CHƯƠNG 221
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Đến đây ngày thứ ba Hạ Vân Phong mới gặp được Tần Diễm. Lúc y nhìn thấy Tần Diễm là ở trong ngôi trường mà Hạ Vân Phong nặc danh tài trợ kia, hiệu trưởng cùng Hạ Vân Phong đi thăm trường học. Khi y đi đến khoa luật thì nhìn thấy Tần Diễm đang ở trên giảng đường lớn giảng bài.
Tần Diễm ăn mặc so với ngôi sao còn chói mắt hơn, chủ yếu là hắn tùy tiện mặc cái gì cũng có thể mặc ra cái loại hương vị này. Thân hình hắn rất đẹp, đang lười biếng cầm sách ngành luật để giảng bài.
Hạ Vân Phong ý bảo hiệu trưởng im lặng, không cần đi vào quấy rầy.
Y đứng ở bên ngoài nhìn thấy Tần Diễm hôm nay mặc rất tùy ý, bất quá hắn có tính khiết phích, chưa bao giờ đụng vào mấy loại phấn viết bảng này. Có người đang thay hắn viết, hắn chỉ để ý giảng bài cho đám sinh viên. (=..= chịu nổi ko?)
Hạ Vân Phong từ chỗ hiệu trưởng biết được, đoàn luật sư của Tần Diễm được phái đến địa phương này để giao lưu trao đổi. Đã gần hai tháng rồi, Tần Diễm mỗi ngày đều ở trong này giảng bài cho đám sinh viên.
Bất quá.
Cũng sắp xong việc.
Đây là buổi cuối cùng Tần Diễm giảng cho đám sinh viên.
Tần Diễm thắng rất nhiều vụ kiện lớn, mặc dù còn rất trẻ nhưng trong ngành này đã có thể coi như là một người nổi tiếng. Hắn không dựa vào thực lực của Hạ Vân Phong cũng có thể có sự nghiệp riêng của mình.
Thật tốt.
Hạ Vân Phong biết nhi tử rất giỏi, trong lòng tự nhiên cũng cao hứng. Bất quá rất nhanh Tần Diễm nói xong, Tần Diễm chưa bao giờ lưu lại trong lớp, cho nên……
Hắn vừa nói xong, liền đi ra ngoài.
Hạ Vân Phong cũng xem đủ, y đang chuẩn bị rời đi, cửa liền mở……
Tần Diễm cầm sách giáo khoa thật dày xuất hiện ở trước mắt y, trên khuôn mặt tuấn tú kia không có bao nhiêu biểu tình dư thừa, nhưng khi đối mặt với nhau thì vẫn trầm mặc đứng ở cửa……
Tiếng chuông tan học vang lên……
Đám sinh viên từ bên cạnh bọn họ đi qua, có sinh viên chào hỏi hiệu trưởng cùng Hạ Vân Phong, còn có người kêu “Giáo sư Thái”, cùng hắn chào hỏi nói hẹn gặp lại.
Hiệu trưởng cảm thấy không khí có chút kỳ quái.
Sinh viên đều lục tục đi hết.
Hạ Vân Phong chỉ miễn cưỡng nhìn Tần Diễm, nhưng Tần Diễm lại thẳng tắp theo dõi y. Đáy mắt bình tĩnh kia của Tần Diễm có sóng triều mãnh liệt, Hạ Vân Phong cảm thấy cổ ngạo khí trên người Tần Diễm so với một năm trước càng thêm mãnh liệt.
Mũi nhọn trong đôi mắt càng hiện lên rõ ràng……
Tần Diễm đem sách giáo khoa đưa cho trợ giáo, lễ phép cùng hiệu trưởng chào hỏi: “Hiệu trưởng, hôm nay như thế nào rảnh rỗi lại đây.” Hắn không cùng Hạ Vân Phong nói chuyện, cũng không có chào hỏi.
“Ta mang giáo đổng (giáo : thầy giáo đổng: đổng sự trường = chủ tịch, người chủ thành lập trường) lại đây nhìn xem.” Hiệu trưởng nói xong, rất nhanh đã bị người ở phòng giáo vụ mời đi nơi khác xử lý công việc. Hạ Vân Phong cũng bảo hắn đi làm việc của mình, bất quá lúc trước khi đi, hiệu trưởng nhờ vả Tần Diễm: “Giáo sư Thái, làm phiền ngươi hỗ trợ bồi giáo đổng đi dạo quanh trường học.”
“Không phiền toái.” Tần Diễm tỏ vẻ có thể.
Sau khi Hiệu trưởng đi.
Tần Diễm một lần nữa nhìn về phía Hạ Vân Phong, hắn không nghĩ tới Hạ Vân Phong cư nhiên là giáo đổng của nơi này. Nói cách khác trường học này là của Hạ Vân Phong, hắn ít nhiều có chút kinh ngạc……
Không nghĩ tới.
Lúc này
Hạ Vân Phong mới mở miệng: “Ngươi thực thích hợp làm giáo sư.” bộ dáng nhi tử giảng bài vừa rồi còn rất chuyên chú, làm cho y nhớ tới hình ảnh năm đó Tần Diễm dạy y viết chữ, chuyên chú như vậy, tập trung như vậy.
“……”
“Ta vừa rồi ở bên ngoài thấy được.” Hạ Vân Phong nhìn thấy rất rõ ràng.
“……”
“Nói hay lắm.” Hạ Vân Phong chậm rãi khích lệ hắn.
Tần Diễm bảo trợ giảng đi về trước, hắn không có trả lời Hạ Vân Phong, chỉ là dẫn Hạ Vân Phong đi dạo vườn trường, đi đến một chỗ nào đó sẽ giảng giải về lịch sử linh tinh này nọ.
Trường học này rất lớn.
Là trường học nổi danh đứng số một số hai ở trong nước, là công ty cổ phần mà y tài trợ nhiều nhất. Sinh viên tốt nghiệp nơi này đại bộ phận đều là các giới ưu tú, Tần Diễm giảng bài ở trong này cũng thuyết minh hắn đủ tư cách.
“Ngươi tới nơi này đã bao lâu rồi?” Hạ Vân Phong hỏi hắn.
“Hai tháng.” Tần Diễm không nhìn y, chỉ để ý đi về phía trước.
Tần Diễm bộ dạng rất đẹp trai.
Nữ sinh nhìn thấy hắn đều nhịn không được nhìn thêm vài lần, hắn dẫn Hạ Vân Phong đi đến vườn trường, đưa tới không ít ánh mắt ngoái nhìn. Vì phối hợp tốc độ của Hạ Vân Phong, cho nên hắn đi không nhanh.
Hạ Vân Phong chỉ máy móc đi một vòng ở trong này, tuy rằng y là giáo đổng, nhưng y chưa bao giờ đến trường. Nếu không phải bởi vì lần kỷ niệm ngày thành lập trường này hiệu trưởng đã mời y đến.
Y phỏng chừng đời này cũng sẽ không nhớ tới nơi này. (editor: =..= đem con bỏ chợ) (beta: nhiều tiền quá ko nhớ tiêu ở đâu :v )
Tâm tư của y chủ yếu vẫn là ở Bắc đường, mấy cái này đều chỉ là nghề phụ của y mà thôi. Nhìn thấy Tần Diễm cẩn thận giới thiệu tình hình trường học với y, y thật cao hứng vì đã tới nơi này.
Có thể nhìn thấy con y, qủa nhiên tốt như vậy.
Lúc chạng vạng.
Hạ Vân Phong đi mệt rồi, đây là khu rừng trúc ở phía sau núi nên thực yên lặng.
Tần Diễm từ trong túi tiền lấy ra khăn tay lau ghế đá ở trong rừng trúc, hắn đem khăn tay ném cho Hạ Vân Phong: “Muốn ngồi liền tự mình lau. (=..= bạc bẽo)” Hắn bảo Hạ Vân Phong muốn ngồi liền tự mình lau ghế.
Hắn không phụng bồi.
Hạ Vân Phong đem khăn tay trả lại cho hắn: “Ta không cần cái này.” ghế nơi này thực sạch sẽ, không có tro bụi, y trực tiếp ngồi xuống.
Bốn phía đều là trồng trúc xanh biếc, bọn họ ngồi ở trong rừng trúc. Nơi này thực im lặng, ngay cả tiếng hô hấp cũng nghe thấy rành mạch, Hạ Vân Phong ngồi nghỉ ngơi.
“Ngươi ở trong này trụ chỗ nào?” Hạ Vân Phong mở miệng hỏi trước, “Là ở tại trong trường học? Hay là ở tại khách sạn bên ngoài?” đối diện trường học chính là khách sạn cao cấp.
“Trụ ở khách sạn bên ngoài.” Tần Diễm lấy khăn tay cất lại.
“Ta cũng trụ ở khách sạn bên ngoài.” Hạ Vân Phong cũng ở tại khách sạn bên ngoài trường học, bởi vì nơi này có vẻ gần, hơn nữa cách các điểm tham quan cũng không xa lắm: “Ta là khách du lịch.”
Tần Diễm không rõ ý kiến hừ cười hai tiếng.
Hạ Vân Phong đứng dậy đi mua một chai nước cho Tần Diễm, con của y hôm nay nói rất nhiều, khẳng định khát nước rồi, nhưng khi y trở lại rừng trúc, Tần Diễm cũng không thấy đâu nữa. (>”< Tần ca thật là bất lịch sự mà)
Y ngồi ở trong rừng trúc chờ.
Y nghĩ là Tần Diễm khẳng định muốn đi toilet, qua một lát sẽ trở lại, nhưng y đợi gần một giờ cũng không thấy bóng dáng Tần Diễm. Cuối cùng y hỏi một sinh viên qua đường.
“Lúc nãy ta nhìn thấy giáo sư Thái khoa Luật quay về khách sạn rồi.” Sinh viên đó nói Tần Diễm đã muốn ly khai trường học......
Nhưng Hạ Vân Phong không có lập tức đứng dậy rời đi, y ngay tại chỗ đó chờ, y cũng không biết chính mình đợi bao lâu. Thẳng đến khi trời tối y mới nhìn thấy Tần Diễm quay lại.
“Ngươi còn chưa đi?” Tần Diễm tựa hồ có chút ngoài ý muốn.
Hạ Vân Phong lúc này mới đứng lên, thong thả đi đến bên cạnh Tần Diễm, đem nước đã làm ấm đưa cho Tần Diễm: “Ta lo lắng ngươi quay lại nhìn không thấy ta, cho nên chờ một chút .”
Tần Diễm sắc mặt như thường tiếp nhận chai nước, đụng đến nước đều thấy ấm áp......
Hạ Vân Phong đang chuẩn bị bảo lái xe lại đây đón y trở về, nhưng Tần Diễm lại bảo Hạ Vân Phong đi theo hắn. Hạ Vân Phong cũng không có hỏi nhiều, cùng hắn đi.
Tần Diễm trở về khách sạn liền một mình lên thang máy trở về phòng, hắn chỉ phụ trách đem Hạ Vân Phong đưa ra khỏi vườn trường, nhưng Hạ Vân Phong đi theo hắn vào thang máy......
“Ngươi ngày mai có rảnh không?” Hạ Vân Phong chủ động mở miệng hỏi nhi tử.
Bấm thang máy đi lên.
Phong cảnh thu hết vào trong đáy mắt.
Tần Diễm không có trả lời, ánh mắt dừng lại ở ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm.
“Ta nghe hiệu trưởng nói, khóa dạy của ngươi toàn bộ đã xong, thời gian kế tiếp hẳn là không lên lớp nữa.” Hạ Vân Phong thong thả di động cước bộ bước tới, chắn ở trước mắt Tần Diễm.
Chặn tầm mắt Tần Diễm......
Tần Diễm thế này mới gật đầu: “Là không có lớp nữa.” Tần Diễm thế này mới miễn cưỡng nhìn về phía y.
“Nếu ngươi rảnh, liền cùng ta đi thăm quan một chút, nơi này ta không quen.” Hạ Vân Phong nhớ rõ Tần Diễm từng nói với qua với y, chờ y trở về về sau sẽ cùng đi nghỉ phép.
Tần Diễm không đáp ứng, tựa hồ có chút không quá nguyện ý.
“Vậy ngày mai buổi sáng chín giờ, ta ở đại sảnh khách sạn chờ ngươi.” Hạ Vân Phong vừa nói xong, liền ra khỏi thang máy.
Tần Diễm từ chối cho ý kiến.
Hạ Vân Phong cũng không truy vấn, bất quá ngày hôm sau buổi sáng, Hạ Vân Phong thực đúng giờ mang theo cục cưng ở đại sảnh khách sạn chờ. Y đợi hơn nửa giờ mới nhìn thấy Tần Diễm xuống dưới.
Tần Diễm nhìn thấy y liền lập tức thả chậm cước bộ, đánh giá cục cưng trong lòng Hạ Vân Phong.
“Này là của ai?”
Tần Diễm nhíu mày đánh giá cục cưng.
“Của ta.”
Hạ Vân Phong thả cục cưng xuống, nắm tay cục cưng đi theo Tần Diễm ra khỏi khách sạn. Đơn giản nói cho Tần Diễm cục cưng này là y nuôi, cũng nói cho Tần Diễm y không có tái hôn.
Hôm nay.
Tần Diễm dẫn Hạ Vân Phong đi ngắm cảnh khắp nơi, cục cưng cũng chơi thật vui vẻ, còn sảng khoái nhấm nháp món ngon đặc sắc của địa phương. Một tuần kế tiếp, mỗi ngày, Tần Diễm đều mang Hạ Vân Phong cùng cục cưng du lịch.
Tần Diễm vẫn không thế nào cùng Hạ Vân Phong nói chuyện, bất quá sẽ thay Hạ Vân Phong ôm cục cưng......
Tuần này có nhi tử đi cùng.
Tâm tình Hạ Vân Phong tự nhiên là không tồi, bất quá Tần Diễm không quá ngụyên ý muốn nói chuyện với y, chỉ dẫn y đi nhìn phong cảnh cùng ăn món ngon, coi như là một hướng dẫn viên du lịch tốt.
Bởi vì động tác Hạ Vân Phong chậm, người khác một ngày đã có thể du ngoạn, bọn họ phải đi tốn đến hai ngày.
Hôm nay bọn họ cũng chụp rất nhiều ảnh.
Ban đêm, rốt cục những nơi muốn thăm quan tất cả cũng đều đi hết rồi, Hạ Vân Phong có chút mỏi mệt ngồi ở trong phòng khách, Tần Diễm cùng cục cưng ngồi song song, Tần Diễm đang đút cục cưng ăn gì đó.
Còn Hạ Vân Phong đang xem ảnh bọn họ chụp hôm nay, trên bàn bày hai tấm ảnh là bọn họ chụp ở nơi phong cảnh đẹp nhất, ba người cùng nhau chụp......
Chơi cũng chơi đủ, ăn cũng ăn được không sai biệt lắm.
Cục cưng nói muốn đi tè.
Tần Diễm đang chuẩn bị mang cục cưng đi toilet, Hạ Vân Phong lại gọi y lại: “Ta hôm nay không mang tiền theo, đem ví tiền của ngươi đưa cho ta.” Y không có tiền trả......
Tần Diễm đem ví tiền đưa cho y, liền ôm cục cưng đi vệ sinh.
Hạ Vân Phong nhìn nhìn hai tấm ảnh trên bàn, y cất kỹ tấm của mình kia, chuẩn bị đem một tấm khác cấp Tần Diễm, nhưng sau khi mở ra lại phát hiện......
Không có chỗ có thể nhét vào......
Nơi đặt ảnh chụp đã có ảnh rồi, tấm ảnh một vị mĩ nữ tóc vàng cùng Tần Diễm ở trên bờ cát thân mật, cùng tấm ảnh ba năm trước đây kia giống nhau như đúc, chưa từng có thay đổi qua. (o.O là sao? Trước giờ Tần ca xxoo với thúc nhưng vẫn qua lại với người yêu? Đừng khốn nạn zậy chứ ca? >”