Dụ Tội

Chương 146: Chương 146




CHƯƠNG 146

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Hạ Vân Phong hạ thấp mắt liền thấy được toàn bộ cái kia của Hình Liệt, ánh mắt y vẫn trầm ổn như trước, vẻ mặt cũng không có chút né tránh. Y chậm rãi đẩy tay Hình Liệt ra……

“Ngươi đều thua hết, không chơi.” Hạ Vân Phong tuyên bố trò chơi chấm dứt.

Y vừa định đứng lên, Hình Liệt còn dùng thân thể ngăn trở y, hơn nữa mặt y còn kém một chút đụng tới địa phương kia của Hình Liệt, này lưu manh, chiêu gì cũng đều có…… (=..= BT có đẳng cấp)

“Ba, chớ đi nhanh như vậy, ngươi gần đây đều cùng một chỗ với đại ca, không có thời gian theo giúp ta, ta cảm thấy không công bằng.” Hình Liệt cứ như vậy quang minh chính đại chặn y lại, thân thể không chút nào che lấp…… (=..= cào cào)

“Ngươi bình thường ở sở cảnh sát đều là quấy rầy nữ đồng nghiệp như vậy?” Hạ Vân Phong nâng mắt lên, nhìn về phía nhi tử.

Y như thế nào lại sinh ra loại không biết kiềm chế này…… (=..= tội lỗi)

“Ngươi hy vọng sao?” Hình Liệt cúi đầu, tiến đến bên môi Hạ Vân Phong, ở trên môi Hạ Vân Phong hôn vài cái, “Ta chỉ quấy rầy mình ngươi thôi. Sao vậy, mất hứng?”

“Lưu manh.” Hạ Vân Phong phun ra hai chữ bình luận hắn.

“Đúng vậy đúng vậy.” Hình Liệt đắc ý cười hai tiếng, hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng mà hướng tới đôi môi khẽ nhếch của Hạ Vân Phong, ái muội thổi một hơi, “Ta chỉ đùa giỡn lưu manh với ngươi thôi.”

Đầu lưỡi Hạ Vân Phong bị thổi làm y có chút tê ngứa, y thấy Hình Liệt chậm rãi sán lại đây, rõ ràng cảm giác được hơi thở Hình Liệt ở bên môi y nhẹ nhàng bồi hồi……

“Ngươi không phải chưa có quen bạn gái?” Hạ Vân Phong hỏi ra tiếng, bằng không Hình Liệt cũng sẽ không cả ngày quấn quít lấy y.

“Đột nhiên hỏi cái này làm cái gì?” Hình Liệt cầm lấy tay Hạ Vân Phong, để cho tay Hạ Vân Phong để ở của hắn,“ Độ ấm lòng bàn tay của ngươi thực vừa vặn, ta thực thích.”

Hạ Vân Phong muốn rút tay về: “Ngươi hẳn là đi quen cái bạn gái để thay ngươi làm việc này.”

“Ngươi không phải là ba ta kiêm cái bô. (: đã giải thích ở chương 75)” Hình Liệt nói thực trực tiếp, cả người hắn đều ngồi ở trên người Hạ Vân Phong, ngăn chặn Hạ Vân Phong, ái muội cắn cằm Hạ Vân Phong “ Thời điểm ta kỵ ngươi ngươi cũng thật thoải mái đi ” ( đoạn này editor với beta không thay bằng từ cưỡi để nhấn mạnh độ hạ lưu của Liêt ca )

Hạ Vân Phong chỉ là ý vị thâm trường nhìn Hình Liệt liếc mắt một cái: “Ngươi nói chuyện với phụ thân như vậy?”

Hình Liệt có chút thu liễm, cũng cười nhẹ hai tiếng: “Chúng ta đến trên giường nói chuyện, ta cũng có năng lực thuyết phục. (=..= thuyết phục j trên giường ca)” Hai tay hắn vuốt ve chân Hạ Vân Phong, chậm rãi hướng về phía trước sờ……

Hình Liệt quấy rầy Hạ Vân Phong hơn hai giờ, mới nửa sờ nửa nhu ôm Hạ Vân Phong xuống lầu, đem vạt áo Hạ Vân Phong cuộn lên, không cho Hạ Vân Phong che lấp…… (=..=)

“Ngươi vô sỉ đủ chưa đó?” Hạ Vân Phong nhìn hắn.

“Chưa.” Hình Liệt tùy ý ôm Hạ Vân Phong, hai tay ở trên người y sờ tới sờ lui, môi dán tại bên tai Hạ Vân Phong, “Ta gần đây thường mơ thấy ngươi.”

Hạ Vân Phong dừng cước bộ……

Hình Liệt mơ thấy y.

Mơ thấy y cái gì……

Hình Liệt tựa hồ biết y suy nghĩ cái gì, ôm y một bên thong thả đi phía trước, một bên ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Mơ thấy ngươi mở chân ra……” đôi môi hắn dán lên hai má Hạ Vân Phong.

Ánh mắt Hạ Vân Phong ngưng lại, không muốn nghe nữa.

Nhưng Hình Liệt tiếp tục nói: “Ngươi nói với ta……” Hắn hạ thấp giọng……

“Không cần nói.” Hạ Vân Phong ngăn cản hắn. Y biết kế tiếp không phải lời hay ho gì.

“Ngươi nói ‘Nhi tử ta muốn’.” hai tròng mắt Hình Liệt gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt biến hóa của Hạ Vân Phong, giọng hắn rất thấp thực ái muội, thật giống như ma trảo, muốn mở tâm của Hạ Vân Phong ra……

Nhi tử, ta muốn……

Ánh mắt Hạ Vân Phong thực trầm định, y lười biếng giật giật: “Ta không cần.”

Hình Liệt đang muốn nói không cần cũng phải cần, huyền quan đại môn lại mở ra, ba cái nhi tử đi ra ngoài mua sắm đã cùng nhau trở lại. Hình Liệt vụng trộm vỗ thắt lưng Hạ Vân Phongmột chút, cũng rất tự nhiên chủ động đi cầm đồ trên tay của các huynh đệ.Hoằng Dạ đang chậm rãi nói chuyện điện thoại, hắn nói mấy câu tiếng Pháp lưu loát, thanh tuyến ôn hòa giàu từ tính. Hắn vào nhà liền không dấu vết cho Hạ Vân Phong một cái hôn gió.

Hạ Vân Phong nở nụ cười.

Y nhẹ nhàng mà rũ mắt, ý cười trên mặt cũng nồng đậm hơn. Y vươn tay lấy cái tẩu để ở bên cạnh thong thả hút vài hơi, rất hưởng thụ mà nằm ở trên sô pha…….

Ánh mắt y vẫn dừng lại ở trên người Hoằng Dạ, Hoằng Dạ đứng ở cách đó không xa vẫn liên tục nói điện thoại, nhưng ánh mắt lưu luyến của hắn một khắc cũng không từ trên người Hạ Vân Phong dời đi……

Ánh mắt hắn thực ái muội nhưng Hạ Vân Phong cũng thản nhiên để cho hắn nhìn. (=..= tán tỉnh lẫn nhau kìa)

Hình Liệt cùng Ngao Dương đứng ở trước bàn vùi đầu sắp xếp lại đồ đạc mua về, mà Tần Diễm thì lại ngồi xuống cạnh Hạ Vân Phong, hắn tựa vào trên sô pha, ngăn chận chân Hạ Vân Phong……

Lúc hắn vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Hạ Vân Phong đang thong thả che lại vạt áo, không cần Hạ Vân Phong nói, hắn cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Tần Diễm cũng không nhìn Hạ Vân Phong, hắn cứ như vậy tự nhiên ngăn chặn chân Hạ Vân Phong, nhàn nhã ngồi dựa cạnh Hạ Vân Phong cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh.

Hạ Vân Phong chưa nói gì.

“Lão ba, ngươi thực nóng?” Tần Diễm không nhìn Hạ Vân Phong, ngữ khí có chút lãnh đạm.

“Không nóng.” khóe môi Hạ Vân Phong tràn ra sương khói, thản nhiên mông lung thực phiêu diêu: “Vì sao lại hỏi vậy?”

Y cảm thấy không thích hợp, Tần Diễm bình thường rất ít hỏi y như vậy.

Tần Diễm vươn tay thay Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà lôi kéo áo ngủ, giúp Hạ Vân Phong che lại chân: “Quá lộ liễu.” Tần Diễm bất mãn.

“Ở nhà, không có gì.” Hạ Vân Phong cảm thấy không có vấn đề gì. (=..= thật ko có vấn đề?)

Tần Diễm nhíu mày.

Trầm mặc nửa ngày sau, hắn buông điều khiển xuống: “Ta mua chuối cho ngươi.” Hắn nghiêng đầu ý vị thâm trường nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, tầm mắt hai người ái muội giao hòa……

Tần Diễm rõ ràng trong một giây bắt được dao động rất nhỏ nơi đáy mắt của Hạ Vân Phong…

Chuối…

Hạ Vân Phong không thích chuối, mỗi lần nghe hai chữ như thế, y sẽ nghĩ đến đêm (là QT ghi đó nha =..=) kia……

Y lẳng lặng nhìn Tần Diễm, mà Tần Diễm chỉ nghiêng đầu nhìn y vài lần, ôn hoà bổ sung nói: “Trái rất lớn, ngươi nhất định sẽ thích.” Hắn một bên nói, một bên bưng cái chén lên uống trà.

“……”

Tần Diễm buông cái chén. Di chuyển vị trí một chút, hắn đến gần Hạ Vân Phong, hắn vươn tay nâng cằm Hạ Vân Phong : “Còn mua hoàng qua (= dưa chuột) cùng cà rốt, ngươi thích giống như vậy không?”

Đáy mắt trầm định của Hạ Vân Phong lộ ra vài tia ám quang, y lặng yên đánh giá Tần Diễm: “Ngươi gần đây rất kỳ quái.”

Tần Diễm cũng cảm thấy như vậy, nhưng lại khống chế không được. Tần Diễm thu hồi tay không nói, thoáng nhíu mày, bộ dáng có chút phiền muộn: “Kia đều là bởi vì ngươi.”

Đều là bởi vì y……

Hạ Vân Phong khôn khéo nhìn Tần Diễm liếc mắt một cái, “Ngươi gần đây đối với ta càng ngày càng không lễ phép.” Y dường như không có việc gì tiếp tục hút thuốc, thẳng đến khi Tần Diễm không kiên nhẫn đứng dậy đi thay các huynh đệ sắp xếp này nọ, ánh mắt rất có thâm ý kia của Hạ Vân Phong mới thong thả dời khỏi người Tần Diễm……

Nhi tử này, quá ngạo khí rồi.

Dạy không tốt.

Hạ Vân Phong biết gần đây tâm tình Tần Diễm không tốt, cho nên y gọi điện thoại cho Hạ Đông, bảo Hạ Đông lại đây cùng Tần Diễm nói chuyện phiếm. Lúc Hạ Đông đến Hạ gia còn thực khách khí mang theo chút hoa quả đến.

Có điều…

Lại là chuối……

Tần Diễm vừa xuống lầu nhìn thấy Hạ Đông đến, Tần Diễm không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại chủ động đem Hạ Đông gọi tới, nhưng tâm tình của hắn tốt xấu cũng không phải bởi vì Hạ Đông……

Sau khi Hạ Đông đến, Hạ Vân Phong bảo hắn làm đồ uống cùng điểm tâm ướp lạnh, Tần Diễm cùng Hạ Đông cùng ngồi ở đối diện y, tư thế y vẫn như trước bán nằm dựa vào sô pha.

Ban đêm, Hạ gia đèn đuốc sáng trưng.

Phòng khách sáng choang rất là khí phái, mấy nhi tử của y đều đang tự mình làm chuyện của mình, chỉ có Hạ Đông vẫn ngoan ngoãn ngồi hướng Hạ Vân Phong báo cáo tình hình công ty.

“Ngươi làm việc ta yên tâm.” Hạ Vân Phong ngồi dậy, lôi kéo áo ngủ trên người

Tần Diễm ngồi ở bên cạnh xem báo, luôn luôn dùng dư quang đánh giá Hạ Vân Phong. Hắn bình tĩnh nhìn tất cả, hắn không biết nam nhân Hạ Vân Phong này đến tột cùng là có ý tứ gì.

Hắn luôn cảm thấy áo ngủ Hạ Vân Phong kéo đến đặc biệt cao……

Áo ngủ càng buộc càng lỏng……

Còn một bộ dáng phải chết không sống……

Tần Diễm luôn luôn quan sát Hạ Vân Phong ngay cả báo trên tay mình cầm ngược cũng không phát hiện. Hắn luôn luôn để ý nghe Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông nói chuyện, thẳng đến khi Hạ Vân Phong ra tiếng nhắc nhở hắn.

Tần Diễm tùy tay ném báo xuống liền đứng dậy đi chờ ăn cơm, Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đi cùng với hắn: “Ngươi cùng hắn tâm sự nhiều một chút, hắn gần đây tâm tình không tốt, đừng để hắn uống nhiều rượu quá.”

Hạ Đông gật đầu: “Dạ, Vân gia.”

Hạ Vân Phong cầm vải bông lau cái tẩu: “Tần Diễm gần đây còn có hỏi thăm ngươi sự vụ bên trong công ty hay không?”

“Không có.” Hạ Đông cúi đầu trả lời.

“Ta tin tưởng ngươi cũng sẽ không nói cho hắn, ngươi nói, có phải hay không?” Hạ Vân Phong vẻ mặt ổn định nhìn chăm chú vào hắn.

“Dạ.” Hạ Đông thành thật gật đầu, “Vân gia phân phó qua, Hạ Đông nhớ rõ.”

“Tốt lắm.” Hạ Vân Phong đơn giản khích lệ Hạ Đông vài câu, rồi bảo Hạ Đông đứng dậy đi ăn cơm. Hạ Vân Phong cùng người một nhà ăn cơm, Hạ Đông cũng liền đứng ở bên cạnh.

“Như thế nào không ngồi?” Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Đông đứng ở bên cạnh, y thiếu chút nữa quên, y không cho Hạ Đông ngồi, Hạ Đông sẽ không ngồi (=..=), y sửa miệng lại, “Ngươi tìm cái vị trí ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm.”

“Cám ơn, Vân gia.” Hạ Đông tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, thực im lặng cúi đầu ăn cơm. Hắn mặc áo ngắn tay, thực sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Hạ Đông cùng Tần Diễm một thân quần áo sáng màu ngồi ở cạnh nhau, hai người nhìn qua tuổi xấp xỉ, chẳng qua Tần Diễm cá tính ngạo nghễ, Hạ Đông cá tính trầm ổn.

So sánh thì thấy Tần Diễm có vẻ soái hơn, Hạ Đông không có soái như Tần Diễm, nhưng hơn vài phần nội liễm cùng nghe lời.

“Mọi người gần đây giống như đều không vui, không bằng ngày mai chúng ta đi bờ biển nghỉ phép.” Hoằng Dạ đề nghị, dù sao ngày mai là tuần lễ hoàng kim: “ Ngày mai Hình Liệt cùng Tần Diễm cũng có thể không cần đi làm.”

Hoằng Dạ vừa nói, vài người khác trăm miệng một lời đáp ứng. Khó có được ăn ý, một bàn rất nhanh đã bắt đầu nói chuyện.. Nhưng bọn họ nói chuyện phiếm đều rất nhã nhặn.

Âm lượng không quá lớn.

Đều rất hiểu quy củ.

Chỉ có Hạ Đông vẫn không nói gì. Bởi vì Hạ Vân Phong không có mời hắn, cho nên hắn cũng không có tiện nói xen vào, mà Hạ Vân Phong cũng phát hiện Hạ Đông trầm mặc.

“Lão ba, ngày mai Hạ Đông cũng sẽ không đi làm, để cho Hạ Đông đi theo chúng ta đi.” Tần Diễm mở miệng yêu cầu mang Hạ Đông cùng đi, Hạ Đông thấy Hạ Vân Phong không có trả lời, có chút thất vọng.

Một lát sau.

Hạ Vân Phong mới gật đầu đáp ứng để cho Hạ Đông đi nhưng Hạ Đông cảm thấy Hạ Vân Phong đáp ứng thật sự miễn cưỡng. Nếu không phải Tần Diễm đưa ra đề nghị muốn dẫn hắn đi, hắn cảm thấy Hạ Vân Phong sẽ không để cho hắn đi cùng……

Cho nên.

Hạ Đông một chút cũng cao hứng không nổi.

Hôm nay buổi tối sau khi Hạ Vân Phong đi ngủ y lại nhận được điện thoại của người kia. Người kia gọi tới không nói lời nào, Hạ Vân Phong đợi thật lâu sau đó đối phương mới phát ra tiếng cười quỷ dị.

“Ngươi thật lâu không gọi điện thoại đến đây.” Hạ Vân Phong nằm ở trên giường, cầm điện thoại, chờ đợi hắn nói chuyện……

“Nghe ngữ khí của ngươi giống như rất nhớ ta.” tiếng cười của đối phương làm cho người ta cả người phát lạnh, rất lãnh đạm.

Hạ Vân Phong không có trả lời.

Qua thật lâu.

Người kia quỷ dị cười nói: “Chuối ăn ngon không?”

Hạ Vân Phong lười biếng trả lời: “Không tồi.” Y thong thả cởi bỏ áo ngủ, thoải mái nằm ở trên giường……

“Ngươi đem thiết bị theo dõi hủy đi, ngươi cho là ta không biết ngươi đang làm cái gì?” Đối phương hiển nhiên không hài lòng, “Đêm nay gia đình liên hoan thực sung sướng đúng không, ha ha……”

Hạ Vân Phong giật giật môi, lười biếng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Người kia không nói.

Cười đến làm cho người ta sợ hãi.

Một lát sau tiếng nói ái muội thần bí lại gằn từng tiếng: “Ha ha, ngày mai gặp……” thanh âm nói chuyện của người kia thực quỷ dị, rất thấp trầm, cười đến làm người ta phát lạnh……

Y biết ý tứ người này, thực hiển nhiên là muốn ngày mai “Cùng” bọn họ đi nghỉ phép.

Hạ Vân Phong cắt đứt điện thoại, lười biếng nằm nghỉ ngơi.

Người kia thật sự là âm hồn không tan……

Hôm nay lúc ăn cơm, Hạ Vân Phong không có chủ động mời Hạ Đông ngày mai cùng đi. Y biết Hạ Đông mất hứng, nhưng y biết Hạ Đông khẳng định sẽ đi.

Quả nhiên.

Hạ Đông vẫn cùng đi.

Nhiệm vụ Hạ Đông là thay bọn họ lấy đồ dùng, Hạ Đông bao lớn bao nhỏ mang theo một đống lớn, bất quá hoàn hảo Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ cũng không có hành lý, cho nên hắn thoải mái rất nhiều.

Bọn họ hôm nay là ra đảo nghỉ phép, bãi biển nơi này cũng không tệ lắm, là địa bàn Tây khu, khách sạn nghỉ phép xa hoa nhất khu ngay tại nơi này. Lúc bọn họ đến nơi đây, người phụ trách đã thay bọn họ an bài tốt, tiếp đãi khách quý đương nhiên cần đãi ngộ tốt nhất, an bài năm phòng ngủ xa hoa, một gian phòng tổng thống.

Hạ Vân Phong đương nhiên trụ phòng tốt nhất, sáu phòng đều cùng ở tầng cao nhất chuyên dành cho khách quý. Hạ Đông đem đồ đạc bỏ xuống thì mọi người thu dọn một chút, lại đi bãi biển.

Ánh mặt trời.

Bờ cát.

Mỹ nữ bikini.

Hạ Vân Phong mới vừa đi đến trên bãi biển, vệ sĩ đã đi qua đem điện thoại đưa cho y, nói là có người tìm y……

Y vừa đặt điện thoại ở bên tai, chợt nghe thấy tiếng nói quỷ dị quen thuộc vang lên: “Ta nhìn thấy ngươi rồi, ngươi hôm nay ăn mặc một chút cũng không gợi cảm, làm cho ta thực thất vọng.”

“Ta cũng không phải mặc tới cho ngươi xem.” Hạ Vân Phong mặc quần bơi.

Y cũng không phải nữ nhân, chẳng lẽ phải mặc bikini.

“Ta chuẩn bị quần áo cho ngươi nga, mặc cho ta xem xem.” Đối phương quỷ dị ra tiếng, bí hiểm làm cho người ta không rét mà run, “Ta bảo người ta giao cho vệ sĩ của ngươi rồi.”

Hạ Vân Phong gọi vệ sĩ tới, vệ sĩ cũng cầm đến một cái gói to……

Bên trong là……

Trang phục bó SM……

Tất cả đều là dây lưng giăng khắp nơi, bộ vị trọng điểm hoàn toàn không có vật che.

Loại quần áo này người bình thường không có khả năng mặc.

Hạ Vân Phong càng thêm không có khả năng mặc.

“Ngươi ở chỗ nào?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi đối phương, y lười biếng tựa vào trên thềm đá, tầm mắt chậm rãi quan sát bốn phía.

“Như thế nào, muốn gặp ta?” Đối phương ngữ khí cười nhạo hỏi lại.

“Đúng vậy.”

“Ta cách ngươi trong vòng năm mươi mét, ngươi đoán xem, ta là ai……” Đối phương cười thật quỷ dị, giống như đến từ địa ngục, âm lãnh đến đáng sợ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.