Mạc Vân Sam hỏi xong câu này đợi hồi lâu vẫn không nghe được hồi đáp, cho rằng đối phương chắc đã ngủ rồi nên cũng không nói nữa.
Lại qua thêm vài phút, người bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Chuyện gì?”
Là trả lời dò hỏi vừa rồi.
Một bàn tay của Mạc Vân Sam không tự giác xoắn chặt đai lưng áo ngủ, rất khẩn trương: “Thời điểm chia tay nói với cô những lời quá phận, thực xin lỗi. Tôi ------”
“Không có gì quá phận.” Ân Như Ly nói, “Đối với hỗn đản lừa gạt cảm tình thì lời cô nói không tính là quá phận. Tôi nhưng thật ra cũng không nhớ rõ cô đã nói muốn cùng tôi chia tay.”
“Tôi biết lúc trước là tôi hiểu lầm cô, thực xin lỗi, tôi.....” Thanh âm lúc nói chuyện của Mạc Vân Sam càng ngày càng nhỏ, “Tôi chưa từng nói chia tay, vậy cô ----”
Ân Như Ly lại lần nữa ngắt lời Mạc Vân Sam nói: “Tôi trải qua rất khá, cô không cần cảm thấy áy náy, 'chia tay' chỉ là một hình thức, đều đã qua nhiều năm như vậy rồi, vấn đề này không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Có phải cô vẫn còn trách tôi không?..... Đúng vậy, nên trách tôi.” Mạc Vân Sam tan mất tầng tầng ngụy trang ban ngày, giống như thịt mềm lộ ra bên trong vỏ ốc.
“Mạc tiểu thư đừng đem sự tình nghĩ đến nghiêm trọng như vậy, đầu óc của tôi mỗi ngày trôi qua đều phải xử lí rất nhiều chuyện, nếu chuyện gì không quan trọng cũng đều nhét vào trong đó thì đã sớm chứa không nổi nữa rồi.” Ân Như Ly cong môi, “Con người phải học cách tự mình đào thải những dữ liệu dư thừa.”
Mạc Vân Sam nhìn không thấy tươi cười giả dối của Ân Như Ly nhưng lại rõ ràng cảm nhận được ngữ khí không sao cả của đối phương.
Có lẽ, bản thân đã sớm trở thành thứ dữ kiện rác rưởi bị hồ ly tinh thanh trừ.
Mạc Vân Sam nâng khóe miệng cố nặn ra một nụ cười: “Tôi chỉ là sợ cô mang thù, nếu như cô có thể nghĩ như vậy thì tôi an tâm rồi. Trước kia cô cũng từng nói người trưởng thành có phương thức xin lỗi của người trưởng thành, nếu -----”
“Khiếu hài hước của Mạc tiểu thư cũng tăng không ít, người không phải quan hệ tình lữ nếu xin lỗi như vậy là đang chơi trò lưu manh.” Ân Như Ly cười khẽ hai tiếng, “Tôi biết cô đang nói giỡn, sẽ không thật sự làm vậy.”
Mạc Vân Sam cũng cười gượng theo: “Cô còn chưa nghe xong tôi nói cái gì mà, tôi nói chính là hôm nào mời cô ăn cơm.”
“Được.” Ân Như Ly chỉ đơn giản đáp một chữ.
Mạc Vân Sam lại miệng nhanh hơn não nói: “Tôi cảm thấy những ngày cô trôi qua rất làm người hâm mộ, công tác mệt mỏi có tiểu cô nương giải sầu, kỳ thật bao dưỡng một tiểu cô nương cũng không có gì ghê gớm, tôi sẽ không chê cười cô.”
Dừng một chút, “Tôi không có ý gì đặc biệt, cô đừng để trong lòng.”
Nàng cũng không biết bản thân đang nói cái gì nữa, người khác nghe vào nhất định sẽ cảm thấy rất ngu ngốc.
Ân Như Ly cũng không tiếp lời, hỏi: “Khi nào thì trở về?”
Mạc Vân Sam ra vẻ tùy ý: “Còn chưa có định được ngày lành, sao vậy, cô luyến tiếc tôi sao? Hay là nói cô muốn tẫn hết cảm tình đồng học đi tiễn tôi?”
“Mới vừa cầm được giải thưởng nên rèn sắt khi còn nóng.” Ân Như Ly, “Cô cũng nghỉ ngơi lâu lắm rồi.”
“Thời gian không còn sớm, ngủ đi.” Mạc Vân Sam mạnh mẽ ngưng hẳn cuộc đối thoại.
Nếu như nói thêm gì nữa, trái tim sẽ chịu không nổi.
Rốt cuộc tuổi tác cũng lớn rồi, chịu không nổi cảm xúc dao động nữa.
Ân Như Ly cũng không nói nhiều, cấm thanh chợp mắt.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Mạc Vân Sam, theo huyệt thái dương chảy xuống, lưu lại dấu vết nóng bỏng.
Sợ bị người bên cạnh phát hiện, nàng cũng không dám vươn tay lau đi, chỉ có thể chờ cho bản thân nó tự khô lấy.
Nhưng chờ mãi, một giọt lại biến thành một chuỗi, gối đầu bên dưới cũng đã bị thấm ướt một mảnh.
Diễn qua nhiều vai diễn như vậy, Mạc Vân Sam lại trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ nhận được kịch bản cùng bạn gái cũ nằm chung trên một chiếc giường yên lặng rơi lệ.
Một nhân vật không có tiền đồ như vậy, đại khái có lẽ sẽ không được người xem yêu thích.
Ngay cả bản thân nàng, cũng không thích.
Phải nói là, rất chán ghét.
......
Đêm dài, một sợi ánh trăng xuyên qua bức màn thấu tiến vào phòng khách sạn.
Tư thế ngủ của người trên giường có điều biến hóa, một cánh tay của Mạc Vân Sam đáp ở trên cổ người bên cạnh, chân cũng giá trên người đối phương.
........
Ân Như Ly mơ một giấc mơ.
Mơ thấy bản thân bắt lấy một tấm ván gỗ trôi nổi trên biển, nước biển rất lạnh, mênh mông vô bờ, không chút nào thấy được hy vọng được cứu vớt.
Một cơn sóng đánh đến đây, cô bị nước biển mạnh mẽ đập vào uống phải mấy ngụm nước, vừa mặn vừa chát.
Cô dùng hết toàn lực giữ lấy tấm ván gỗ, liều mạng để bản thân không bị sóng biển bao phủ.
Đúng vào lúc này, một thứ tựa như hải tảo chậm rãi uốn lượn trôi đến, cuốn lấy tấm ván gỗ trong tay.
Không bao lâu, lại cuốn lấy người đang giữ lấy ván gỗ.
Ân Như Ly chỉ cảm thấy hô hấp không thuận, toàn thân đều bị trói buộc không thể động đậy, cô liều mạng muốn kêu cứu, nhưng lại như thế nào cũng không thể kêu ra tiếng.
Hải tảo càng quấn càng chặt, lòng ngực của cô càng ngày càng khó chịu.
Ngay tại thời điểm cô cho rằng bản thân sắp chết.
Tỉnh.
Ân Như Ly mở mắt ra, mạnh mẽ hít sâu mấy cái.
Nhưng cảm giác hô hấp khó khăn vẫn chưa theo giấc mộng mà biến mất, trên người nặng nề, có điểm giống như bị bóng đè.
Nửa phút sau, Ân Như Ly đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, phát hiện có người giống như bạch tuột quấn lấy cô, một cánh tay đặt trên cổ, một cái tay khác lại đè trên phổi, như sợ cô chết không đủ nhanh.
Thực hiển nhiên, trừ bỏ Mạc Vân Sam ra thì không còn ai khác.
Ân Như Ly muốn đẩy người này ra, đối phương lại giống như một con trâu, chết mê chết mệt.
“Kitty.....” Mạc Vân Sam nỉ non.
Ân Như Ly đen mặt, khóe miệng mím chặt đến nỗi có thể bấm gãy một cây đinh.
Câu nói kế tiếp là tiếng Anh, đại ý là: “Giúp tôi dậm thêm ít che khuyết điểm, mấy cái chân gà tôi ăn tuần trước mọc cả lên mặt tôi luôn rồi.”
Nguyên lại là chuyên viên trang điểm.
Sắc mặt của Ân Như Ly đẹp hơn rất nhiều, khóe miệng mím một đường thẳng tắp cũng chậm rãi nhếch lên.
Mạc Vân Sam không biết mơ thấy cái gì, một bàn tay không thành thật mà sờ lên mặt Ân Như Ly, chọc vào trong miệng, còn gãi gãi răng cứng bên trong.
Ấn đường của Ân Như Ly túc khẩn, bắt lấy tay Mạc Vân Sam, nề hà cái tay kia lại như cá chạch, linh hoạt mà tránh thoát truy binh, dùng sức xoa xoa gương mặt non mềm.
......
!!!!
Chủ nhân của khuôn mặt bắt lấy đầu ngón tay của Mạc Vân Sam, kiềm giữ lại.
“Tránh ra!” Mạc Vân Sam hung ba ba lẩm bẩm một tiếng.
.........Đảo một cái làm Ân Như ly sợ tới mức buông lỏng tay.
Mạc Vân Sam thành thật một trận, tay lại tiếp tục moi vào trong mũi Ân Như Ly, mỗi bên một cái lấp kín hô hấp.
“.....”
Ân Như Ly đen mặt kéo tặc thủ kia ra, thả lại bên cạnh đối phương.
Mạc Vân Sam trở tay cầm lấy tay Ân Như Ly, năm ngón tay lọt vào trong khe hở ngón tay, đầu cũng rụt rụt vào trong lòng ngực cô.
Ước chừng là ký ức thân thể.
Ân Như Ly đang muốn tránh ra liền nghe thấy người trong ngực rầm rì vài tiếng.
Thôi, dù sao chờ đến khi nàng rời đi rồi hai người cũng sẽ không còn giao thoa gì nữa.
Ôm một buổi tối cũng sẽ không mất khối thịt nào.
Ân Như Ly một lần nữa nhắm mắt lại, cõi lòng lại là yên bình xưa nay chưa từng có.
........
Đêm nay ngủ đến phá lệ tốt đẹp, trong không khí còn có nhàn nhạt mùi hương, cực kỳ dễ ngửi.
Mạc Vân Sam nhịn không được muốn duỗi eo lười một cái thật lớn.
Mang theo thích ý mở mắt ra, một trương khuôn mặt thật lớn gần trong gang tấc.
Người đối diện tựa hồ như tâm linh tương thông, cũng đồng thời mở mắt ra.
Tim Mạc Vân Sam bỗng dưng ngừng đập, đại não thiếu mất oxy.
Giờ phút này, nàng và Ân Như Ly mặt đối mặt nằm trên giường, đôi tay đặt ở phía dưới chặt chẽ nắm lấy nhau.
Rõ ràng chính là tư thế ngủ của một đôi tiểu tình lữ ngọt ngào.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Coi như chưa có chuyện gì phát sinh nói một câu “Buổi sáng tốt lành” sao? Hay là phải nhảy dựng lên trách cứ hồ ly tinh nhân cơ hội chiếm tiền nghi của mình? Nếu không chờ đến khi hồ ly tinh mở miệng trước, khẳng định lại muốn chế nhạo mình.
“Cô muốn nắm lấy tay tôi đến khi nào?” Ân như Ly mở miệng.
Mạc Vân Sam nhỏ giọng nói thầm: “Quả nhiên bị mình đoán trúng!”
“Lúc buông ra nhẹ một chút, tay đang tê.” Ân Như Ly dặn dò nói.
Mạc Vân Sam muốn tìm lại chút mặt mũi híp mắt nhìn Ân Như Ly: “Tay ma của cô còn nắm lấy tay tôi chặt như vậy, là có ý với tôi a?”
Ân Như Ly: “Mạc tiểu thư nếu muốn lấy cái này che giấu chột dạ của bản thân thì cũng không cần đâu. Con người ta lúc ngủ không biết bản thân làm cái gì là chuyện bình thường, tối hôm qua cô moi lỗ mũi của tôi tôi cũng sẽ không so đo với cô.”
Mạc Vân Sam xấu hổ buồn bực: “Ai moi lỗ mũi cô!”
Ân Như Ly hiển nhiên không muốn cãi nhau với nàng, trực tiếp ngồi dậy, dùng một cái tay khác đem cánh tay cứng đờ của mình rút trở về.
Xuống giường rời đi.
“Lão hỗn đản!” Hai cái móng vuốt chân của Mạc Vân Sam đạp lung tung một hồi trong không khí.
Bất quá chỉ phát điên được hai giây, người trên giường lại phát ra “A!!!!” một tiếng hét thảm.
Người mới ra đến cửa lộn trở lại: “Làm sao vậy?”
“Chân đau ~” ngũ quan của Mạc Vân Sam nhăn lại, giống như một trái khổ qua bị héo.
Ân Như Ly thở dài, đi đến mép giường bắt lấy cổ chân của Mạc Vân Sam, một bên thăm một bên hỏi: “Nơi này đau?”
“Ừm.” Mạc Vân Sam cũng không còn khí thế kiêu ngạo vừa rồi nữa, ủy khuất ba ba, vừa thảm vừa ngoan.
“Nơi này thì sao?” Lòng bàn tay Ân Như Ly chuyển qua một vị trí khác.
“Nơi đó càng đau!” Mạc Vân Sam đập hai cái xuống giường.
Ân Như Ly ngồi xuống mép gường, đặt cái chân bị thương lên đùi của mình, nhẹ nhàng ấn niết.
Tối hôm qua cả người đều như bị sương mù bao phủ, cảm giác cũng không có rõ ràng như vậy, hiện tại lại được hồ ly tinh cầm chân, trong lòng của Mạc Vân Sam đều có cả một tổ đội cổ vũ, “Thịch thịch thịch lộc cộc, đông đát đông đát, thùng thùng đát.....” động đất thiên vang.
Độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến trên cổ chân, ôn nhu rồi lại mang theo lực đạo nên có, từng chút từng chút xoa thật sự rất thoải mái.
Cảm giác đau đớn mới vừa rồi đã bị một loại ngứa ý khó lòng miêu tả thay thế.
Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, đem con ngươi thẹn thùng giấu đi.
Đột nhiên, bàn tay ấm áp cầm lấy toàn bộ cổ chân nàng.
“Như vậy có đỡ hơn chút nào không?” Ân Như Ly nhẹ giọng hỏi.
“Đỡ rồi.” Gương mặt của Mạc Vân Sam nóng lên, hận không thể làm đà điểu chui đầu xuống đất.
Cái tuổi này rồi còn giống như thiếu nữ thẹn thùng, cũng thật có đủ mặt mũi mà.
“Ngày hôm qua tôi nhìn thấy trong ngăn kéo có dầu xoa bóp, trẹo chân quá 24 giờ mới có thoa lên, buổi tối cô tự mình thoa chút thuốc. Tôi sẽ nói với phòng bếp làm một ít thức ăn thanh đạm đưa đến cho cô, mấy ngày gần nhất phải ở trong phòng đợi, đừng chạy loạn.” Lúc Ân Như Ly nói chuyện âm điệu không có gì phập phồng, nghe không ra là quan tâm hay là khách khí.
Hồ ly tinh vẫn luôn là một người rất chu đáo.
Mạc Vân Sam biết.
Nàng không dám tự mình đa tình.
Nếu không sẽ chỉ biết càng ngày càng tham lam.
.........
Ân Như Ly ngồi trên ghế trong phòng làm việc nhắm mắt dưỡng thần.
“Cốc cốc cốc.” Cửa bị đẩy ra.
“Ân tổng, Khâu tổng của dịch vụ ăn uống Đại Nguyên tới, nên mời đến phòng khách hay là ở văn phòng của cô ạ?” Trợ lí Ada hỏi.
“Nơi này.” Ân Như Ly trả lời ngắn gọn.
“Vâng.” Ada khom người lui ra ngoài.
Vài phút sau, một nam nhân anh tuấn mặc tây trang mang giày da được đưa vào.
Ân Như Ly giương mắt nhìn về phía cửa, đầy mặt ý cười: “Ngọn gió nào đã mang Khâu tổng đến đây a? Không có tự mình ra ngoài nghênh đón, mong rằng Khâu tổng không lấy làm phiền lòng.”
Khâu Nghiêm nhìn trợ lý dẫn anh ta vào, người sau rất có nhãn lực giúp đóng cửa lại đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vừa mới vang lên, Khâu Nghiêm liền đi vài bước đến trước bàn làm việc tổng tài, “Bùm” một tiếng quỳ trên mặt đất.
Ân Như Ly kinh ngạc đứng dậy: “Khâu tổng làm gì vậy? Lần trước mới vừa quỳ xong, hôm nay lại hành một cái đại lễ như thế, sẽ làm hỏng vận khí của tôi mất.”
“Lần trước là tôi say rượu thất thố, tôi trịnh trọng xin lỗi Ân tổng! Còn xin Ân tổng đừng giữ trong lòng! Nếu không Ân tổng coi như bị chó cắn một cái, tôi học tiếng cẩu kêu cho ngài nghe! Gâu gâu gâu!” Giọng nói của Khâu Nghiêm khàn khàn, ngoài miệng còn có một vết thương lớn đã kết vảy, lúc nói chuyện lại vỡ ra, chảy ra vài tia máu.
Đuôi mắt Ân Như Ly cong xuống, “Khâu tổng đây là đang làm gì a? Tôi không quá minh bạch.”
Tiếu diện hồ ly, đại khái chính là dáng vẻ này.
- ----------
Editor:
( ˘ ³˘)♥