Cô tên là Từ Huyên, nhưng cái tên này đã bị ăn mòn lâu rồi vì cô sau ngày
đó chả bao giờ được gọi bằng cái tên nữa. Cô là số ba trăm bảy mươi
trong hơn năm trăm đứa trẻ sống ở nơi gọi là “Viện ước mơ” này.
Cô bị xem như một con thú, có làm việc mới nhận được nữa chén cơm lót dạ trong một ngày.
Đánh đập, chửi rủa. . . Cô bị đánh bị mắng một ngày không biết bao nhiêu lần có thể tính hàng trăm trở lên! Bọn họ những con người bề ngoài tươi
cười trước mặt thiên hạ ra vẻ thánh mẫu nhân từ sau lưng lại làm những
hành động không bằng cầm thú.
Cô cũng đã từng có một gia đình rất hạnh phúc có đầy đủ cha lẫn mẹ, chỉ vì một tai nạn xảy ra, ông trời đã
cướp mất cha mẹ cô. Từ cuộc sống màu hồng cô bị đẩy vào cuộc sống màu
đen kinh hãi.
“Ba mẹ đều đã qua đời, con bé lại không có họ hàng thân thích. Ông trời sao không để nó chết luôn chứ. . .”
Lần đầu tiên gặp anh, cô toàn thân chật vật, bẩn thỉu, người đầy vết
thương, máu chảy nhơ nhớt nhiễm trùng toàn bộ các miệng vết thương. Cả
người đau rát khiến cô không thể nào cử động chỉ có thể nằm tại bại phế
liệu như một xác chết.
Bọn người phụ được gọi là nhân từ trong
cái trại trẻ mồ côi kia chính là thủ phạm của tất cả việc này. Ba năm
sống trong cái “Viện ước mơ” kia, cô chưa từng một lần nếm một bát cơm
trắng trọn vẹn, có làm mới có ăn, cô lúc nào cũng phải đi xách nước chẻ
củi, có lúc còn phải làm công việc nặng nhọc của người lớn. Nệm êm chăn
ấm tất cả đều chỉ là ước mơ, đêm tối phải ngủ ngoài trời rét lạnh trên
nền đất cứng nhắc. Nếu tâm trạng của bọn họ vui vẻ cô sẽ ít bị đánh bị
mắng, còn có thể ăn được miếng cơm thừa không phải ăn cơm thiêu, cơm hư
và còn được ngủ trong nhà kho mổi tối. Còn nếu tâm tình không tốt, cô và lũ trẻ khác sẽ là bị đòn roi dã mang, nghe những tiếng mắng chửi thô
tục những tràn người kinh tởm phát ra từ lũ con người không bằng cầm thú kia.
Cô không chịu nổi nữa, cô cũng không muốn phải chịu đựng
nữa. Cho dù có chết cũng chết đầu đường xó chợ cũng được cô không muốn
phải chết ở cái nơi thối nát, kinh tởm này.
Đêm trăng thật tròn,
thật rực rỡ cô mạo hiểm trốn khỏi cái trại mồ côi đó. Cuối cùng sử dụng
hết toàn bộ hơi tàn của mình cô cũng có thể rời khỏi nơi đó. Nhưng cơn
đau rát của những vết thương không được xử lý khiến nó nhiễm trùng làm
cô đau đớn chỉ có thể nằm gục dưới bãi phế liệu.
Bầu trời ánh
trăng đang sáng như vậy chợt bị mây đen che kín. Chốc cái trời đã mưa
như trút nước, sấm chớp đánh đùng đùng trên bầu trời lạnh lẽo một màu
đen. Bãi phế liệu rác rưới hôi thối cũng chìm trong màu đen lạnh lẽo
dường như tai cô nghe thấy âm thanh bước chân lạnh lùng của thần chết
đang từng bước chậm rãi tới gần.
Cô chỉ có thể nở nụ cười nhạt nhẽo. . .
Cô rất muốn chết thật nhanh. Nếu có thể chết thì cô sẽ không phải chịu đau đớn nữa, không phải sống không bằng súc vật nữa. Nhưng không cô không
thể chết, cô phải sống vì cha mẹ, phải sống thật tốt cuộc sống cha mẹ đã cố bảo vệ cuộc sống cô. . . Ngay phút cuối mẹ đã ôm cô thật chặt bảo vệ cho sinh mạng nhỏ bé này! Cô phải sống. . .
Ngay lúc cô chỉ có
thể mỉm cười. Cô có thể cảm nhận được tiếng chuyển động của xe hơi.
Tiếng gầm gừ dũng mãnh của nó, cô muốn gào thét muốn họ cứu cô, cứu vớt
cô. . .
Nhưng đau đớn trên thân thể chỉ có thể làm cô phát ra tiếng rên thật nhỏ. . .
Chiếc xe dừng lại, màu đen uy dũng oai hùng, màng đêm như hòa cùng nó!
Cửa xe hơi mở ra. Bước chân của anh chậm rãi bước về phía cô, Đó là lần đầu tiên gặp mặt, anh oai hùng như một vị thần, mưa thật to nhưng vẫn không thể nào che lấp sự ngạo mạn. Dù chỉ là một đứa trẻ. . .
Ánh mắt
sắc bén tựa con chim ưng dũng mãnh quan sát con mồi, trời lạnh nhưng
hiện tại khi đôi mắt cô chạm vào đôi mắt kia cả người như muốn đóng
băng. Đây có thật sự là một đứa trẻ.
“Yếu đuối đúng là không thể tồn tại được . . .”
Giọng nói đầy sự cao ngạo, khóe môi anh khẽ nhếch lên, trong đêm tối đôi mắt
màu hổ phách kia như phát ra ánh sáng ảo diệu, nó như xé nát xuyên thấu
màn đêm.
Cô chỉ có thể mỉm cười, cô rất yếu đuối cô biết chứ.
“Đưa về. . .”
Giọng nói đó lại vang lên, chỉ hai từ ngay lập tức đã cứu lấy mạng sống của
cô. Bóng lưng ấy khuất sau màn mưa tâm cô run rẩy kịch liệt không biết
có phải hay không là do sợ hãi.
Sau khi được cứu về, cô được
các bác sĩ giỏi nhất cứu chữa trị thương. Sau ba ngày hôn mê cô tỉnh
dậy. Bầu trời thật xinh đẹp, xanh trong và thật ấm áp. Đập vào mắt cô là cậu thiếu niên lúc đó.
Gương mặt lạnh lùng đầy ngạo mạn: “Người do tôi cứu từ nay cô là người của tôi”
Một câu nói nữa đã khẳng định cô là người của anh và cô chỉ là người của anh mà thôi!
Sau đó cô mới biết anh là ai. Anh là con trai của kẻ thâu tóm hắc đạo này.
Là con chim ưng trong bóng tối. Mai sau nắm trong tay thứ quyền lực nguy hiểm nhất.
Một tháng trôi kéo theo một tháng nữa sớm đã qua một
năm, cô hoàn toàn trở nên khỏe mạnh bình thường, anh dạy cô từng chút
một từ cách để ẩn nấp đến cách giết người hoàn hảo nhất.
Huấn luyện cô chân chính trở thành kẻ giao mang mạng người cho tử thần.
Thời gian đó thật khắc nghiệt nhưng cũng là hạt giống, gieo trồng hình ảnh
cậu thiếu niên cao ngạo kia. Hạt giống lớn nhanh và nó như dây leo quấn
quanh nuốt trọn trái tim cô.
Từ cách giết người cô còn học được
cách sử dụng nhuần nhuyễn thế nào là “mỹ nhân kế” đàn ông vốn chỉ là quả hồng mềm nằm gọn trong tay cho cô tùy ý bóp nát. Nhưng anh lại không,
Lục Hàn anh vẫn luôn ngạo mạn, vẫn luôn nhìn đời bằng nửa con mắt. Không có gì có thể đặt vào mắt anh.
Anh như một vị thần, luôn luôn như vậy mà nhìn xuống. Một mặt trời nhưng lại lạnh lẽo, khiến người ta yêu
đến xương tủy lại hận đến thấu tâm can.
Đối với anh cô chỉ là
thần tử quỳ dưới gót chân cao ngạo nhưng không cô sẽ khiến anh phải quỳ
dưới gót chân mình . . . Chính cô sẽ phá nát sự kiêu ngạo tự mãn của
anh, nhấn chìm sự cao ngạo xuốngđáy biển sâu. Lục Hàn hãy đợi đấy!