CHƯƠNG 136
Edit & Beta : Đa Mộng
Hạ Vân Phong nói như vậy.
Điều này làm cho Tần Diễm cảm thấy không xấu hổ như vậy nữa, hắn cùng Hạ Vân Phong đi xuống lầu, cơm chiều đã làm xong, hôm nay mấy huynh đệ đã trở về, Hình Liệt đang bồi Ngao Dương chơi trò chơi điện tử, mà Hoằng Dạ an tĩnh ngồi ở trên sô pha xem tạp chí thời trang, thấy Hạ Vân Phong từ trên lầu xuống, hắn mới bỏ tạp chí xuống.
Hạ Vân Phong xuống dưới, mọi người đều tới bàn ăn cơm.
“Tuần này sớm như vậy đã bận xong rồi?” Hạ Vân Phong chậm rãi chỉnh lại khăn ăn, y cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn cho Hoằng Dạ, “Ngươi có thời gian thì năng về nhà cùng đệ đệ ngươi.”
“Mốt trang phục của quý này làm xong rồi nên hôm nay rảnh về nhà sớm một chút.” Hoằng Dạ đang cười, hắn cười rất tùy ý, hắn gắp đồ ăn cho Ngao Dương ở bên cạnh.
Điều này làm cho Hạ Vân Phong rất vừa lòng.
Người một nhà nên hoà thuận vui vẻ như vậy, Hạ Vân Phong hàn huyên với hắn trong chốc lát, lần này Hoằng Dạ về nước có cầm theo quà cho đệ đệ trong nhà, một người một kiện, mỗi người đều có phần.
Người làm đại ca này cũng không tệ lắm.
Lúc Hạ Vân Phong đang nói chuyện với Hoằng Dạ, Tần Diễm và Hình Liệt vẫn nhìn bọn hắn chằm chằm (2 tên ăn dấm chua rồi =.,=), nhưng không có xen mồm, chỉ có Ngao Dương ngoan nhất, ngồi im lặng ăn cơm.
Ngao Dương và Hoằng Dạ ngồi ở hai bên Hạ Vân Phong, mà Tần Diễm ở bên cạnh Hoằng Dạ, Hình Liệt ngồi ở bên cạnh Ngao Dương, mỹ vị đầy bàn, món ngon cùng rượu ngon, hơn nữa người một nhà hòa thuận làm cho Hạ Vân Phong hoàn toàn quên đêm nay hẹn Hạ Đông ăn cơm. (T.T thương Đông ca quá đi)
“Ta có món quà tặng cho ngươi, ta chọn lựa rất lâu, ngươi nhất định sẽ thích.” Hoằng Dạ cầm tay Hạ Vân Phong, nắm ở trong tay nhẹ nhàng mà nhéo nhéo. (ca này rất quang minh chính đại công khai ăn đậu hủ nga =..=)
“Cho ta xem.” Hạ Vân Phong chậm rãi nở nụ cười, y tự nhiên trở tay chậm rãi cầm tay Hoằng Dạ.
Hình Liệt chọn mi nhìn chằm chằm cái tay Hạ Vân Phong và Hoằng Dạ nắm cùng một chỗ, còn Tần Diễm lại văn phong bất động nhìn chằm chằm hai tay đang giao nắm của đại ca và lão ba mình, mà Ngao Dương – vẫn đang im lặng ăn cơm – cũng ngẩng đầu theo dõi y —Ba người này đều ăn thức ăn của mình, chỉ có động tác thả chậm, mà ánh mắt bọn họ lại đều lặng yên không một tiếng động nhìn chăm chú vào lão ba và đại ca mình – (giống như ta đang nhìn thấy 3 con sói canh mồi =..=)
“Ta đã để trong phòng ngươi rồi, cơm nước xong rồi lên xem.” Hoằng Dạ ăn cơm rất quy củ, lúc hắn ăn gì trên cơ bản sẽ không nói lời nào, ăn xong rồi mới lại mở miệng.
Đầu tóc của hắn rất đẹp, trường kỳ được bảo dưỡng, vừa đen lại vừa mềm, hắn thật im lặng nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong: “Ăn cơm xong, ta và ngươi lên lầu chầm chậm xem.” khuyên tai kim cương trên vành tai hắn sáng bóng mê người —
Hạ Vân Phong nhợt nhạt “Ân” một tiếng đáp ứng.
“Lão ba, ta ăn cơm xong rồi, các ngươi từ từ ăn.” Tần Diễm đứng lên trước, lên lầu đi tắm rửa.
“Ta cũng ăn xong rồi.” Hình Liệt cũng đi theo hắn lên lầu, trước khi lên lầu còn bất mãn nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, cứ như đang nói “Chờ khi nào trong nhà không người sẽ thu thập ngươi. (=..=)”
Hạ Vân Phong không thèm nhìn hắn. (ê mặt chưa =..=)
Ngao Dương ăn xong cũng ngoan ngoãn lên lầu, đợi Hạ Vân Phong và Hoằng Dạ ăn cơm xong, tới hậu viện tản bộ, rồi mới trở lại phòng xem quà mà Hoằng Dạ tặng cho y.
Y vừa mới tiến vào phòng liền dừng bước, bởi vì y nhìn thấy cái hộp lớn tinh mỹ đặt ở trên giường đã bị mở ra rồi —
Hơn nữa….
Kiện áo tơ lụa tinh mỹ Bên trong đã bị xé rách, cắt nát, trở nên rất khó xem —
Trong hộp kia còn xen lẫn rải rác ba tấm ảnh chụp, Hạ Vân Phong nhặt lên mấy tấm ảnh này, nhìn nhìn, mấy bức ảnh này là chụp lúc y đi quyền quán gặp Hạ Đông mấy ngày hôm trước —
Ảnh chụp cùng Hạ Đông hôn môi —
Lúc này sắc mặt Hạ Vân Phong liền thay đổi, mà Hoằng Dạ cũng nhặt lên ảnh chụp này, khi nhìn thấy trong ảnh Hạ Vân Phong cùng người khác hôn môi, hắn thực nghi hoặc, mấy cái nay không phải của hắn.
Hắn tặng quần áo bị người phá nát cho Hạ Vân Phong.
Hơn nữa.
Trong nhà ngoài hắn và Hạ Vân Phong ra, chỉ có ba huynh đệ khác của hắn —
Này ý nghĩa là gì, trong lòng Hạ Vân Phong rất rõ ràng.
“Mấy ảnh chụp này là ngươi ‘Tặng’ cho ta?” Hạ Vân Phong hỏi Hoằng Dạ.
“Không phải.” Hoằng Dạ không nhận.
Hạ Vân Phong muốn lấy mấy ảnh chụp này, nhưng tất cả đều bị Hoằng Dạ cầm qua, hiện tại tất cả lực chú ý của Hoằng Dạ đều bị mấy ảnh chụp này hấp dẫn, hắn xem xong ảnh chụp, lại nhìn về phía Hạ Vân Phong —
“Hạ Đông với ngươi là loại quan hệ gì?” sắc mặt Hoằng Dạ nhìn không tốt lắm, bởi vì Hạ Vân Phong cùng người khác hôn môi.
Hơn nữa….
Quần áo mà hắn vì Hạ Vân Phong tỉ mỉ chọn lựa, hiện tại cũng đã biến thành một đống vải bỏ.
“Hắn vẫn thay ta làm việc.” Hạ Vân Phong cũng không giấu diếm, về phần mấy ảnh chụp này y cũng giải thích không rõ lắm, tuy y rất muốn giải thích, nhưng sự tình quá phức tạp, y giải thích không rõ.
“Ta biết Hạ Đông thay ngươi làm việc, ta hỏi là vì sao Hạ Đông muốn hôn ngươi?” Hoằng Dạ rất bình tĩnh xé mấy ảnh chụp này rồi để ở trên đống quần áo bị người phá kia.
Động tác của hắn rất tự nhiên, cũng rất lãnh tĩnh, sắc mặt trừ bỏ khó xem ra, cũng không phải giận, Hạ Vân Phong biết hắn muốn biết chân tướng, nhưng Hạ Vân Phong chưa nói.
“Hiện tại ta chỉ muốn biết quần áo là ai phá, mấy tấm ảnh này là ai chụp.” Hạ Vân Phong cầm quần áo Hoằng Dạ tặng cho y lên, mở ra nhìn nhìn, quần áo kia nhìn rất đẹp, đáng tiếc đã bị cắt nát.
Thấy Hạ Vân Phong muốn đi ra tìm nhi tử tính sổ, Hoằng Dạ vươn tay bắt lấy cổ tay y, không cho hắn đi: “Quên đi, ngươi đừng đi tìm bọn họ tính sổ, nếu ngươi thích quần áo này, lần sau khi trở về ta cho ngươi một bộ nữa.”
Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên tay Hoằng Dạ, Hoằng Dạ cầm lấy cổ tay y không có buông ra, đáy mắt trầm tĩnh của Hạ Vân Phong không chút dao động:
“Hôm nay chỉ là cắt quần áo, nói không chừng ngày khác sẽ không đơn giản chỉ là quần áo như vậy.” Đạo lý đơn giản này, Hạ Vân Phong cũng biết —
Hoằng Dạ cũng hiểu được ý tứ của y, đành phải buông lỏng tay y ra.
Hạ Vân Phong chắp tay sau lưng, cầm quần áo ở phía sau, mà Hoằng Dạ vẫn im lặng đi theo phía sau y, Hạ Vân Phong đi tới cửa phòng Tần Diễm dừng lại —
Cửa phòng Tần Diễm hờ khép, Tần Diễm một bên gọi điện thoại, một bên tước trái cây —
Y không gọi Tần Diễm
Ngược lại là chậm rì rì tiêu sái tới trước cửa phòng Hình Liệt, y nhìn thấy Hình Liệt cầm dao trang trí đang đứng ở trước bàn, đang cắt giấy —
Khi Hạ Vân Phong đi tới trước của phòng Ngao Dương, y không có nhìn thấy Ngao Dương, vì Ngao Dương đang ở trong phòng tắm tắm rửa —
Buổi tối Hạ Vân Phong ngồi ở trên sô pha trong phòng khách hưởng thụ hút thuốc, y bảo Hoằng Dạ gọi ba huynh đệ kia vào phòng khách, bộ quần áo bị cắt nát đặt trên bàn trà ở phòng khách.
“Là ai làm?” Hạ Vân Phong nằm tựa vào sô pha, ánh mắt thong thả đánh giá ba nhi tử cùng đứng một hàng, còn Hoằng Dạ ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong, vì y mát xa.
“Không phải ta.” Ba người một ngụm đồng thanh phủ nhận. (lúc này sao đồng lòng dữ vậy =..=)
Ba nhi tử đã thay áo ngủ, ở nhà đều rất tùy ý, cũng rất nhàn nhã, không có gì gò bó, Hình Liệt và Tần Diễm vốn muốn ngồi xuống, nhưng Hạ Vân Phong mở mắt ra nhìn bọn hắn chằm chằm, hai người liền chột dạ không dám ngồi xuống nữa. (