Dữ Tích Thù

Chương 11: Chương 11: Tư ức lam sam (10)




Vật Triển Chiêu để lại, đến tột cùng là vật gì, còn giấu diếm, không cho hắn biết?

Bạch Ngọc Đường cau lại chân mày, tuy không nói cái gì, nhưng chân vẫn đi theo.

Chuyện này, có thiên ty vạn lũ quan hệ với Triển Chiêu, hắn không cách nào không để trong lòng, mặc dù đến giờ đầu óc hắn vẫn còn mơ hồ, nhưng…

Chuyện liên quan tới Triển Chiêu.

Dĩ nhiên, trước đó, nữ nhân đã sớm lục lọi phòng Triển Chiêu, bây giờ động tay, cũng rất dễ, giống như đang ở chỗ của mình tìm đồ vậy.

Thứ kia tột cùng là thứ gì?

Bạch Ngọc Đường nhìn nữ nhân áo tím lục lọi trên giá sách Triển Chiêu mấy lần, sau đó tới một bên kệ sách khác, đưa tay đẩy sang một bên, giờ tay gõ gõ trên tường.

Có thể gõ ra thứ gì? Bạch Ngọc Đường nhíu máy.

Năm đó, còn mới bắt đầu thử miêu chi tranh, Triển Chiêu mới bỏ giang hồ vào miếu đường, lúc hắn từ Hãm Không Đảo chạy tới chỗ Triển Chiêu, cơ hồ không có lúc nào không giám thị Triển Chiêu, mặc dù hơn nửa đều bị Triển Chiêu phát hiện, nhưng, có thể khẳng định, Triển Chiêu tuyệt đối không có thời gian đào động trong phòng sau đó giấu thứ gì vô.

Đáng lẽ phải là không có…

Nhưng, đây cũng chỉ là hắn nghĩ.

Nữ nhân tìm kiếm không lâu, liền nghe đến thanh âm không giống trong vách tường, có chỗ trống, có thể khẳng định, chỗ đó trống không.

Tim Bạch Ngọc Đường chợt siết chặt.

Chỗ đó, cất giấu di vật của Triển Chiêu.

Thứ Triển Chiêu để lại, rốt cuộc là gì?

Cục xuông trên họng Bạch Ngọc Đường động một cái, ánh mắt chăm chăm nhìn tay nữ nhân.

Công Tôn Sách ho hai tiếng, “Diệp cô nương, tuy cô bảo đây là di vật của Triển Chiêu, nhưng Triển hộ vệ cũng không nói là để lại cho người nào, cô mang nó đi, có phải không hợp lắm hay không?”

Nữ nhân liếc qua một cái, môi câu lên, “Triển Chiêu để lại vật này cho ai à, theo lý mà nói, phải để lại cho Đinh Nguyệt Hoa, bất qua, Triển Chiêu cũng đã rời khỏi cuộc sống của các ngươi rồi, bên đó cũng dẹp đi, bất kể là ai, cũng nhân dịp này mà sớm quên y, quên không còn một mống mới đúng, thứ này, ta vẫn sẽ mang về, với Triển Chiêu mà nói, Triển Lâm vẫn thân thiết hơn một chút…”

Khinh công của cô gái rất tốt, chỉ chớp mắt, đã nhảy ra rất xa.

Nhưng Bạch Ngọc Đường nhìn không thoải mái.

Đó là Yến tử phi, là Yến tử phi ngày xưa Triển Chiêu đã từng dùng.

So với Triển Chiêu, Yến tử phi mà nữ nhân này dùng, có kém hơn một chút, bất quá, vẫn như cũ là Yến tử phi.

Mặc dù nữ nhân đã đi rất xa, Bạch Ngọc Đường cũng không suy nghĩ quá nhiều về thứ Triển Chiêu để lại, nữ nhân đã nói, “Theo lý thì phải để lại cho Đinh Nguyệt Hoa”, chỉ một tầng quan hệ này thôi, đã khiến lòng hắn rất không thoải mái.

Bất qua, chuyển niệm, Bạch Ngọc Đường lại rất vui.

Quan hệ của Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa không thường, y là phu quân chưa thành của nàng, nàng là phu nhân chưa qua cửa của y, nói cách khác, thứ kia đáng lý phải để dành cho phu nhân Triển gia, nhưng, quan hệ hôn phu hôn thê của Triển Chiêu cùng Nguyệt Hoa tuy đã quyết định lâu, nhưng thứ này của Triển Chiêu, vẫn không được ra mắt.

Đấy không phải mang nghĩa, trong đầu Triển Chiêu cũng không xác định, với Triển Chiêu mà nói, cái tên Đinh Nguyệt Hoa, trong tương lai có trở thành “Thê tử” hay không?

Nguyệt Hoa có thật sự nằm trong đầu Triển Chiêu, vấn đề này…

Bạch Ngọc Đường tự giễu cười một tiếng, vấn đề này đã không cần suy nghĩ nữa, Triển Chiêu sẽ không quay lại mà trả lời hắn một câu hỏi nhàm chán như vậy.

Y, đã sớm không về được…

“Công Tôn tiên sinh, ông mới gọi cô ta là Diệp cô nương?”

“Ừ, tên cô ấy là Diệp Thời Tích.” Công Tôn tiên sinh nghe Mẫn Tú Tú hỏi, khẽ thở dài, “Lúc học trò còn chưa tới phủ Khai Phong làm gia sư, đã từng có lần gặp gỡ cô ấy…”

“Vậy, nhìn cách vấn tóc của cô ta, đáng là phải có gia đình rồi? Lại gọi cô nương thì…”

Công Tôn tiên sinh nghe được lời của Mẫn Tú Lân, lúc này mới bất giác phản ứng, “Cô ấy vấn tóc phụ nhân? Đây cũng không ngờ thật, bình thường cô ấy ghét nhất là nam nhân…”

Tỷ muội Mẫn gia vẫn còn ở bên kia nói chuyện với Công Tôn tiên sinh, Bạch Ngọc Đường với đề tài của họ không có hứng.

Hắn chỉ muốn biết, nữ nhân kia với Triển Chiêu, đến cùng là quan hệ thế nào?

Nghĩ lại lần nữa, Bạch Ngọc Đường chỉ thấy nhụt chí.

Chuyện của Triển Chiêu, hắn biết được quá ít, gia đình có y có ai, y để ý tới người nào, hắn đều không biết, cho dù là một chút xíu tin tức, đều là thăm dò từ A Mẫn.

Cha mẹ Triển Chiêu mất sớm, có một huynh trưởng, còn có một đại tẩu, trước lúc y xuất chinh, đã sanh ra một bé trai, cho nên, ý hẳn còn có một tiểu chất tử chưa từng gặp mặt.

Nói vậy, nữ nhân lòng dạ độc ác đã từng được gọi là “Độc Y” lại có quan hệ gì với y?

Theo tính tình của Triển Chiêu, người như độc y, rất khó nghĩ ra hai người sẽ có quan hệ, nhân mạng trên tay độc y không ít, mà Triển Chiêu lại trạch tâm nhân hậu như vậy, họ…

Bạch Ngọc Đường không tiếp tục nghĩ nữa.

Cả quan hệ giữa hắn với Triển Chiêu còn chưa có cách xử lý, ở đâu rảnh rỗi mà đi quản người ta?

“Ngọc Đường…”

“Đại tẩu, có chuyện gì?”

“… Đệ đừng nghĩ bậy, độc y cô ta… với Triển Chiêu hẳn không phải…”

Bạch Ngọc Đường cười, suy nghĩ trong lòng đại tẩu, hắn dĩ nhiên biết rõ, “Đệ biết, y chắc chắn không phải loại người tùy tiện đó, nếu không, Nguyệt Hoa muội tử chỉ sợ đã không giữ được trong sạch, y, rất cổ hủ…”

Lúc nào cũng chưng một cái mặt, đặc biệt là lúc nhìn Bạch Ngọc Đường, rõ ràng mặt mũi rất dễ xem, vậy mà cũng bị y làm nhăn nhó, chọc cho hắn cứ thích đi trêu y.

“Miêu nhi, ngươi cứ nhăn nhó như thế, không thấy mệt sao?”

Miêu nhi, ngươi còn cảm thấy ta làm ngươi chán ghét?

“… Ngọc Đường, tỷ hỏi đệ, Độc y nọ…” Mẫn Tú Tú mím môi, dường như không muốn nhắc tới chuyện này, lại như đang muốn nói chuyện trọng yếu, “Độc y kia, có biết lòng của đệ với Triển Chiêu không?”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy, thoáng rùng mình.

Quan hệ của Triển Chiêu với độc y không minh bạch, mà hắn y như một thằng ngốc lại nói rõ với cô ta tâm tư hắn định giấu sâu trong lòng, “Y là người trọng yếu nhất của ta.”

Độc y kia với hắn, chắc là hận thấu xuông, thuốc mê hôm đó có bỏ thêm thứ gì khác vào trong không, thật khó mà nói.

Bạch Ngọc Đường chỉ đành một mặt “khinh thường”, một mặt nhìn đại tẩu mình, “Cô ta biết…”

Một lời như thế, Mẫn Tú Tú có tự chủ tới đâu cũng không khỏi căng thẳng, kéo người vào phòng cẩn thận bắt mạch, cho dù vẫn không tìm ra chỗ nào không đúng, nhưng, nàng vẫn muốn Bạch Ngọc Đường tùy thời mang theo dược liệu có thể áp chế độc dược, tuy đối mặt với cao thủ dụng độc như độc y thì cũng chẳng dùng được, nhưng, vẫn cứ mang theo người thì tốt hơn.

Nếu đến lúc đó, thật có thể cứu hắn một mạng thì sao?

Với chuyện này, Bạch Ngọc Đường chỉ lắc đầu.

Với chuyện này hắn thật không để tâm nổi, so với chuyện hắn có thể bị độc y ám toán, hắn càng để ý, quan hệ giữa độc y với Triển Chiêu là thế nào hơn.

Hắn không muốn nghĩ về chiều hướng không tốt.

Người đã mất, hắn còn ở đây giả vờ đau thương, thật là bất kính với người đã mất, nhưng chuyện xảy ra bên người hắn, hắn thật sự không thể xem như chưa từng xảy ra.

Một Đinh Nguyệt Hoa, một A Mẫn, đã làm cho hắn cảm thấy không chịu được.

Nguyệt Hoa muội tử dù gì cũng được Triển Lâm khuyên lại, tuy họ đoán không ra Triển Lâm đã nói với Nguyệt hoa cái gì, nhưng nàng nguyện ý quay đầu là chuyện tốt, bất quá, hắn vẫn biết rõ, trong đầu Nguyệt Hoa có Triển Chiêu, chắc chắn vẫn còn.

Mà A Mẫn, căn bản toàn chui vào ngõ cụt, chỉ muốn trông chừng cái tửu lâu Triển Chiêu đã từng để lại cho nàng khi còn sống, mặc dù Triển Chiêu tới nay đều không để hi vọng cho nàng, nhưng nàng vẫn tử tâm như vậy.

Tuy, các nàng đã sớm bước ra khỏi cuộc đời Triển Chiêu, nhưng nghĩ lại thêm, hắn vẫn là ghen tỵ không chịu nổi, ít nhất các nàng đã từng thân cận với Triển Chiêu như thế, ít nhất Đinh Nguyệt Hoa đã từng là vi hôn thê được mọi người công nhận, ít nhất, A Mẫn đã từng quang minh chính đại ngồi đối diện y, pha cho y một bình trà.

Mà hắn thì sao?

Hắn với y, từng chỉ có hàn đao trao nhau, tranh phong tương đối, chỉ có hoài nghi, chỉ có châm biếm.

Cả một ký ức tốt đẹp, đều không để lại cho hắn, Triển Chiêu nọ, thật là lạnh lùng.

Mà bên kia, ở nơi Bạch Ngọc Đường không biết, nữ nhân mặc váy màu tím, mặc kệ chuyện có thể hù người ban ngày, nhẹ nhàng hạ xuống nóc nhà khách sạn, vào phòng từ cửa sổ.

“Hôm nay về sớm thật, lấy được?” Nam nhân trong nhà khẽ nghiêng đầu, đưa tay đặt sổ sách xuống bàn, “Chuyến này đại khái gặp không ít phiền, đã nói để ta đi cho, nếu để ta đi, làm sao còn phiền phức như vậy? Bọn họ còn có thể cản ta lấy lại đồ của tiểu Chiêu hay sao?”

Nữ nhân bĩu môi, “Thiếp chính là không vừa mắt những người lúc nào cũng lớn lối đại nghĩa lẫm nhiên, lại chả làm được chuyện gì, nếu bọn họ thật tốt như vậy, tiểu Chiêu năm ấy làm sao lại bận như thế?”

“Được rồi, chuyện đã qua, ngọc bội mẫu thân để lại cho tiểu Chiêu cầm về chưa?”

“Dĩ nhiên, thiếp đã ra tay, làm sao không thành.” Khóe miệng nữ nhân cong lên, móc ra hộp gỗ từ trong tay áo, “Đây này, thiếp lén mở ra một tí, có thể chắc chắn chính là huyết ngọc, huyết ngọc hoạt huyết thanh độc, sẽ có ích lợi.”

Nam tử nhận lấy hộp gỗ trong tay nữ nhân, ánh mắt híp lại, “Nếu không phải huyết ngọc này khó lấy, ta sẽ không đánh chủ ý lên ngọc bội mẫu thân để lại cho thê tử tương lại của tiểu Chiêu, chỉ tiếc…”

Nữ nhân giơ tay kéo kéo cổ mình, một khối ngọc bội đỏ như máu bị dây đỏ kéo theo ra, “Thật ra, miếng này cũng được…”

“Không được, đó là đưa cho nàng.”

Nữ nhân mím môi, ra vẻ bất mãn, khóe miệng lại hơi cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.