia, không được nhúc nhích, có thể cho thằng quỷ kia về trước thì càng tốt…”

Triển Ký vẫn ôm 12 phần địch ý với Bạch Ngọc Đường, mới mở miệng đã là “Thúc thúc xấu xa.”

“Bạch huynh nói đùa, Ký nhi chỉ mới ba tuổi, sao có thể để nó một mình?”

Bạch Ngọc Đường bĩu môi lại quay người khuôn mặt nhìn về phía cô gái cũng không còn vội vàng như khi nãy, ngược lại là 12 phần khó chịu, lạnh băng, “Cô nương là người phương nào? Bạch mỗ hình như cũng không nhận ra cô!”

Trữ Liên lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cười vui vẻ, “Ngọc Đường nói gì vậy? Hôm trước chúng ta mới gặp nhau, lúc ở Trữ phủ…”

Trữ phủ?

Bạch Ngọc Đường híp mắt, nữ nhân này chính là khuê nữ bảo bối của lão bất tử Trữ Tư kia? Quả nhiên cùng một đức hạnh!

HÔm trước, Bạch Ngọc Đường theo lễ phép tới bái kiến Trữ Tư, cũng cảm nhận được một tầm mắt nóng rực, chẳng qua chủ nhân của ánh mắt kia cũng không có hiện thân, huống gì, nếu thật là cao thủ võ lâm, thì làm sao không biết che giấu hành tung của mình, lại đi minh trương mục đảm cho hắn biết có người đang nhìn hắn?

Cho nên, trước khi rời đi, hắn hướng tầm mắt nhìn về phía người kia một cách giễu cợt…

Không lẽ chỉ vì cái đó, là để nữ nhân này hiểu lầm?

Bạch Ngọc Đường cảm thấy, thế giới của nữ nhân này, so với người khác rất bất đồng, ít nhất là một thế giới hắn không tưởng tượng được.

“Thì ra là Trữ tiểu thư, bất quá, ta thấy cô như hiểu lầm chuyện gì.” Bạch Ngọc Đường cười còn phải giễu cợt hơn cả ánh mắt trước khi đi nữa, “Bạch gia từ trước tới giờ hình như chưa có gặp qua cô…”

“Sao có thế, rõ ràng hôm đó chúng ta đã gặp mặt!” Nữ nhân liên tục áp đặt, có ý muốn thay đổi quan điểm của Bạch Ngọc Đường.

Chẳng qua là, Bạch Ngọc Đường không thể lĩnh tình của ả, “Cho dù có gặp thì thế nào, thôi thì, cô muốn gì, nói thẳng ra đi?”

“Thiếp muốn chàng cưới thiếp.”

Bất kể là Bạch Ngọc Đường hay còn là Triển Chiêu, thậm chí cả Triển Ký, cũng bị một lời như vầy dọa sợ.

Tại sao có thể có nữ nhân như vầy chứ, một câu như thế mà có thể nói ra giữa ban ngày ban mặt, trước mắt nhiều người như vậy? Nữ nhân này có biết khiêm nhường là gì không?

Cuối cùng cũng may Bạch Ngọc Đường có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, đã phản ứng trước: “À, nữ nhân muốn gả vào trong nhà Bạch ngũ gia, của Hãm Không Đảo, Bạch gia Kim Hoa nhiều như vậy, nếu cô chỉ nói mà muốn ta đáp ứng, thì nhà Bạch gia đã sớm thê thiếp thành đoàn, huống gì…”

Nói tới đây, sắc mặt Bạch Ngọc Đường chợt ấm áp rất nhiều, “Huống gì, trong đầu Bạch gia đã sớm có một người, sau khi y trải ra thật nhiều chuyện, Bạch gia mới có thể tìm ra y, bây giờ, sao có thể vì một câu nói của cô mà từ bỏ? Cô tưởng Bạch Ngọc Đường ta là ai? Còn nữa, Bạch gia gia trước cảnh cáo cô, đừng để ta nghe thấy cô gọi tên của Bạch gia gia, cô không xứng đâu.”

Lời nói thẳng thắn mà tàn nhẫn, trực tiếp đánh nát lòng ngưỡng mộ của nữ nhân thành bụi phấn, theo gió mà bay.

“Ngươi….”

Trữ Liên còn muốn nói cái gì đó, nhưng Bạch Ngọc Đường không cho ả thêm cơ hội, quay người đi về phía Triển Chiêu vẫn còn chờ hắn.

“Bên cạnh Bạch huynh có người như vậy sao? Triển mỗ hình như chưa hề thấy…”

“Mèo ngốc, về đi thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.