Dưới bầu trời quang đãng không một gợn mây, trên bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận là một cô gái xinh đẹp trong bộ váy cưới đang đứng cạnh vòm hoa, chờ đợi tiếng đàn piano chấm dứt phần mở màn lãng mạn. Cô nắm tay người đàn ông bên cạnh, cùng nhau chầm chậm bước lên tấm thảm để tiến vào lễ đường.
Đầy mắt là những lời chúc tụng chói lọi, đầy tai là những vui cười như gai nhọn làm đau đớn lòng người.
“Cảnh Tú tiểu thư, cô có đồng ý gả cho Tống Văn Ngạn tiên sinh làm vợ hay không, cho dù.....” Mục sư nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi trước mặt, nghiêm túc nói từng câu từng chữ.
“Không được... Không thể... Tôi phản đối... tôi phản đối!” Quý Hựu Ngôn trơ mắt nhìn cánh tay Cảnh Tú cứ thế xuyên qua cơ thể mình dù đã cố hết sức giữ chặt, nhìn bản thân tựa như thằng hề ra sức gào thét bên cạnh Cảnh Tú, nhưng dù cho cô có cố gắng như nào thì cuống họng như đang bị ai đó bóp nghẹt, không một âm thanh nào có thể phát ra.
Cô chẳng làm được gì.
Chẳng ngăn được gì, và cũng chẳng bắt được gì cả..
“Tú...Cảnh Tú...” Ba giờ sáng, lại một lần nữa Quý Hựu Ngôn bật thốt tên người trong lòng, một lần nữa bừng tỉnh từ cơn ác mộng đau đớn vẫn hành hạ cô mỗi đêm.
Giữa bóng tối và im lặng vô biên, cô trở mình ngồi dậy, chẳng màn vén lại mái tóc rối bù trên trán, cô với tay lấy chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường để nhìn thật kỹ, rồi tự véo lên tay của mình thật dữ dội, đến khi nhận thức được cơn đau thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nở một nụ cười mãn nguyện.
Đây là tháng thứ ba sau khi cô sống lại, cũng là không biết đã bao nhiêu lần cô tỉnh dậy từ cơn ác mộng lúc nửa đêm. Có điều Quý Hựu Ngôn vẫn bất an như cũ, cho nên cứ mỗi lần giật mình tỉnh mộng, cô đều không thể phân rõ đâu là hiện tại chân thực, đâu là giấc mộng hư ảo.
May mắn là, lần nào tự véo mình cô cũng đau, lần nào tỉnh dậy thời gian vẫn tiếp tục bình thường. Từ ban đầu không dám đi vào giấc ngủ, đến nay Quý Hựu Ngôn đã dần dần thích ứng, vừa khóc vừa cười tiếp nhận bản thân mình thực sự sống lại.
Thời điểm hiện tại chính là ba năm trước ngày cưới của Cảnh Tú, cũng là năm thứ hai sau khi cô và Cảnh Tú chia tay.
Tại năm này, cô 27 tuổi, vừa mới đoạt giải thị hậu Bạch Tượng, đồng thời lại bị Đỉnh Phong đóng băng hoạt động.
Thật tốt, có lẽ tất cả mọi thứ vẫn còn kịp.
Quý Hựu Ngôn tựa vào lưng giường, vừa cười vừa lấy tay lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khoé mi. Cô lấy ra dưới gối một tấm ảnh, dùng đầu ngón tay quyến luyến vuốt ve gương mặt xinh đẹp của người trong lòng, sau đó cúi đầu in xuống một nụ hôn thật dịu dàng.
“Cảnh Tú, hãy cho em một cơ hội, lần này, em nhất định sẽ không mất chị nữa.”, trong lòng cô thành kính khẩn cầu.
*
Tám giờ sáng, trợ lý Lâm Duyệt gọi điện thoại tới, nhắc nhở cô nên thức dậy. Quý Hựu Ngôn đã đánh răng rửa mặt xong, đang cầm cốc giữ nhiệt uống nước ấm.
Kể từ khi sống lại đến nay, Quý Hựu Ngôn bắt đầu có ý thức tự giữ gìn sức khoẻ, bởi vì xét cho cùng mà nói, kiếp trước bản thân cô vì nguyên nhân công việc và tâm tình nên mới điên cuồng tìm đường chết, dẫn đến bị dạ dày bật đèn đỏ nhiều lần, sau cùng chết vì xuất huyết dạ dày và ngộ độc rượu.
8:30, Lâm Duyệt mang theo điểm tâm sáng nóng hôi hổi hùng hùng hổ hổ đi lên. Người còn chưa thấy đâu, tiếng nói đã bay vào phòng khách: “Chị Quý, em đến rồi nè. Chúng ta phải nhanh lên thôi, bên ngoài xe đông lắm.”
Quý Hựu Ngôn nghe tiếng đi ra đón, cười cười tiếp lấy bữa sáng trên tay Lâm Duyệt, ân cần đáp: “Ok, chị cũng xong xuôi hết rồi, ăn xong thì đi. Em ăn chưa? Nếu chưa thì lại đây ăn cùng chị luôn đi.”
Lâm Duyệt nhỏ hơn Quý Hựu Ngôn tầm hai, ba tuổi. Người này là lúc năm ngoái sau khi Quý Hựu Ngôn bắt đầu có chút quyền tự quyết định trong tay, cô liền sa thải nhân viên trợ lý cũ mà người đại diện Uông Quân Thiền đã sắp xếp cho cô, rồi thay bằng trợ lý hiện tại, cũng chính là Lâm Duyệt này.
Tính tình Quý Hựu Ngôn ôn hoà, luôn luôn đối xử tốt với mọi người, còn Lâm Duyệt vừa mới ra trường, tuy còn ít tuổi nhưng rất nghiêm túc và chân thành cho nên hai người họ đều rất quý đối phương, ở chung rất hợp. Kiếp trước, lúc Quý Hựu Ngôn bị Đỉnh Phong đóng băng suốt một năm trời, trong công ty ai cũng hận không thể giẫm thêm cho cô một cước, duy chỉ có Lâm Duyệt từ đầu đến cuối vẫn ở bên cạnh cô, không rời không bỏ. Cho nên kiếp này sau khi sống lại, cô mới quyết định rời Đỉnh Phong sớm trước một năm, đồng thời trước khi ra đi thì hỏi qua ý kiến của Lâm Duyệt, sau đó không chút do dự mang theo Lâm Duyệt rời đi.
Cô gái nhỏ Lâm Duyệt có gương mặt baby, nụ cười ngọt ngào, nhưng giọng nói lại trưởng thành lạ thường, cho nên ban đầu Quý Hựu Ngôn ký hợp đồng với cô chính là chấm điểm ở gương mặt loli và giọng nói phụ huynh này. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Duyệt dễ dàng có tâm tình tốt, mà nghe tiếng nói thì lại càng có cảm giác thoải mái như gặp ngự tỷ vậy.
Nghe Quý Hựu Ngôn mời mọc mình ăn sáng, Lâm Duyệt lộ ra mắt cười cong cong, vừa đi vừa đáp ứng nói: “Vâng, mấy quán ăn uống bên này em cũng không biết nhiều, vừa lúc đi ngang qua tiệm này thấy được được nên em ghé vào mua một phần. Chị Quý cứ ăn đi, còn lại cho em là được rồi.”
—— Được rồi, hiện tại Quý Hựu Ngôn còn thích thêm tính chu đáo của cô gái này nữa.
Sau khi hai người cùng nhau ăn sáng xong thì Lâm Duyệt chở Quý Hựu Ngôn đến trụ sở chính của công ty giải trí truyền thông Nhiễm Văn. Người đại diện Ngụy Di Chân mấy hôm trước đã ra thông báo, công ty sẽ có một cuộc họp ngắn buổi sáng cần tham gia trước khi chính thức tham gia vào chương trình “Toàn dân đại chế tác“.
Công ty giải trí truyền thông Nhiễm Văn là công ty giải trí vừa mới nổi lên trong vòng hai năm trở lại đây, nhưng người đại diện Ngụy Di Chân thì không phải. Ngụy Di Chân xuất thân từ gia đình có truyền thống nghệ thuật, ở trong giới nghệ sĩ này đã thâm niên mười năm. Cô từng lập nên giai thoại ở cùng một thời kỳ đưa hai nghệ sĩ lên hàng ảnh hậu, cho nên trở thành nhân vật truyền kỳ danh tiếng có một không hai trong nước. Cho đến hai năm trước, sau khi kết thúc hợp tác với đại hoa Kỳ Huế Nhân thì đột nhiên mai danh ẩn tích, truyền kỳ kết thúc.
Lúc này Quý Hựu Ngôn vừa mới đoạt giải thị hậu Bạch Tượng, nhảy lên trở thành một trong tứ đại tiểu hoa đán đứng đầu, thế mà lại từ bỏ gia hạn hợp đồng với công ty cũ Đỉnh Phong, nơi vốn có thể cung cấp cho cô nguồn tài nguyên phong phú mà lại lựa chọn nhảy qua Nhiễm Văn, một công ty nhỏ không có tiếng tăm gì. Điều này dẫn đến công chúng bàn tán rất nhiều, đa số đều không hiểu lý do là gì. Chưa kể nghe nói nghệ sĩ dưới cờ Nhiễm Văn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, người có cảm giác tồn tại nhất cũng chỉ có mỗi cô tiểu minh tinh tuyến mười tám có kỹ năng diễn xuất dở tệ, được gắn với cái tên “Chị gái đơ”, Nguyễn Ninh Vi. Mãi cho đến sau khi tin tức người đại diện của Quý Hựu Ngôn là Ngụy Di Chân nổ ra, công chúng mới có cảm giác à thì ra là vậy, bừng tỉnh chân tướng.
**Tuyến 18: từ bên Trung dùng để chỉ những người trong làng giải trí nhưng không nổi tiếng, địa vị thấp kém, ít được ai biết đến.
Nhiễm Văn này nếu có thể mời được Ngụy Di Chân ra mặt, xem ra không phải thực sự là công ty nhỏ không có danh tiếng gì. Đám cư dân mạng trong nháy mắt dời lòng hiếu kỳ từ trên người Quý Hựu Ngôn chuyển sang cho Đào Hành Nhược, vị nữ giám đốc tuổi trẻ tài cao này.
Quý Hựu Ngôn cũng giống như mọi người vậy, tràn ngập tò mò đối với Đào Hành Nhược.
Cô gái trẻ tuổi này, dù đã làm việc cùng nhau ở kiếp trước ba năm, Quý Hựu Ngôn vẫn như cũ không thể nhìn thấu. Thậm chí có thể nói là, nửa điểm cũng chưa từng quen thuộc.
Ở kiếp trước, sau khi cô bị Đỉnh Phong đóng băng hoạt động một năm, ở thời điểm gần như tuyệt vọng thì Đào Hành Nhược vươn ra cành ô liu vớt cô về, sau đó giao cô cho Ngụy Di Chân toàn quyền quyết định, chẳng quan tâm đến nữa. Ở kiếp này sau khi sống lại, Đào Hành Nhược thế mà không theo kịch bản như lần trước, lại trước một năm cứu vớt cô về. Điều này khiến cho Quý Hựu Ngôn không thể không hoài nghi bản thân ở kiếp trước có phải quá tự ngạo rồi hay không, đến mức không thể nhớ rõ trước khi mình bị đóng băng, cái công ty gọi là nhỏ này đã ưu ái với mình thế nào.
Mà giờ khắc này, sau cuộc gặp buổi sáng với Ngụy Di Chân xong thì cô bị gọi đi đơn phương gặp mặt Đào Hành Nhược để được nghe dặn dò,, cho nên đối với Đào Hành Nhược cô càng hiếu kỳ tột bực.
Ở kiếp trước, kể từ khi ký kết thì cô cũng chỉ thỉnh thoảng gặp qua Đào Hành Nhược một vài lần. Mà mỗi lần gặp mặt, Quý Hựu Ngôn đều có thể tinh ý nhận thấy Đào Hành Nhược thực sự không thích mình. Cho nên mặc dù không hiểu rõ ràng cho lắm, nhưng chiếu theo nguyên tắc ít gặp thì ít phiền phức, Quý Hựu Ngôn vẫn tận lực né tránh gặp mặt Đào Hành Nhược.
Ở kiếp này, cơ hồ từ lần đầu gặp mặt, Quý Hựu Ngôn đã cảm thấy Đào Hành Nhược nhìn mình bằng ánh mắt khác, không giống với kiếp trước cho lắm. Đơn cử việc mời cá nhân cô đến phòng làm việc gặp mặt nói chuyện riêng cũng là lần đầu tiên kể từ khi hợp tác, kể cả trong kiếp trước lẫn kiếp này.
Cứ xem như vì việc cô sống lại mà xuất hiện hiệu ứng cánh bướm đi, nhưng cũng đâu cần thay đổi như chong chóng vậy chứ? Quý Hựu Ngôn hơi bối rối.
*Hiệu ứng cánh bướm có thể hiểu như nhân quả, từ một việc này sẽ xuất hiện một việc khác theo một chuỗi phản ứng.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trải qua gần 10 năm rèn luyện trong sự nghiệp diễn xuất của mình, Quý Hựu Ngôn đã học cách kiểm soát biểu cảm của mình rất tốt. Vì vậy mặc cho nỗi lo lắng không thể giải thích được trong lòng, thì Quý Hựu Ngôn vẫn vô tư nở nụ cười trên môi, duy trì phép lịch sự đối với Đào Hành Nhược.
Phía sau bàn làm việc sang trọng, Đào Hành Nhược mặc một chiếc áo sơ mi sọc lụa được thiết kế riêng. Cô có mái tóc đen như thác nước, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, cho dù ai gặp cũng chỉ muốn than thở lấy một câu “thật là một người đẹp lạnh lùng“.
“Quý tiểu thư, tôi giữ cô lại đây là vì có chút việc riêng.” Sau vài giây đồng hồ nhìn nhau, Đào Hành Nhược mở miệng nói, giọng nữ trầm và hơi từ tính theo miệng cô không nhanh không chậm phát ra.
Quý Hựu Ngôn nghe vậy thì hơi nghiêng đầu một chút, mỉm cười nghiêm túc chờ đợi Đào Hành Nhược nói nốt phần sau.
Cô hôm nay chỉ mặc một bộ áo len và quần jean đơn giản, ngồi ngay ngắn đối diện Đào Hành Nhược, hai tay để tự nhiên lên đùi, tư thế ngồi đẹp lại không quá gò bó. Ống tay áo được cô kéo lên cao, trên cổ tay trắng nõn ngọc ngà là một chiếc đồng hồ dây đen khảm kim cương đang nằm ngay ngắn, giống như chủ nhân của nó bây giờ vậy, toát ra khí chất nhẹ nhàng điềm đạm không khoa trương, nhưng như cũ vẫn làm người ta chú ý.
Đây không chỉ là ảo giác của riêng ngày ký hợp đồng, quả thật Quý Hựu Ngôn dường như có chút gì đó không giống như xưa. Trong đôi mắt đen của Đào Hành Nhược loé lên chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh bị cô che đậy.
“Có lẽ cô không biết, show “Toàn dân đại chế tác” trong công ty chúng ta không chỉ có mình cô tham gia, mà còn có một diễn viên khác nữa. Nguyễn Ninh Vi cũng tham gia.” Lúc nói chuyện này, hiếm hồ lắm gương mặt Đào Hành Nhược mới có vẻ nhu hoà đi một chút.
“Có phải là vị huấn luyện viên then chốt mà ekip chương trình mãi chưa chịu công bố không?” Quý Hựu Ngôn đột nhiên tắt nụ cười, thẳng lưng lên, nghiêm nghị hỏi.
“Không phải.” Đào Hành Nhược phủ nhận. “Cô ấy tham gia với tư cách thí sinh, thi tuyển chọn diễn viên mới.”
Lông mày Quý Hựu Ngôn lần nữa giãn ra, thả lỏng lưng, khôi phục vẻ điềm tĩnh như lúc ban đầu.
Đào Hành Nhược không nhận thấy những thay đổi nhỏ của cô, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó, lo lắng nhíu nhíu mày lại, thấp giọng dặn dò: “Tôi hy vọng lúc ghi hình, Quý tiểu thư với tư cách là hướng dẫn viên có thể giúp tôi lưu ý đến Ninh Vi một chút. Tốt nhất là có thể tìm được nút thắt trong lòng cô ấy đối với diễn xuất.”
Quý Hựu Ngôn sửng sờ hai giây mới phản ứng được, đáp ứng nói: “Được rồi, Đào tổng yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ chú ý thêm.”
Là giám đốc công ty, quan tâm sự phát triển của nghệ sĩ dưới trướng, còn yêu cầu những nghệ nhân khác cùng công ty có năng lực hơn dìu dắt cũng không phải chuyện quái lạ gì. Nhưng mà, Đào Hành Nhược lại yêu cầu trong cuộc thì giúp đỡ Nguyễn Ninh Vi tìm nút thắt??
Người làm giám đốc này có phải quan tâm hơi quá đà rồi không? Yêu cầu này có phải cũng quá riêng tư rồi không? Quý Hựu Ngôn nhịn không được oán thầm.
Ah mà đúng rồi, lúc nãy Đào Hành Nhược nói tìm mình là có việc riêng mà...
Khoan khoan, vì sao việc này lại biến thành việc tư rồi? Đào Hành Nhược và Nguyễn Ninh Vi có quan hệ thân cận đến thế sao? Sao kiếp trước cô không biết tí ti nào vậy? Sắc mặt Quý Hựu Ngôn thay đổi mấy lần, không thể không ngẩng đầu lên nhìn Đào Hành Nhược bằng ánh mắt nghi ngờ.
Như thể nhìn thấu được nghi vấn của Quý Hựu Ngôn, Đào Hành Nhược hơi không tự nhiên mím môi lại, sau đó tận dụng gương mặt không cảm xúc của mình ra vẻ bình tĩnh giải đáp: “Ninh Vi là bạn gái của tôi, đành phiền lòng Quý tiểu thư hỗ trợ chiếu cố.”
“...??!” Quý Hựu Ngôn hoàn toàn hóa đá.
“Chị gái đơ” Nguyễn Ninh Vi là bạn gái Đào Hành Nhược? Đào Hành Nhược không phải là sát thủ không có tình cảm sao?! Hơn nữa...
Hơn nữa kiếp trước Nguyễn Ninh Vi chết còn sớm hơn cô...
Chết bởi vì tự sát.