Dụ Tội

Chương 153: Chương 153




CHƯƠNG 153

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Trong phòng nhất thời lâm vào tĩnh mịch.

Không ai nói chuyện.

Nhưng rất nhanh.

Chợt nghe thấy âm thanh giao triền đầy ái muội, tiếng “ phốc chi phốc chi ” ướt át của đôi môi dán chặt vào nhau tạo ra âm thanh khi duyện hôn khiến trong phòng vốn im lặng trở nên càng vang dội rõ ràng hơn.

Tần Diễm chẳng những không buông Hạ Vân Phong ra, ngược lại còn ôm Hạ Vân Phong chặt hơn. Một bàn tay của hắn ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, một bàn tay đỡ sau ót Hạ Vân Phong……

Ánh mắt sắc bén của Tần Diễm theo gò má Hạ Vân Phong trượt về phía Hình Liệt đang vẻ mặt bất mãn. Ánh mắt hai huynh đệ giống như muốn ở không trung tạc ra tia lửa, tràn đầy khiêu khích và bài xích….

Tần Diễm căn bản là đem Hình Liệt trở thành không khí, tiếp tục hôn đôi môi Hạ Vân Phong. Góc độ này của Hình Liệt vừa lúc nhìn thấy phía sau lưng cơ hồ xích lõa của Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong thì hơi nghiêng đầu bị Tần Diễm hôn đến không thể mở miệng. Đáy mắt Hình Liệt đều nhanh phát ra ánh lửa, hắn cất cao âm lượng ho khan hai tiếng, thế này mới cắt ngang hai người.

Tần Diễm đầu tiên buông lỏng tay ra: “Lão ba, Tứ đệ tìm ngươi.” Hắn ngồi dậy, sửa sang lại áo ngủ một chút.

Hạ Vân Phong không dấu vết đẩy Tần Diễm ra, y giống như cảnh cáo nhìn Tần Diễm liếc mắt một cái, Tần Diễm không nói lời nào, y căn bản không có thời gian trách cứ Tần Diễm, chỉ lười biếng hỏi Hình Liệt: “ Có chuyện gì?”

Y vừa mới chuyển qua nhìn về phía Hình Liệt, liền nhìn thấy lửa giận cuồn cuộn cháy trong mắt Hình Liệt……

Hình Liệt đem hắn từ trên sàn đỡ đứng lên, nhìn thấy Tần Diễm ở trong này, Hình Liệt kiêng dè không có trả lời Hạ Vân Phong.

Tần Diễm cũng không phải ngốc tử, đương nhiên biết Hình Liệt thấy hắn ở trong phòng nên thấy khó nói, vì thế hắn chủ động đứng lên, thực vững vàng trả lời: “Ta về phòng trước đây, các ngươi tán gẫu.”

Tần Diễm thức thời tiêu sái, hắn mới vừa đi, Hình Liệt sắc mặt khó coi đem cửa khóa lại.

“Ngươi gấp như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?” Hạ Vân Phong vững vàng ngồi ở bên giường đợi Hình Liệt trả lời, áo ngủ trên người y buộc lại, khép hờ ở chân.

Căn bản là không có xảy ra việc gì……

Hắn vốn muốn chọc Hạ Vân Phong chơi, hắn đột nhiên vọt vào muốn nhìn một chút dáng vẻ khẩn trương của Hạ Vân Phong, nhưng thật không nghĩ tới nhìn thấy Tần Diễm cùng Hạ Vân Phong đang hôn nhau trong tư thế như vậy, điều này làm cho hắn nghẹn cả một bụng không phát tiết được. (=..= đó gọi là chưa kịp cười người đã bị người cười)

Hạ Vân Phong thấy Hình Liệt trầm mặc theo dõi y, y liền biết Hình Liệt không có việc gì muốn nói với y: “Ngươi thực nhàm chán?” Loại sự tình này cũng có thể đem ra đùa……

“Nếu hôm nay ta không tiến vào, ngươi có phải hay không liền cùng hắn làm? (=..= ta mún chụp CT xem não thằng này còn chứa đc cái gì khác ko)” Hình Liệt đem y áp đảo ở trên giường, giữ chặt hai tay của y, không cho y lộn xộn, “Ngươi trả lời ta.”

Hạ Vân Phong cũng không nghĩ đẩy Hình Liệt ra, bị đè nặng liền đè nặng (=..= lười đến thế cơ đấy), y lười biếng đánh giá Hình Liệt: “Ngươi uống rượu?” Y ngửi được trên người Hình Liệt có mùi rượu bay ra……

Thực hiển nhiên là uống rượu, nhưng không uống bao nhiêu.

“Uống không nhiều lắm.”

“……”

“Tần Diễm không phải dạy ngươi học lời khai sao?” Hình Liệt khóa ngồi ở trên người Hạ Vân Phong, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống nam nhân vẻ mặt mệt mỏi, trong nháy mắt động tác của Hạ Vân Phong đều chậm lại, tựa hồ là muốn ngủ rồi. Hắn bất mãn, hắn nâng cằm Hạ Vân Phong,để cho Hạ Vân Phong nhìn hắn: “Như thế nào các ngươi đều học lên đến trên giường.”

“Ta học xong rồi.” Hạ Vân Phong rất kiên nhẫn trả lời hắn. Y vươn tay đỡ bụng Hình Liệt, trong lúc vô tình đụng đến cơ bụng của thân hình hoàn mỹ kia hai người đều có chút sững sờ……

Hình Liệt bắt lấy tay y, đem hai tay vô lực của y đặt ở đỉnh đầu. Bởi vì cánh tay nâng lên làm cho áo ngủ trượt lên trên, áo ngủ trực tiếp bị kéo lên chỗ sau thắt lưng y, dưới thân không hề che lấp.

Thời điểm Hình Liệt vừa mới tiến đến liền chú ý tới áo ngủ mặc trên người Hạ Vân Phong, quần áo này mỏng như vậy, địa phương trước ngực của y cùng vạt áo hờ khép đều như ẩn như hiện.

Hơn nữa.

Hạ Vân Phong hoãn thanh mở miệng, nhắc nhở Hình Liệt không cần làm càn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện, hay là không có xảy ra việc gì. Nếu đã xảy ra chuyện liền nói cho ta biết, không có xảy ra việc gì ngươi không cần đè nặng ta.”

Y nói rất chậm.

Nghe vào không có gì khí lực, nhưng uy lực cũng không nhỏ……

Hình Liệt cũng biết Hạ Vân Phong không phải hay nói đùa, hắn cũng biết ngày mai Hạ Vân Phong muốn lên tòa, hắn cũng không đối với Hạ Vân Phong làm cái gì, hắn buông Hạ Vân Phong ra.

Cũng không hỏi lại vừa nãy Hạ Vân Phong vì sao cùng với Tần Diễm hôn môi, này giống như chuyện không liên quan đến hắn. Mà cho dù hắn hỏi, Hạ Vân Phong cũng khẳng định sẽ không nói cho hắn.

“Quần áo này là Tần Diễm tặng cho ngươi?” Hình Liệt tiến đến trước mắt Hạ Vân Phong, một bên hỏi y, một bên đánh giá y, còn vươn tay theo chân y sờ lên trên.

“Là nhị ca ngươi đưa.” Hạ Vân Phong cũng không có giấu diếm. Y cảm thấy hôm nay thực nóng, hơn nữa quần áo này rất thoáng mát nên y đã mặc vào : “Mặc quần áo này vào thực mát mẻ.”

Cũng thực thoải mái.

Hạ Vân Phong nghiêng đầu nghỉ ngơi……

Hình Liệt cũng cởi áo ngồi ở bên cạnh y, ánh mắt vẫn ở trên người Hạ Vân Phong bồi hồi, tay hắn theo chân Hạ Vân Phong đụng đến bên hông, lại chậm rãi hướng lên trên sờ…… (=..= trong những con sói đã từng gặp, chưa thấy con nào thể hiện bản chất mãnh liệt như con này nga)

Hạ Vân Phong mở hai tròng mắt nhìn hắn, cảm giác được Hình Liệt nắm điểm mẫn cảm trước ngực y, y thân thủ gạt tay Hình Liệt: “Ta ngày mai phải lên hầu tòa.” Cho nên y muốn nghỉ ngơi.

Nhưng nghe vào trong lỗ tai Hình Liệt, Hạ Vân Phong thật giống như đang nói “Đêm nay không cần làm” Giống như quan hệ cam chịu của bọn họ vậy. Hình Liệt bất mãn nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong trong chốc lát, hắn rất trực tiếp vươn tay hất vạt áo Hạ Vân Phong ra, thay Hạ Vân Phong đem kiện áo ngủ mỏng manh kia cởi xuống……

Cởi bỏ dây lưng tơ tằm……

Ngón tay Hình Liệt nhẹ nhàng nhu niết, cái quần kia vừa mỏng lại ít vải, liền theo chân Hạ Vân Phong rơi xuống……

“Ta muốn nghe ngươi nói ‘Không cần’.” Hình Liệt nghiêng thân nằm ở bên cạnh y, vươn tay ôm thắt lưng y, để cho cả người hắn đều dán lại đây, tay Hình Liệt vuốt ve cái lưng bóng loáng của y.

“Không cần.” Y nói.

“Thấp giọng một chút.” Hình Liệt ái muội yêu cầu.

Hạ Vân Phong giật giật môi: “Không cần.” Lần này, y dựa theo nhi tử yêu cầu phóng thấp thanh âm……

“Lại nói nhỏ thôi.” Hình Liệt ôm y, tiếp tục yêu cầu.

Hạ Vân Phong ngủ thật sự thoải mái, nhiệt độ cơ thể của Hình Liệt cũng vừa đủ, y cũng không chút nào keo kiệt lập lại một lần: “Không cần”. Giọng nói y tràn ngập lười biếng vừa chậm vừa thấp……

Nghe thấy.

Có chút ái muội.

Hạ Vân Phong nằm chậm rì rì nhìn chăm chú vào Hình Liệt: “Ta muốn ngủ.”

“Nói thêm câu nữa.” Hình Liệt tiến đến bên môi y, nặng nề mà hôn y một chút, “Lần này dễ nghe một chút.” Hắn cười đến gian xảo, hắn nhắm mắt tiến lại gần, mũi lần lượt thay đổi nhẹ nhàng ma sát chóp mũi tinh xảo……

“Ngươi cảm thấy cái gì mới dễ nghe?” Hạ Vân Phong lôi kéo chăn, đắp ở thân thể xích lỏa của hai người.

Ngón tay Hình Liệt vuốt ve thắt lưng Hạ Vân Phong, hắn nghĩ nghĩ, không hề kiêng dè mở miệng: “Ngươi nói ‘Nhi tử, ngươi thật thô.’. (=..=) ” Hắn vừa nói vừa nhu lộng Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong nghe loại yêu cầu như thế, y không thèm phản ứng, chỉ nhìn Hình Liệt nói: “Ngươi hạ – lưu…… (gật đầu lia lịa)” Y không chút hoang mang hất tay Hình Liệt ra thong thả nhắm mắt lại ngủ.

Y đã muốn quen với việc Hình Liệt quấy rầy cho nên cũng không ảnh hưởng khiến y không ngủ được.

Cả buổi tối Hạ Vân Phong đều cảm giác được Hình Liệt ôm y, buối sáng ngày hôm sau, khi Hạ Vân Phong tỉnh dậy liền nhìn thấy Hình Liệt sắc mặt tái nhợt, có chút tiều tụy. (=..= ca yếu còn ra gió)

Hình Liệt vốn mỗi lần rời giường đều đau đầu thật lâu, hơn nữa tối hôm qua uống rượu, hiện tại đau đầu càng thêm lợi hại, Hình Liệt ôm thắt lưng y, dựa vào y……

Hôm nay là ngày mở phiên điều trần, Hạ Vân Phong muốn đi lên tòa nhưng sáng sớm đã có tin tức tới, nói là cục cảnh sát bên kia đã hủy hồ sơ vụ án. Cục cảnh sát đã điều tra xong, chuyện không liên quan Hạ Vân Phong, hơn nữa đã bắt kẻ chủ mưu phía sau màn, làm cho Hạ Vân Phong không cần đi toà án nữa. Như vậy cũng tốt, Hoàng Thành cũng khôi phục buôn bán bình thường.

Không lên tòa tổng so với lên tòa tốt hơn.

Hạ Vân Phong coi như là một người có tâm cơ, y tìm người đến hỏi qua rốt cuộc là cái tình huống gì, nhưng việc này liên quan trọng đại, người của cục cảnh sát bên kia cũng sẽ không lộ ra.

Dù sao chuyện này cùng Hạ Vân Phong không có vấn đề gì, y cũng không muốn can thiệp nhiều, thế nhưng đã bắt được thủ phạm chính, vậy không liên quan đến y nữa. Nhưng ngày tốt của y còn chưa qua vài ngày, người kia lại gọi điện thoại đến đây.

Lần này Hạ Vân Phong đang một mình ở phía sau viện uy chim ăn, tiếng cười quỷ dị của người kia, dù có hóa thành tro y cũng vẫn nhận ra được……

“Lại là ngươi.”

Hạ Vân Phong dừng lại động tác đút cho chim ăn, y chậm rãi ngồi ở ghế ngà voi, bất động thanh sắc nghe điện thoại.

“Nhớ ta rồi?” Đối phương ngữ khí vững vàng.

Hạ Vân Phong từ chối cho ý kiến: “Lại có chuyện gì?”

“Hạ Vân Phong, ngươi vận khí thật không tồi, lần này lô hàng kia có người âm thầm giúp ngươi đem chướng ngại đều giải quyết, lần sau ngươi có thể sẽ không may mắn như vậy nữa.” thanh âm của đối phương rất kỳ quái, hầu âm rất nặng không thể phân biệt âm thanh thực.

Hạ Vân Phong cũng biết chuyện này là người này làm, y không nói tiếp, chỉ im lặng dựa vào ghế, vẻ mặt lười biếng nhìn chăm chú vào chim nhỏ trong ***g sắt……

“Ngươi liền có tự tin như vậy?” Hạ Vân Phong cầm điện thoại, thong thả cầm lấy thìa bạc trong tay vì chim nhỏ bón thức ăn, để chim nhỏ ăn.

“Đương nhiên.” Đối phương nở nụ cười, châm chọc Hạ Vân Phong, “Ngươi chơi không lại ta đâu.” Đối phương gọi điện thoại tới cùng y ôn chuyện, nói xong liền cúp điện thoại.

Hạ Vân Phong chậm rãi buông điện thoại, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục chơi đùa với chim, thật giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua……

Y suy nghĩ……

Lần này rốt cuộc là ai đang âm thầm giúp y.

Rất nhanh, Hạ Vân Phong đã có đáp án.

Khiến cho y ngàn vạn lần không nghĩ tới là người giúp y cư nhiên là Ngao Dương, thông qua quan hệ với phụ thân của Lạc Thanh Nghiên, giúp y……

Sau đó Ngao Dương không có chủ động nhắc tới, Hạ Vân Phong cũng không có hỏi.

Hoàng Thành xảy ra loại sự tình này, làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy có chút kiêng kị. Y an bài tốt chuyện của Bắc đường sau đó đại bộ phận thời gian y đều ở nhà bồi nhi tử, y muốn cùng nhi tử ở chung nhiều một chút, dù sao trước đây đã lãng phí mười mấy năm thời gian.

Hiện tại hảo hảo bù lại.

Hơn nữa.

Y cũng thực cần gia đình ấm áp, cũng thực hy vọng người một nhà hòa thuận ở chung.

Chiều hôm đó.

Nhi tử cũng không ở nhà, thời điểm Hạ Vân Phong đi đến trường đua ngựa cùng vài đại lão bản bàn chuyện, nhìn thấy Ngao Dương cùng Lạc Thanh Nghiên cũng đến trường đua ngựa này tiêu khiển, Ngao Dương mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen đơn giản, quần áo cắt rất vừa người……

Một bàn tay hắn lôi kéo dây cương, khống chế được ngựa dưới thân, một bàn tay khác nắm một dây cương một con ngựa khác……

Trên lưng con ngựa, đang ngồi là một vị đại mỹ nữ, tinh anh của cục chính trị Lạc Thanh Nghiên……

Hai người cưỡi ngựa ở trên cỏ, một bên tản bộ, một bên nói chuyện phiếm, chẳng qua khoảng cách quá xa, Hạ Vân Phong hoàn toàn không biết bọn họ đang nói chuyện gì, bất quá y rất ngạc nhiên……

Bọn họ đến tột cùng là đang nói cái gì mà có thể làm cho Ngao Dương cười đến vui vẻ như vậy.

Hạ Vân Phong thất thần.

Y ngồi ở bàn với mấy đại lão bản nhưng hoàn toàn không có tâm tư nghe họ nói chuyện, ánh mắt y chậm rì rì dừng ở trên người hai người ở xa xa kia cưỡi ngựa tản bộ, con của y cười rất vui vẻ……

“Vân gia, ngươi đang nhìn cái gì?” Vài đại lão bản đều rất ngạc nhiên, cái gì có thể hấp dẫn lực chú ý của Hạ Vân Phong cho nên đều hướng đến phương hướng Hạ Vân Phong nhìn lại……

“Tùy tiện nhìn xem.” Hạ Vân Phong dựa vào ghế dựa, bên môi lộ nụ cười như có như không, ánh mắt y vẫn dừng ở trên người nhi tử. Lúc này, Ngao Dương lôi kéo cương ngựa Lạc Thanh Nghiên, để cho hai con ngựa đi song song, Ngao Dương nghiêng đầu cùng nữ nhân kia nói chuyện, mái tóc đen mềm mại của hắn hắn bị gió thổi hỗn loạn, rất là mê người……

Rất nhiều người đều đang nhìn bọn họ.

Lạc Thanh Nghiên tựa hồ cũng không để ý ánh mắt của truyền thông cùng ngoại giới, Hạ Vân Phong nhìn bọn họ nửa ngày, cũng hiểu được bọn họ rất xứng đôi, liền ngay cả đại lão bản bên cạnh cũng đều cảm thấy hai người rất xứng.

“Nữ nhân Lạc Thanh Nghiên kia gần đây ở cục chính trị như mặt trời ban trưa, gia thếnàng cũng thực hùng hậu.”

“Người trông cũng xinh đẹp, lại rất biết cách sống.”

Lạc Thanh Nghiên ở bên ngoài được đánh giá rất cao, hơn nữa tất cả hình tượng đều là chính khí, coi như là một đại mỹ nữ tinh anh khó gặp, Ngao Dương thật là có mắt……

Hạ Vân Phong cùng nhóm lão bản đàm sự tình xong liền phái người đem đưa họ trở về, Hạ Vân Phong vốn nghĩ chờ Ngao Dương cưỡi ngựa xong cùng nhi tử cùng nhau đi về nhưng Lạc Thanh Nghiên lại chủ động mời Hạ Vân Phong ăn cơm.

“Bá phụ, lần trước không phải đã nói rồi sao, có cơ hội con cùng Ngao Dương nhất định mời bá phụ ăn cơm. Hôm nay vừa lúc gặp gỡ, vậy cùng nhau ăn bữa tối đi, con cũng muống cùng bá phụ tâm sự.” Lạc Thanh Nghiên thực nhiệt tình mời y, hơn nữa rất lễ phép làm cho Hạ Vân Phong khó có thể cự tuyệt. Sau khi Hạ Vân Phong đồng ý, nàng đi an bài đặt chỗ.

Buổi tối bọn họ đến một nhà hàng Trung Hoa ở Đông khu, thức ăn Lạc Thanh Nghiên gọi đều là hải sản phải bóc vỏ, toàn là cua yến hoặc tôm.

Hạ Vân Phong cũng không làm như thế nào ăn, liền nhìn Lạc Thanh Nghiên thay Ngao Dương bóc vỏ. Ngao Dương cũng im lặng ngồi nhìn, không có tự mình động thủ bóc cua, toàn bộ quá trình là bạn gái phục vụ.

“Ba, ngươi ăn……” Ngao Dương đem đồ ăn trong bát mình gắp cho Hạ Vân Phong.

“Đây là Lạc tiểu thư bóc cho ngươi, ta như thế nào có thể ăn, chính ngươi ăn đi.” Hạ Vân Phong đang cười, cảm thấy nhi tử rất vâng lời, y đem đồ ăn gắp trở về cho Ngao Dương.

Vốn chuẩn bị bỏ vào trong bát Ngao Dương.

Nhưng Ngao Dương lại hé miệng, Hạ Vân Phong rõ ràng trực tiếp uy hắn: “Ăn ngon không?”

Ngao Dương nhỏ giọng nói “Hảo hảo ăn……” Cười đến thực ngại ngùng.

“Vậy ngươi phải cám ơn Lạc tiểu thư” Hạ Vân Phong buông chiếc đũa, nhìn về phía Lạc Thanh Nghiên.

Ngao Dương ngoan ngoãn quay đầu, dựa theo Hạ Vân Phong phân phó, thành thật đối với Lạc Thanh Nghiên nói: “Cám ơn Thanh Thanh……” Nói xong, hắn liền đem mặt tiến qua……

Thật giống như là thói quen……

Lạc Thanh Nghiên cũng chủ động mà tự nhiên tiến lại hôn hai má Ngao Dương……

Hạ Vân Phong không có ra tiếng, xem ra Ngao Dương thực thích nữ nhân này, hơn nữa y cũng nhìn ra được người này rất thích, rất để ý Ngao Dương, cơ hồ cái gì cũng không để cho Ngao Dương động thủ.

Một nữ nhân chính giới mạnh mẽ như vậy ở trước mặt con của y cũng bất quá chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi……

“Bá phụ.” Lạc Thanh Nghiên buông chiếc đũa xuống, còn thật chủ động nhìn Hạ Vân Phong, trưng cầu ý kiến Hạ Vân Phong, “ Con cùng Ngao Dương yêu nhau, bá phụ sẽ không phản đối chứ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.