CHƯƠNG 112
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Hạ Vân Phong bị hôn.
Hơn nữa, vẫn là lại bị nhi tử hôn.
Kia đáy mắt rất nhỏ rung chuyển của y, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, ánh mắt y dần dần trầm định xuống dưới, có vẻ dị thường bình tĩnh, làm cho người ta không thể đoán được ý tưởng y……
Đáy mắt kia của y có rung chuyển rất nhỏ, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Ánh mắt y dần dần trầm định lại, có vẻ dị thường bình tĩnh làm cho người ta không thể đoán được ý đồ của y……..
Hạ Vân Phong cho dù là bị hôn nhưng vẫn thực trấn định, y cũng rất nhanh liền thối lui khỏi Tần Diễm. Y mặt ngoài tuy rằng bình tĩnh nhưng trong đôi mắt lười biếng luôn luôn trầm định kia lại xuất hiện vài tia vết rách.
Nhưng Tần Diễm uống rượu.
Đem y trở thành người khác.
Căn bản không biết y là ai……
Cho nên đối với việc hắn làm ra loại hành động này, làm cho Hạ Vân Phong kinh sợ rất nhiều trong đó còn có một chút bất đắc dĩ, nhưng y thủy chung vẫn duy trì tư thái lười biếng, y vừa định đứng lên.
Tần Diễm đem y kéo lại.
Lúc này.
Tần Diễm say khướt đem môi lướt qua hai má Hạ Vân Phong, tìm kiếm đến đôi môi hơi lạnh của Hạ Vân Phong, Tần Diễm chế trụ đầu của y, nghiêng đầu thuận thế chuyển động dùng đôi môi nóng ướt gắt gao khóa ở đôi môi Hạ Vân Phong.
Ngô.
Tần Diễm một bàn tay đỡ đầu Hạ Vân Phong, một bàn tay xuyên qua dưới nách Hạ Vân Phong, dùng sức ôm chặt lưng Hạ Vân Phong khiến cho Hạ Vân Phong cả người đều hãm vào trong lòng hắn, bị hắn khóa chặt chẽ trước người……
Hai tay Hạ Vân Phong để ở ngực Tần Diễm, đầu gối của y còn khoát lên bên cạnh bồn tắm lớn, cả người y đều nghiêng người ngồi ở trên người Tần Diễm, Tần Diễm lẳng lặng ôm y.
Làm cho Hạ Vân Phong ngay cả một chút đường sống để giãy dụa đều không có, cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt kia của Tần Diễm khiêu mở đôi môi y, nhưng xúc cảm nóng bỏng cùng với mùi rượu nồng đậm kia khiến cho Hạ Vân Phong lại lần nữa sửng sốt……
Tần Diễm thế nhưng đem đầu lưỡi thân lại đây, cho dù Hạ Vân Phong có trấn định nhưng tâm tình của y cũng rối loạn. Y lười biếng chớp chớp hai tròng mắt nghĩ đẩy Tần Diễm ra nhưng Tần Diễm lại dùng sức ôm y một cái………
Hôn càng lúc càng sâu……
Càng dùng thêm sức……
Hạ Vân Phong mỗi lần tưởng đẩy ra Tần Diễm, Tần Diễm đều đem y ôm càng thêm chặt. Bọt nước lây dính trên tóc Tần Diễm tích lạc ở hai má Hạ Vân Phong, mùi rượu nồng đậm kia ở giữa môi hai người bồi hồi……
Vô liêm sỉ.
Hạ Vân Phong đáy mắt cảm xúc bất mãn càng ngày càng rõ ràng, mà Tần Diễm càng dùng sức hôn thật sâu, giống như muốn đem cả người y hòa tan. Hơi thở cực nóng cùng mùi rượu mãnh liệt kia khiến cho Hạ Vân Phong có chút đầu váng mắt hoa………
Tần Diễm không cho Hạ Vân Phong cơ hội nói chuyện, hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của người trước mắt này, khiến cho hắn thật thoải mái, hắn chỉ biết là hắn muốn hạ nhiệt độ.
Hạ Vân Phong bị hắn hôn đến thở không nổi, hơi thở cũng trở nên trầm trọng.Vài lần y muốn nói nhưng đầu lưỡi đều bị hôn trụ, Hạ Vân Phong hoàn toàn không có cơ hội nói nào.
Bởi vì bão đổ bộ cho nên điện áp trong nhà thực không ổn định, đèn phòng tắm nhấp nháy thật sự lợi hại liền giống như tâm tình giờ phút này của Hạ Vân Phong. Trong lúc hai người dây dưa Hạ Vân Phong muốn tát cho Tần Diễm bàn tay, nhưng hai tay đều bị bắt lấy.
Hạ Vân Phong hoãn thanh nhắc nhở hắn không cần tiếp tục, nhưng Tần Diễm chỉ hơi chút buông lỏng đôi môi của Hạ Vân Phong ra, nhưng hơi thở của hai người như trước dây dưa cùng một chỗ. Tần Diễm tạm dừng hai giây, dùng giọng nói hơi khàn khàn sau khi uống rượu kia thấp giọng nói một câu: “i-need-you [ ta cần / muốn ngươi ]……” Hắn vẫn nhẹ giọng lặp lại, nhưng Hạ Vân Phong lại nghe không hiểu.
“Ngươi tốt nhất thanh tỉnh một chút, ta là cha của ngươi.” Hạ Vân Phong bất mãn nhắc nhở hắn.
Lúc này.
Cúp điện rồi, toàn bộ đèn trong biệt thự không ngừng nhấp nháy, nháy mắt tắt lịm, nhất thời trước mắt lâm vào bóng tối. Tần Diễm dán tại bên tai y lặp lại gì đó, Hạ Vân Phong nghe không hiểu cũng không thể cùng hắn đối thoại, chỉ có ảm giác được Tần Diễm ôm hắn ôm đến càng ngày càng gấp……
Thẳng đến.
Tần Diễm đưa tay đến cái chân bóng loáng của Hạ Vân Phong…… (beta : rồi rồi nó sắp “ làm “ cha nó rồi vật ra đất )