Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 18: Q.8 - Chương 18: Cái gọi là “Hợp lý hoá đề nghị” (17+)




Lạc Tranh dịu dàng nằm gọn trong vòng tay của Louis Thương Nghiêu, lại thấy bộ dạng hắn có chút suy tư liền mỉm cười cất tiếng hỏi, “Anh sao vậy? Lo lắng cho Liệt sao?”

Louis Thương Nghiêu khẽ gật đầu. Đối với Liệt, hắn vẫn luôn dành rất nhiều tình cảm. Bốn năm nay hắn luôn quan tâm chăm sóc cho cậu ta, không bao giờ để Liệt rời xa khỏi tầm kiểm soát của mình. Nếu năm Liệt mười tám tuổi không phát sinh chuyện thương tâm kia thì hắn cũng không phải lo lắng tới mức này. Hắn chỉ sợ, một lúc nào đó bệnh tình của Liệt lại tái phát thì sẽ rất rắc rối.

Lạc Tranh đương nhiên hiểu được tâm tư của hắn. Tựa đầu vào ngực hắn, nàng dịu dàng lên tiếng. “Yên tâm đi. Liệt đã không còn là trẻ con nữa, cậu ấy sẽ tự biết chăm lo cho bản thân mình.”

“Anh không hiểu tại sao nó cứ khăng khăng đòi học kinh doanh. Liệt thích kiến trúc, thì nên theo học ngành đó. Như thế nó vẫn có thể ở bên cạnh anh, anh cũng dễ dàng chăm sóc cho nó hơn.” Louis Thương Nghiêu nhíu mày lên tiếng.

Nghe những lời này của Louis Thương Nghiêu khiến Lạc Tranh không nhịn được mà cười phá lên, vòng tay ôm lấy cổ hắn, “Đó là bởi vì người mà Liệt kính trọng nhất chính là anh trai mình, một doanh nhân cực kỳ nổi tiếng và thành đạt. Cho nên cậu ấy muốn noi theo tấm gương của anh mình cũng là chuyện bình thường thôi.”

Câu nói vừa rồi của Lạc Tranh làm Louis Thương Nghiêu chợt nhớ tới vẻ mặt lúng túng cùng ngượng ngùng của Liệt lúc hắn hỏi cậu ta lý do chọn ngành học đó. “Tên tiểu tử này…” Hắn cũng không nhịn được bật cười nhưng tận sâu trong đáy lòng lại dâng lên sự cảm động cực kỳ sâu sắc.

Lạc Tranh chỉ cười mà không nói gì. Tâm tư của Louis Thương Nghiêu thế nào sao nàng lại không biết chứ. Hắn vốn là một người coi trọng tình cảm. Sự quan tâm mà hắn dành cho Liệt không chỉ đơn thuần là tình cảm mà anh dành cho em trai, nó còn giống như tình cảm của một người cha dành cho con trai mình vậy. Đối với một gia đình như gia đình của Louis Thương Nghiêu mà vẫn tồn tại thứ tình cảm thiêng liêng như thế này, quả thực rất hiếm có.

Thấy Lạc Tranh cứ tủm tỉm cười từ đầu đến giờ, Louis Thương Nghiêu có chút tò mò nhìn nàng chăm chú. Liền đó, hắn đột ngột giật phăng khăn tắm trên người ra, thân hình cao lớn như mãnh hổ mạnh mẽ đè nàng xuống dưới thân.

“Anh làm gì vậy…” Mặt mũi Lạc Tranh đã đỏ ửng lên nhưng cũng không dám kháng cự một cách bừa bãi để thoát khỏi hắn. Nàng hiểu rất rõ con người của Louis Thương Nghiêu. Chỉ cần nàng động đậy dù chỉ một chút cũng sẽ kích thích dục vọng của hắn càng trở nên mãnh liệt hơn mà thôi. Cho nên lúc này nàng chỉ dám ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng.

Louis Thương Nghiêu cúi đầu xuống, mang theo một nụ hôn nóng bỏng phủ xuống đôi môi Lạc Tranh. Sau đó, men theo phần cổ trắng ngần, nụ hôn của hắn cứ thế kéo dài xuống phía dưới. Bàn tay to của hắn cũng đem quần áo ngủ trên người nàng mà trút bỏ hết…

Làn da ngăm trên thân thể cường tráng của Louis Thương Nghiêu kết hợp với thân thể mềm mại trắng trẻo của Lạc Tranh tạo nên một bức tranh tương phản hết sức hoàn hảo đem lại cảm giác kích thích mãnh liệt đối với thị giác…

“Hôm nay, ông nội anh tìm em nói chuyện gì thế?” Louis Thương Nghiêu vừa thở hổn hển vừa trầm giọng hỏi. Buông tha cho đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh, hắn lại khẽ cắn lên vành tai của nàng như thể muốn trừng phạt. Hôm nay nàng còn công khai bảo Vi Như gọi điện cho hắn. Chỉ có trời mới biết hắn lo lắng cho sự an toàn của nàng tới mức nào. Còn nàng, tại sao lại chẳng thèm quan tâm một chút tới chính bản thân mình như vậy chứ?

“A… Đáng ghét!” Lạc Tranh khẽ kêu đau một tiếng, duỗi bàn tay nhỏ bé của mình đập nhẹ vào phần lưng rắn chắc của Louis Thương Nghiêu, lên tiếng. “Anh đang muốn chất vấn em sao?”

“Em cứ nói đi xem nào.” Lousi Thương Nghiêu khẽ nới vòng tay của mình ra một chút. Tiểu yêu tinh này, yêu nàng một thời gian dài như vậy mà hắn còn đánh giá thấp bản lĩnh của nàng đến thế sao? Hắn phát hiện ra, khi đối diện với nàng, một chút tự kiềm chế cũng không giữ nổi.

Lạc Tranh cũng không khó cảm nhận được cảm giác nóng bỏng tới từ giữa hai chân mình. Gò má càng thêm đỏ ửng, nàng khẽ nuốt một chút nước miếng, nhẹ nhàng nói. “Chính là việc mà người ta thường làm trên phim đó. Đưa cho em một tấm séc khống, muốn viết lên đó số tiền bao nhiêu tùy thích. Miễn là em có thể rời khỏi anh.”

“Xem ra ông nội muốn dùng lại chiêu cũ.” Louis Thương Nghiêu nở nụ cười có chút trào phúng. “Cách này lần đầu tiên đã thất bại, chẳng lẽ lại muốn có lần thứ hai sao?”

Lạc Tranh duỗi ngón tay ra, vừa cười vừa vẽ loạn trên vòm ngực rắn chắc của Louis Thương Nghiêu. “Ai nói là sẽ thất bại? Đối với một tấm séc khống như thế, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng sẽ bị cám dỗ.”

Louis Thương Nghiêu bị những lời nói khiêu khích của Lạc Tranh làm cho tâm trí có chút hoảng loạn. Nghe xong, hắn liền kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nâng những ngón tay thon dài của nàng lên khẽ cắn nhẹ một cái nhằm khống chế dục vọng mãnh liệt của mình.

“Em động lòng?” Có đánh chết hắn cũng không nghĩ Lạc Tranh là người tham tiền.

Lạc Tranh nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn hắn. Thấy dáng vẻ của Louis Thương Nghiêu như muốn tra hỏi tới cùng, lại còn phải cố gắng kiềm chế dục vọng bản thân, nụ cười của nàng càng thêm sáng lạn.

“Em từ chối. Bởi vì khi nói chuyện với ông nội của anh, em nhận thấy càng tỏ ra tham lam thì sẽ càng khiến ông nội tức giận.”

“Hả?” Louis Thương Nghiêu có chút ngạc nhiên. “Em còn đề xuất yêu cầu với ông nội sao?”

“Đúng thế! Em hỏi ông nội, toàn bộ gia tộc Louis đáng giá bao nhiêu? Nếu như ông nội có thể trao toàn bộ gia sản cho em, em sẽ lập tức rời khỏi anh.” Lạc Tranh bày ra vẻ am hiểu sự đời, thái độ cũng vô cùng nghiêm túc lên tiếng.

Louis Thương Nghiêu giật mình sững người hồi lâu, sau đó hắn đột nhiên cười phá lên. Theo tiếng cười vang lên, Lạc Tranh có thể cảm nhận được sự to lớn cùng mạnh mẽ của cơ thể hắn. Hạ thân hắn không ngừng theo sự rung động của cơ thể mà cọ xát vào phần đùi non mịn của nàng, khiến Lạc Tranh hoảng sợ vội đưa tay chống đỡ lồng ngực hắn, lên tiếng, “Anh đừng cười nữa. Cái đó có gì đáng cười cơ chứ?”

Tuy vậy, Louis Thương Nghiêu vẫn không sao kìm chế được, đem cả khuôn mặt vùi vào hõm cổ của Lạc Tranh, tiếng cười của hắn vẫn vang vọng bên tai nàng hệt như trước. Một lúc sau, hắn mới dịu dàng lên tiếng, “Tranh à, anh thực sự yêu em chết mất. Tại sao em lại đáng yêu như thế chứ?”

Louis Thương Nghiêu có thể hình dung ra cảnh tượng lúc đó. Ông nội của hắn, từ trước tới nay không bao giờ chấp nhận điều kiện của người khác, luôn luôn nói một là một, hai là hai. Hôm nay tới tìm Lạc Tranh, chắn hẳn ông cụ đã định sẽ nắm chắc phần thắng trong tay.

Trong thế giới của ông, đen là đen, trắng là trắng, không bao giờ có màu sắc trung gian. Cho nên, ông chắc hẳn không thể ngờ rằng Lạc Tranh lại dám đưa ra điều kiện như vậy.

Nghĩ tới chuyện đó, Louis Thương Nghiêu tuy không chứng kiến tận mắt nhưng cũng có thể hình dung phần nào những chuyện đã xảy ra. Xem ra, Lạc Tranh chắc chắn có năng lực tự bảo vệ bản thân mình, sự lo lắng của hắn có vẻ như không cần thiết.

“Anh còn cười sao?” Lạc Tranh nghe từng lời của Louis Thương Nghiêu, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng ngọt ngào nhưng vẻ mặt vẫn cố làm ra vẻ giận dỗi.

“Tại sao lại có một người cháu như anh chứ? Biết rõ ông nội sẽ tức giận mà vẫn còn cười được? Xem ra lần này kết cục của em sẽ rất thảm. Trước hết là đắc tội với mẹ của anh, sau đó lại còn làm ông nội anh nổi giận. Chắc chắn ông cụ sẽ không đem toàn bộ tài sản của gia tộc Louis mà giao cho em, cho nên nhất định sẽ nghĩ ra một biện pháp khác.”

“Đối với ông nội anh sẽ lưu tâm. Còn những lời uy hiếp của ông cụ, em cứ coi như gió thoảng qua, không cần quan tâm làm gì.” Tâm tư của Louis Thương Nghiêu lúc này cũng vô cùng tốt.

Lạc Tranh luôn là người đa mưu túc trí, kinh nghiệm xử lý các vấn đề rắc rối kiểu này nàng cũng có không ít. Cho nên đối mặt với những việc thế này, nàng luôn có những biện pháp cực kỳ hữu hiệu để hoá giải mọi nguy cơ.

“Em yên tâm đi, mẹ anh thực sự có ấn tượng rất tốt về em. Bà tuyệt đối sẽ không ngăn cản việc hai chúng ta qua lại với nhau. Bà chỉ lo chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mà thôi.”

“Chúng ta sẽ gặp nguy hiểm?” Lạc Tranh khẽ cười, ngước đôi mắt ngời sáng nhìn Louis Thương Nghiêu.

“Sẽ không có chuyện đó, anh cam đoan với em. Chúng ta sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào hết.” Louis Thương Nghiêu cúi đầu hôn nàng, dục vọng của hắn lại bắt đầu mạnh mẽ thức tỉnh.

Lạc Tranh có thể cảm nhận được sự thay đổi từ cơ thể của hắn. Cổ họng nàng có chút khô nóng, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cố ý cất tiếng trêu chọc, “Quả thực, em thấy việc “Hợp lý hoá đề nghị” của ông nội cũng không tồi chút nào.”

“Ông nội đưa ra cho em cái gọi là “Hợp lý hoá đề nghị” sao?” Louis Thương Nghiêu như vừa nghe được một chuyện hoang đường, có chút không tin nổi nhìn Lạc Tranh.

“Đúng vậy. Em đã suy nghĩ rất kỹ về vấn đề này. Ngược lại cũng cảm thấy không có gì mất mát cả, thậm chí vẫn có thể duy trì được tình yêu của chúng ta.” Lạc Tranh cố nén cười, hắng giọng một cái rồi nói tiếp…

“Chính là làm tình nhân của anh, như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao?”

“Lời đề nghị chết tiệt!” Louis Thương Nghiêu nghe xong, lông mày nhíu lại, thô lỗ nguyền rủa một tiếng. Sau đó cả người hắn áp xuống, giọng nói trầm thấp vang lên lộ rõ vẻ uy hiếp.

“Em chính là vợ anh, vị trí này chỉ mình em mới có thể đảm nhiệm được. Về sau còn dám có suy nghĩ như thế này…”

“Thì sẽ thế nào?” Nụ cười của Lạc Tranh càng thêm rạng ngời…

Louis Thương Nghiêu liền bày ra vẻ mặt hệt một con sói đói khát, gầm khẽ, “Hình pháp trừng phạt!”

Vừa dứt lời, cả thân hình to lớn của hắn liền mạnh mẽ nhào tới…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.