CHƯƠNG 232
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Hạ Vân Phong dĩ nhiên sẽ không trả lời rõ ràng vấn đề như vậy, y lười biếng mặc quần áo, nhìn thấy Hạ Đông vươn tay thay y mặc quần áo, y cảm giác được tầm mắt Hạ Đông vẫn dừng ở trên mặt y……
Y thong dong giương mắt nhìn về phía Hạ Đông: “Tiểu hài tử không nên hỏi loại vấn đề không lớn không nhỏ này.” Y bảo Hạ Đông nghe lời đừng hỏi nữa, Hạ Đông ở trước mặt y vĩnh viễn là tiểu hài tử.
Vĩnh viễn là con của y.
Hạ Đông cúi đầu thấp giọng nói: “Ta không còn nhỏ nữa.” giọng của hắn rất nhỏ.
Nhưng Hạ Vân Phong lại nghe thấy rõ ràng.
Rất nhanh.
Y liền cảm giác được Hạ Đông hôn hai má y một cái, sau đó Hạ Đông lại để sát môi vào khóe môi y, nhẹ nhàng hôn khóe miệng y. Chẳng qua nụ hôn này rất nhẹ lại khiến cho tâm tình Hạ Vân Phong trở nên phức tạp.
“A Lâm sắp tới rồi.” Hạ Vân Phong nói hắn không cần tiếp tục xằng bậy, hơn nữa bọn họ còn chưa có thoát hiểm, còn cần người tới cứu.
Hai người dựa vào thật gần.
Hơi thở giao hòa.
Hạ Đông nhẹ nhàng mà thay Hạ Vân Phong chùi miệng: “Đến rồi.” Hắn nói rất nhẹ……
Lúc này.
Bên ngoài truyền đến một trận âm thanh cạy cửa, cắt ngang hai người đối diện đang muốn tiến thêm một bước nữa, sau đó liền trực tiếp nghe được một tiếng “Phanh”, cửa bị người đá văng.
Rất nhanh nghe thấy tiếng bước chân có người đi vào.
A Lâm tiến vào sau đó lập tức đi đến bên cạnh Hạ Đông hỏi han, sau đó Hạ Vân Phong liền trực tiếp đi ra cửa, hai người bọn Hạ Đông cũng rất nhanh liền theo ra khỏi ngôi nhà công cộng.
“Ngươi có sao không? Có bị thương hay không? Mau tới đây để cho ta xem xem.” A Lâm thực lo lắng lôi kéo Hạ Đông nhìn trái nhìn phải, trên người A Lâm mặc lễ phục, thoạt nhìn rất tuấn tú.
Bất quá.
Trên khuôn mặt kia càng thêm phần xinh đẹp và anh khí, càng ngày càng có hương vị nam nhân. Người được xuất ngoại đào tạo đúng là khác trước một trời một vực……
Liền ngay cả cách nói chuyện cũng không khúm núm giống như trước đây.
Hiện tại A Lâm rất tự tin, nói chuyện dĩ nhiên là suy nghĩ chừng mực.
“Ta không sao, ta bồi Vân gia đến đây tìm đứa nhỏ kia, ngươi như thế nào tới chậm như vậy?” ngữ khí Hạ Đông cùng A Lâm nói chuyện thực tùy ý, cũng không cung kính giống như đối với y.
Hạ Vân Phong thong thả đi về phía trước, xe của bọn họ giấu ở một nơi kín đáo, Hạ Vân Phong không nhớ được ở đâu.
Y muốn hỏi Hạ Đông, lại nghe thấy A Lâm đang cùng Hạ Đông nói chuyện:“Lúc nãy đang tham gia tiệc rượu, nhận được điện thoại của ngươi, ta liền trực tiếp lại đây.” giọng hắn rõ ràng thấp lại hơn nữa còn đang cười, cười đến có chút ái muội.
Hạ Đông giật giật môi tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng Hạ Vân Phong lại giành trước mở miệng, y lười biếng mệnh lệnh Hạ Đông: “Đi lấy xe.”
“Dạ, Vân gia.” Hạ Đông lập tức liền cung kính đi lấy xe, Hạ Vân Phong cùng A Lâm liền đứng tại chỗ để chờ.
Hạ Vân Phong nhìn không chớp mắt địa phương Hạ Đông rời đi, y không có tâm tình quan tâm A Lâm, nhưng A Lâm lại đi đến trước mặt y, nghiêng người chặn tầm mắt y.
Ánh mắt y đong đưa du đãng, chậm rãi dừng ở trên mặt A Lâm, người này so với trước kia càng đẹp mắt.
Mặc lễ phục, không có một chút bộ dáng mỏng manh của trước kia, hoàn mỹ giống như đã lột xác khiến cho Hạ Vân Phong cảm thấy kinh diễm.
“Vân gia, lần trước nhìn thấy ngươi còn chưa kịp chào hỏi.” A Lâm chủ động mở miệng nói chuyện với y.
Hơn nữa.
Còn thong thả đến gần y một bước, cảnh này khiến lực chú ý của Hạ Vân Phong đều bị dắt đi, người này rốt cuộc muốn làm cái gì……
“Ân.” Hạ Vân Phong chậm rì rì lên tiếng trả lời.
Xem như A Lâm còn có chút lễ phép, biết vấn an trưởng bối.
“Vân gia, ta với Hạ Đông cùng một chỗ, ngươi sẽ không phản đối đi?” A Lâm đi thẳng vào vấn đề, trưng cầu ý kiến của Hạ Vân Phong. Không nghe thấy Hạ Vân Phong trả lời, hắn lại tiếp tục cảm thán tự nói : “ Hạ Đông đối với ta phi thường tốt, hắn còn lấy tiền cho ta đi học, hiện tại ta đã trở về, ta cũng hẳn là hảo hảo báo đáp hắn.”
“……” Hạ Vân Phong không nói từ nào.
Nhưng lời A Lâm nói, y đều nghe vào trong lỗ tai.
“Vân gia, ngươi cũng là người từng trải, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, Hạ Đông là nhi tử ngươi, ngươi làm gì nắm lấy hắn không buông.” A Lâm nói chuyện phi thường trực tiếp, quả thực là nhất châm kiến huyết (= một kim thấy máu, gãi đúng chỗ ngứa, nói đúng điểm mấu chốt của vấn đề),“Huống chi Hạ Đông cũng thực thích ta.”
Hạ Vân Phong đứng không nhúc nhích, cũng không biết có tiếp tục nghe hay không, ánh mắt y từ trên mặt A Lâm nhìn sang bên cạnh……
Nhìn về phía địa phương lúc nãy Hạ Đông rời đi, y không vội không vàng cùng đợi xe đến.
“Vân gia, ngươi cũng không muốn Hạ Đông bị người ta nói thành là biến thái cùng chính lão ba mình đi.” A Lâm thấy Hạ Vân Phong không thèm nhìn hắn, hắn trở nên có chút khẩu bất trạch ngôn (=lời nói không có sự chuẩn bị, suy xét), bất quá nhìn thấy Hạ Vân Phong quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt của hắn hơi chút dịu đi một ít. (hờ hờ, bi h ta mới chú ý, câu này lạ a nha vuốt vuốt cằm)
Hạ Vân Phong thong thả đi về phía trước hai bước, y miễn cưỡng động môi:“Việc này ngươi không cần tiếp tục ở bên tai ta cường điệu.” Y không muốn nghe……
Nếu không phải A Lâm là bằng hữu rất quan trọng của Hạ Đông, Hạ Vân Phong sẽ không trả lời hắn nửa chữ.
Cũng sẽ không quan tâm hắn.
Lại càng không có kiên nhẫn nghe A Lâm ở trong này nói mấy lời khiến cho y không thoải mái như vậy. Y biết A Lâm còn muốn nói, nhưng y không muốn nghe nữa, liền rõ ràng hướng địa phương Hạ Đông rời đi chậm rãi đi qua, nhưng A Lâm lại đi theo y.
“Vân gia, công phu trên giường của Hạ Đông tốt lắm, phải không?” A Lâm ngăn cản y, tựa hồ hôm nay muốn đem những lời không nên nói đều nói rõ ràng,“ Khiến ngươi muốn ngừng mà không được, phải không?”
“Không phải.”
A Lâm lúc này liền phủ định lời của Hạ Vân Phong: “Dám làm còn sợ thừa nhận, lão An nói cho ngươi rồi đúng không (lão An nào thế? T.T), ta đã thử qua rồi.” A Lâm cười đến rất đắc ý……
Hạ Vân Phong biết A Lâm là về lúc nào, ý tứ trong lời này rõ ràng nói chính là bọn họ đã “làm”rồi, Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy tim như thắt lại, miệng tràn đầy chua sót.
Lúc này.
Y nghe thấy tiếng xe đang tiến đến, y rất kiên nhẫn, cũng không thích tranh cãi.
“Ta trở về hai tháng nay, mỗi ngày đều cùng Hạ Đông, hơn nữa chúng ta mỗi ngày đều “làm”, Hạ Đông cũng xin nghỉ hai tháng để cùng với ta.”
A Lâm một bên nhớ lại, liên tục không quên nói cho Hạ Vân Phong nghe : “Chúng ta ngày ngày đều quấn quít cùng một chỗ, ta cũng biết ngươi vì sao mê luyến Hạ Đông như vậy, những việc ngươi có thể vì hắn làm thì ta cũng có thể.”
“……”
“Thậm chí so với ngươi làm được càng nhiều hơn.” A Lâm đang hướng Hạ Vân Phong biểu lộ thái độ, bởi vì hiện tại có Hạ Đông làm chỗ dựa cho hắn, cho dù là Hạ Vân Phong, cũng không thể đem hắn xử lý.
Hạ Vân Phong cũng biết, nếu hiện tại y đối với A Lâm làm cái gì, Hạ Đông nhất định sẽ cản trở, thậm chí còn có thể trách cứ cùng thầm oán y, y vì nhi tử nên không thể động A Lâm.
“Nếu Hạ Đông hỏi ta, thì nói ta đi trước.” Hạ Vân Phong lười nghe hắn nói. A Lâm lại rất cao hứng không tiễn, Hạ Vân Phong không có chờ Hạ Đông lái xe lại đây, chính y tự rời đi.
Đây là biện pháp tốt nhất.
Y không muốn cùng bọn họ ngồi ở trong một chiếc xe, y không muốn nhìn Hạ Đông cùng A Lâm khanh khanh ta ta, y tình nguyện đi bộ trở về, bởi vì y cũng không biết chính mình có thể bình tĩnh bao lâu.
Lòng người luôn làm bằng thịt, bị hung hăng đạp qua thì tự nhiên sẽ cảm thấy đau.
Y cũng có thể cảm giác được cái loại thân mật giữa Hạ Đông cùng A Lâm này, nó không giống như cái loại câu nệ cùng ràng buộc giữa Hạ Đông và y. Lần đầu tiên y cảm giác được dù mình có trở về hay không, xuất hiện hay không xuất hiện tựa hồ kết quả đều giống nhau.
Y bình thường không có đi bộ, nhưng hôm nay y đi thật lâu. Lúc y về nhà thì cả người sớm đã ra một thân mồ hôi, trong nhà một người cũng không có, rất trống rỗng……
Ngay cả cục cưng cũng không ở……
Tâm y thật giống như không còn nữa, trải qua lâu như vậy, y làm nhiều như vậy, kết quả vẫn là một mình, bên cạnh ngay cả một người thân cũng đều không có. Các con y đều cách y rất gần nhưng tâm lại cách thật xa, phù hoa qua đi còn lại cũng chỉ có cô độc (T.T quằn quại), y không thể không thừa nhận thực tế này, có lẽ lúc y còn trẻ làm nhiều chuyện xấu.
Hiện tại báo ứng đến rồi.
Lời A Lâm nói hôm nay làm cho y thực không thoải mái, y không biết Hạ Đông rốt cuộc đem y xem thành cái gì. Nếu đã muốn cùng một chỗ với A Lâm, còn muốn y vì hắn làm cái loại sự tình này làm gì.
Y thậm chí có loại cảm giác……
Hạ Đông thực xem thường y, y nhớ rõ lúc trước Hạ Đông đã từng hỏi y, lần đầu tiên của y có phải là cho Hạ Đông hay không, lúc ấy y thực minh xác nói qua cho Hạ Đông là không phải.
Này thuyết minh cái gì, rất rõ ràng rồi.
Chính y cũng là nam nhân, y cũng hiểu rõ cái loại cảm giác này, thậm chí sẽ cảm thấy y lạm giao. Dù sao lúc trước mấy tấm ảnh của Hạ Vân Phong cũng đã bị Hạ Đông xem qua.
Tuy rằng Hạ Đông bình thường không nói, Hạ Vân Phong cũng cảm thấy trong lòng Hạ Đông khẳng định có chút khó chịu. Trước kia Hạ Đông mất hứng luôn luôn không nói ra, nhưng…..
Khi y nhớ lại đêm nay y đã thay Hạ Đông lấy tay cùng miệng làm, Hạ Đông hỏi y có phải thường xuyên làm loại sự tình này hay không. Từ đó có thể nhìn ra, Hạ Đông rõ ràng không cần y nữa.
Cũng có thể thấy được địa vị của y ở trong lòng Hạ Đông rốt cuộc có bao nhiêu không xong, ngược lại Hạ Đông thế nhưng đem chuyện tìm cục cưng nói cho A Lâm, điều này cũng nói rõ Hạ Đông đối với A Lâm có bao nhiêu tín nhiệm.
Hạ Vân Phong đối với chuyện này đã tự hỏi vài ngày, lời nói của A Lâm luôn luôn xoay quanh trong đầu y, cảnh tượng A Lâm cùng Hạ Đông trên giường, đã hiện lên trong đầu y.
Y mỏi mệt thở dài không dưới mười lần, tuy rằng âm thanh kia rất nhẹ, nhưng rất chậm, rất dài, y suy nghĩ lời nói của A Lâm……
Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng……
Y cũng không muốn cho Hạ Đông bị người đời trách là biến thái……
Ta cùng Hạ Đông mỗi ngày đều làm……
Mỗi ngày đều làm……
Những lời này thường thường ngay ở trong đầu y vang lên, giống như đang ở cảnh cáo y. Y sai người gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Đông, bảo Hạ Đông không cần phải xen vào chuyện cục cưng nữa.
Bởi vì Hạ Đông cũng bề bộn nhiều việc, ngày đó A Lâm cũng ám chỉ qua với y, y cũng không có lý do nào tiếp tục quấn lấy Hạ Đông không buông. Nhi tử trưởng thành, y muốn quan tâm cũng quan tâm không được.
Trước kia Hạ Đông tuổi còn nhỏ, cái gì cũng đều nghe y, nhưng không có nghĩa là bây giờ cũng sẽ nghe y.
Hạ Vân Phong sai cấp dưới cũng không cần tìm nữa, bảo mấy người phụ trách đang tìm cục cưng trở về, nên làm cái gì thì làm cái đó, y chỉ chừa hai người tiếp tục tìm kiếm cục cưng.
Mấy ngày nay, bên ngoài mỗi ngày trời đều mưa, Hạ Vân Phong vẫn không có xuất môn. Mỗi ngày y đều ngồi ở bên cạnh điện thoại chờ điện thoại, bởi vì y biết A Lục nhất định sẽ tìm y.
Hạ Vân Phong cự tuyệt tất cả lời mời, cũng cự tuyệt người khác đăng môn bái phỏng (= tới chào hỏi). Y không ra gặp người, cũng không thấy bất luận kẻ nào tới, y đợi một tuần sau rốt cục đợi được cú điện thoại này.
Tuần này.
Điện thoại trong nhà cũng chỉ vang qua một lần……
Hạ Vân Phong cầm lấy ống nghe, đặt ở bên tai im lặng chờ đợi đối phương nói chuyện. Y không có mở miệng, đang đợi đối phương mở miệng, đầu kia điện thoại có thể nghe được âm thanh ồn ào của mưa to.
Thực hiển nhiên.
Là ở trong buồng điện thoại bên ngoài gọi đến……
“Là ta.” Giọng đối phương rất thấp, cũng rất nhỏ, nghe vào có chút cô đơn.
Hạ Vân Phong lập tức nhận ra chủ nhân giọng nói này là Hạ Đông, y không nghĩ tới Hạ Đông lại gọi điện thoại đến đây, bởi vì lúc trước y nói với cấp dưới, bảo Hạ Đông không có việc gì thì không cần gọi điện thoại đến đây.
Động tác hút thuốc của Hạ Vân Phong dừng lại, y thoải mái nằm ở trên sô pha, thong thả giật giật môi: “Có việc?” giọng nói y dị thường nhẹ nhàng chậm chạp, nghe vào có chút vô lực.
“Không có việc gì.” tiếng nói bình tĩnh của Hạ Đông cùng tiếng mưa rơi ồn ào kia pha lẫn cùng một chỗ, hình thành đối lập mãnh liệt.
Hạ Vân Phong cầm điện thoại không nói gì, liền im lặng nghe tiếng hít thở rất nhỏ của Hạ Đông. Mà Hạ Đông cũng không nói chuyện, thời gian dài trầm mặc qua đi, vẫn là trầm mặc……
Bọn họ đã đến bước không còn gì có thể nói rồi.
Hạ Vân Phong do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là chậm rãi ngắt điện thoại. Y có chút đăm chiêu hút thuốc, y hút một ngụm thật to, hút vào thật lâu, phun ra thật chậm.
Nhưng rất nhanh.
Điện thoại lại vang lên.
Hạ Vân Phong vẫn tiếp điện thoại, y vẫn nghe thấy tiếng Hạ Đông. Lần này Hạ Đông chỉ trầm mặc trong chốc lát, liền mở miệng đối với y nói: “Ta muốn gặp ngươi……”
Hạ Vân Phong nghĩ đến chính mình nghe lầm rồi, tất cả động tác của y đều tạm dừng.
Hạ Đông nói muốn gặp y……
Hạ Vân Phong lại cự tuyệt: “Ta còn có việc chưa làm xong, hôm khác đi.” ‘Hôm khác’ trong miệng y cũng không biết là khi nào.
“Ta muốn gặp ngươi……” Hạ Đông lặp lại một lần lời vừa mới nói, mơ hồ có thể nghe ra Hạ Đông tựa hồ đã uống chút rượu, nhưng giọng nói vẫn cung kính như trước.
Hạ Vân Phong cho dù rất muốn đáp ứng Hạ Đông, nhưng y vẫn là nói: “Có chuyện gì thì ngay tại trong điện thoại thảo luận là được, không cần cứ phải gặp mặt mới nói, hơn nữa một lát nữa ta còn bận chuyện.”
Y thực nhàn.
Căn bản là không có việc gì làm.
Y nói như vậy, chỉ là muốn Hạ Đông không cần tìm y nữa. Y không biết lúc nhìn thấy Hạ Đông thì có thể bảo trì phong độ trong bao lâu, y cũng không biết Hạ Đông xem y như thế nào.
Có phải cũng giống Tần Diễm ghét bỏ y bẩn như vậy hay không?
Hay là cũng giống như Ngao Dương cảm thấy y với ai cũng có thể quan hệ?
Trong lòng Hạ Vân Phong đã ẩn ẩn có đáp án, nghe được đầu kia điện thoại đã không còn tiếng của Hạ Đông nữa, Hạ Vân Phong nói với nhi tử: “Nếu không có việc gì, ta phải cúp điện thoại.”
“……’
“Còn có, sau này cũng không cần gọi điện thoại đến đây nữa.” Hạ Vân Phong vô lực lôi kéo tấm chăn đơn bạc trên người, nghe được bên kia điện thoại tiếng mưa rơi rất lớn, cũng không có người nói chuyện.
Y liền ngắt máy.
Nhưng trước lúc y ngắt điện thoại y nghe được Hạ Đông nói rất nhỏ: “Ta rất nhớ ngươi.” Giọng Hạ Đông có chút đơn bạc, nhưng Hạ Vân Phong vẫn là đem điện thoại đặt xuống.
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, Hạ Vân Phong không có tiếp, mà để vang thật lâu sau mới tiếp:“Còn có cái gì muốn nói mà chưa nói xong?” Cái gì còn muốn nói……
Đầu kia điện thoại lại truyền đến giọng nói không giống như trước: “Ta còn chưa bắt đầu nói, ngươi liền không kiên nhẫn như vậy rôi.” Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng rầu rĩ, lần này là A Lục.
Hạ Vân Phong hỏi hắn đem cục cưng giấu ở đâu rồi, có yêu cầu gì cứ việc nêu ra.
Nhưng A Lục lại nói: “Hôm nay gọi điện thoại đến chính là muốn nói với ngươi cục cưng thực bình an, tạm thời ta sẽ không đối với nó làm cái gì, ta nghe nói ngươi có một đám hàng muốn lên bờ.”
Lại là hàng……
A Lục còn chưa có lược thuật trọng điểm yêu cầu, Hạ Vân Phong liền hiểu được: “Yêu cầu gì ta cũng đều đáp ứng ngươi.” Muốn bao nhiêu cũng đều không có vấn đề, chỉ cần đem thân nhân duy nhất của y trả lại cho y.
“Ta không cần hàng, hàng cầm ở trong tay không thể tiêu, ta muốn tiền mặt.” A Lục thật cao hứng, vẫn là hỏi y : “Được không?” Tựa hồ như là đang trưng cầu ý kiến y.
“Hảo.” Hạ Vân Phong đáp ứng hắn rồi.
Hạ Vân Phong hỏi hắn muốn bao nhiêu tiền mặt, y sẽ đi chuẩn bị, nhưng điều kiện tiên quyết là cục cưng phải bình an.
Này hiển nhiên là bắt cóc tống tiền……