Dụ Tội

Chương 236: Chương 236




CHƯƠNG 241

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

“Ta không phải muốn vị trí của ngươi.” sắc mặt Hoằng Dạ có chút khó coi, hơn nữa đáy mắt rõ ràng có chút hờn giận, hắn rất ít lộ ra loại vẻ mặt không vui này, tỏ vẻ hắn không nghĩ cần.

Hạ Vân Phong im lặng nhìn hắn.

“Không cần luôn đem ta nghĩ giống như có mục đích, chuyện gì ta cũng đều thẳng thắn với ngươi, đến bây giờ ngươi cũng không tin tưởng ta. Ngươi đem Bắc đường giao cho ta, ngươi an tâm sao?”

Hạ Vân Phong lười biếng hỏi lại: “Vậy ngươi muốn cái gì?” Y trầm ổn quan sát vẻ mặt Hoằng Dạ, phát hiện Hoằng Dạ thực mất hứng nhìn y, sắc mặt cũng rất khó xem.

Thật giống như lúc trước bị Hạ Vân Phong hiểu lầm, lúc bọn họ vừa nhận thức không lâu cách đây hai ba năm trước. Thời điểm Hạ Vân Phong bồi hắn xuất ngoại, nhìn thấy Hoằng Dạ ở trong thang máy ôm nữ nhân……

Sau đó trắng đêm không về……

Sau lại dẫn y đến chỗ tụ hội loạn thất bát tao đó……

Lúc trước sau khi Hoằng Dạ về nước, lúc cùng y giải thích hiểu lầm, thời điểm kia cũng có vẻ đơn độc mà hơi hiện bất mãn như vậy, cùng mơ hồ lộ ra ánh mắt hơi yếu ớt.

Hoằng Dạ không trả lời câu hỏi của Hạ Vân Phong, cho nên Hạ Vân Phong lại hỏi hắn một lần nữa. Y đã nói qua là tùy tiện nghĩ muốn cái gì cũng có thể, y cũng đáp ứng Hoằng Dạ.

Có thể nói trọng điểm yêu cầu.

“Ta thiếu ngươi hai cái yêu cầu, ngươi có thể nêu.” Hạ Vân Phong nhắc nhở hắn, lúc trước Hoằng Dạ ở trên đảo thay hắn tìm được hàng, y đã từng hứa hẹn với Hoằng Dạ.

Hôm sinh nhật Hoằng Dạ, y lại đáp ứng Hoằng Dạ có thể đưa ra một cái nữa, cho nên là hai cái……

Hoằng Dạ ngồi ở bên giường trầm mặc thật lâu, hắn chỉ im lặng nhìn Hạ Vân Phong, qua thật lâu hắn mới nói với Hạ Vân Phong: “Ngươi có biết không, trong một năm ngươi biến mất này, ta đã trảiqua như thế nào không ?”

“……”

“Ngươi đột nhiên biến mất, đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên chuyển đi, lại đột nhiên trở về. Nếu về sau có một ngày, ngươi lại đột nhiên tiêu thất, ta đây nên làm cái gì bây giờ?”

“……”

“Ta phải tiếp tục chờ ngươi, hay là đi kết hôn sinh con?” Hoằng Dạ hỏi y trước, tuy rằng Hạ Vân Phong trở về lâu như vậy rồi, hắn cũng chưa nói đến chuyện này nhưng không có nghĩa là hắn chưa từng nghĩ qua.

“Thực xin lỗi.” Hạ Vân Phong cảm thấy bản thân làm như vậy cũng thực vô trách nhiệm.

Hoằng Dạ chờ đợi y giải thích.

“Lúc trước là ta không hy vọng ngươi về sau sẽ hối hận.” Hạ Vân Phong hiện tại hiểu rõ rồi mới trở về, y đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi: “Nếu ngươi yêu cầu gì, ta đều được.”

Lúc trước y chưa chuẩn bị tâm lý, y cần một ít thời gian để cho mọi người hiểu rõ. Về sau một khi y đã để ý rồi lại sợ cái gì cũng đều không đến tay.

Tình cảm không phải giao dịch.

Nhưng muốn yên ổn phải cần điều kiện đến trao đổi……

Hạ Vân Phong nói xong sau Hoằng Dạ không chút nghĩ ngợi trả lời y: “Yêu cầu của ta chính là ngươi không thể lại biến mất, cũng chính là không thể lại chuyển đi ra ngoài, còn có……”

“Được” Hạ Vân Phong thong thả đáp ứng: “Còn có cái gì?” Tốt nhất là nói một lần cho xong.

Hoằng Dạ đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn sờ sờ bàn tay nóng bỏng của Hạ Vân Phong, giương mắt nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Ngươi.” Hắn nói phi thường rõ ràng……

Ngươi……

Hạ Vân Phong sững sở một lát, Hoằng Dạ nói muốn y, Hạ Vân Phong rất nhanh liền hiểu được ý tứ Hoằng Dạ, y gật đầu, y vốn chính là ba ba Hoằng Dạ.

Lúc này.

Bên ngoài vang lên một trận tiếng vỗ tay, ba ba ba, rất có tiết tấu, chẳng qua tiếng vỗ tay kia có vẻ hơi biếng nhác, tiếngvỗ tay bất thình lình cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Cùng lúc đó.

Hai người đồng thời nhìn về phía ngoài cửa, Ngao Dương vốn hẳn đang ở biên cảnh, lại xuất hiện ở cửa phòng Hạ Vân Phong, còn đang lạnh lùng nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái.

“Đại ca, ngươi thật sự là rất giỏi, bất động thanh sắc khiến ba ba tin tưởng ngươi như vậy, so với ta trăm phương ngàn kế giả ngu giả ngốc quả thật là lợi hại, lão ba chúng ta chính là thích bộ dạng này của ngươi đi.” Ngao Dương “khích lệ” Hoằng Dạ, hắn chỉ ngắn ngủi nhìn Hạ Vân Phong một cái sau đó liền tỏ vẻ khâm phục nhìn về phía Hoằng Dạ.

“Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.” Hoằng Dạ một mặt phủ nhận cách nghĩ của Ngao Dương, một mặt nhẹ nhàng mà nhéo nhéo tay Hạ Vân Phong, sau đó nói với Hạ Vân Phong : “Ngươi đi ngủ sớm đi.”

Hạ Vân Phong gật gật đầu, cũng không có để ý tới Ngao Dương. Hoằng Dạ dìu y nằm xuống thì hôn khóe miệng y một cái, liền đứng lên bảo Ngao Dương cùng hắn đi ra đi.

“Để cho hắn nghỉ ngơi, hắn không thoải mái.” Hoằng Dạ đem bệnh tình của Hạ Vân Phong nói cho Ngao Dương, Ngao Dương nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, phát hiện Hạ Vân Phong đã muốn ngủ, hắn mới thong thả theo Hoằng Dạ rời đi.

Liên tục vài ngày sau Hạ Vân Phong đều nằm ở trên giường, y đi toilet đều được nhi tử ôm đi, bởi vì mấy nhi tử đều phải đi làm, chỉ có Ngao Dương ở nhà không có việc gì làm.

Hạ Vân Phong ngồi ở trên giường, khi nào y muốn đi toilet sẽ kêu Ngao Dương. Y biết Ngao Dương không vui, bởi vì Ngao Dương ở nhà không có việc gì cũng rất ít đi ra ngoài.

Cũng chỉ ngồi chơi game.

Mấy trò chơi mà Ngao Dương chơi đều thực bạo lực.

Hơn nữa.

Hạ Vân Phong biết Ngao Dương ở trong cảnh nội không có thị thực, không có hộ tịch thường trú. Ngao Dương từ biên cảnh đến đây, qua lại đều là nhập cư trái phép cho nên Ngao Dương rất ít đi ra ngoài.

Bởi vì nếu ở bên ngoài gặp cảnh sát, hắn rất dễ dàng bị điều tra, nếu bị tra được sẽ bị trục xuất trở về, nếu không có chuyện quan trọng, còn có nếu không cần cùng Hạ Vân Phong đi ra ngoài thì Ngao Dương cơ bản cũng không bước ra cửa.

Bởi vì các nhi tử của Hạ Vân Phong bề bộn nhiều việc, căn bản không có thời gian chiếu cố Hạ Vân Phong, cho nên đoạn thời gian Hạ Vân Phong sinh bệnh này đều là Ngao Dương “quản lý”.

Hạ Vân Phong muốn hút thuốc nhưng Ngao Dương không châm thuốc cho y, nếu Hạ Vân Phong tự mình châm, Ngao Dương sẽ đem cái tẩu lấy đi, hơn nữa Ngao Dương sai người hầu chuẩn bị chén đũa riêng cho Hạ Vân Phong.

Cách ly với chén đũa của bọn họ……

Mấy ngày nay buổi tối cũng chỉ có hai người bọn họ ăn cơm, Ngao Dương sẽ không gắp thức ăn cho Hạ Vân Phong, bất quá hắn sẽ đem món Hạ Vân Phong muốn ăn, đều đặt ở trước mặt Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong ngồi ở trên ghế, nhìn chén đũa của mình, y không nói thêm gì cầm lấy chén đũa ăn cơm, tuy rằng y đã giảm sốt nhưng yết hầu vẫn rất đau.

Mấy ngày nay y rất ít nói chuyện.

Ngao Dương nhìn thấy phản ứng của Hạ Vân Phong, hắn mới lãnh đạm nói : “Ngươi hiện tại có bệnh, ngươi cũng không phải không biết, chẳng lẽ còn muốn dùng chung chén đũa với chúng ta?”

Hắn ngữ khí rất không khách khí……

Hạ Vân Phong vẻ mặt ôn hòa lắc đầu, y không muốn lây bệnh cho nhi tử, động tác ăn cơm của y cũng rất chậm, ăn đến nỗi đồ ăn đều muốn nguội hẳn, hơn nữa Ngao Dương cơm nước xong đã đi chơi game rồi.

Hắn vẫn luôn ở tại phòng khách đợi Hạ Vân Phong ăn cơm, Hạ Vân Phong ăn xong cơm, y gọi Ngao Dương vài tiếng, giọng nói y thực khàn, hơn nữa Ngao Dương đeo ống nghe chơi game, hoàn toàn không thấy nghe y nói. Hạ Vân Phong vừa đứng lên, muốn thử xem tự mình có thể đi lên lầu hay không nhưng y đi không được hai bước chân liền nhũn xuống.

Đông……

Cùng với âm thanh Hạ Vân Phong té lăn trên đất, cả người y đều quỳ rạp xuống đất, tay y đỡ sô pha muốn tự mình đứng lên, nhưng lại không đứng dậy được.

Nguy rồi……

Hạ Vân Phong cảm thấy tình huống của mình thực không xong, chân y tê dại, hơn nữa thực vô lực. Y hơi chút dùng sức sẽ bị rút gân, y hoàn toàn không đứng dậy nổi, bởi vì Ngao Dương đeo tai nghe chơi game, căn bản không có nghe thấy động tĩnh của Hạ Vân Phong, mà là toàn tâm chú ý vào bấm bấm bộ điều khiển. Kỹ thuật chơi game của hắn thực thành thạo, qua cửa cũng thực dễ dàng. ( tầm này còn rảnh để ý đến chuyện ấy hả Vân thúc =.= )

Ngao Dương buông bộ điều khiển xuống vừa muốn lên lầu, liền phát hiện Hạ Vân Phong không ngồi ở nhà ăn ăn cơm, nhưng lúc nãy hắn cũng không có nhìn thấy Hạ Vân Phong lên lầu, hắn đi về phía trước hai bước.

Liền đạp đến một cái gì đó mềm mềm……

Hắn lập tức thu chân lại bởi vì hắn đạp vào tay Hạ Vân Phong, hơn nữa Hạ Vân Phong có chút chật vật ngồi dưới đất, tựa hồ là té ngã sau không đứng dậy được.

Hạ Vân Phong ngẩng đầu nhìn về phía nhi tử, ý bảo Ngao Dương lại đây ôm y: “Phiền toái ngươi.” Y thực khách khí, nếu trước đây y sẽ trực tiếp bảo Ngao Dương lại đây ôm y.

Ngao Dương ngồi xổm xuống nhìn y: “Ngươi làm sao vậy?” Hắn vươn tay nhéo nhéo chân Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong không có nhíu mày, hắn mới xác định Hạ Vân Phong không bị thương.

“Ngã sấp xuống.” Hạ Vân Phong nói chuyện rất ngắn gọn bởi vì yết hầu của y rất đau.

Ngao Dương giang tay đem y bế đứng lên, đem Hạ Vân Phong ẵm lên lầu, nhưng hắn không đưa về phòng Hạ Vân Phong, mà lại đem Hạ Vân Phong ôm trở về phòng hắn.

Hắn vừa đem Hạ Vân Phong buông xuống, liền nhìn thấy đầu gối hai chân Hạ Vân Phong đều đỏ, thực hiển nhiên trước đó còn ở dưới sàn đi một trận, Ngao Dương đem y để ở trên giường rồi bước đi.

Bất quá.

Chẳng bao lâu Ngao Dương đã trở lại, trên tay hắn còn cầm rượu thuốc cùng khăn mặt tiến vào. Ngao Dương cái gì cũng không nói, an vị ở bên cạnh Hạ Vân Phong, cầm khăn mặt ấm xoa xoa đầu gối cho Hạ Vân Phong, sau đó không chút để ý mở nắp chai ra, đổ vào trong lòng bàn tay thay Hạ Vân Phong nhu nhu chân, hắn cúi đầu, động tác cũng không mau.

Hạ Vân Phong cảm thấy hơi đau, vừa định thu chân lại liền cảm giác được Ngao Dương xiết chặt chân y: “Có phải không muốn tốt lên hay không?” Ngao Dương lãnh đạm giương mắt nhìn y.

Hạ Vân Phong có chút chịu không nổi sự lạnh lùng của Ngao Dương, nhưng y vẫn không có ra tiếng, bởi vì y cảm giác được động tác Ngao Dương nhu đầu gối y không tăng thêm lực nữa……

Ngao Dương một bên thay y xoa đầu gối, một bên khó chịu nhìn y: “Đêm nay nếu ngươi muốn trở về phòng ngủ cũng có thể, bất quá nói trước cho ngươi biết, đến lúc đó không có người chiếu cố ngươi.”

Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên giường, hôm nay hơi nóng, nhiệt độ điều hòa trong nhà thực ổn định, không làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy không thoải mái hoặc là oi bức, khô nóng……

“Đại ca ngươi sẽ chiếu cố ta.” Hạ Vân Phong nói chuyện rất gian nan, y chưa nói chữ nào, yết hầu đã rất đau, cái loại đau này cùng với tim phổi đều ẩn ẩn đau đớn.

“Đại ca tham gia tiệc rượu của công ty giải trí rồi, nếu trở lại cũng là nửa đêm.” Ngao Dương nhắc nhở y, nói y tốt nhất đừng lộn xộn, hắn lại bổ sung hai câu: “Hạ Đông hôm nay cùng bằng hữu đi ra ngoài rèn luyện thân thể, hơn nữa Tần Diễm trước đó cũng gọi điện về nói gần đây có vụ án lớn, buổi tối hôm nay phải làm việc suốt đêm……”

“……”

“Còn có đệ đệ Hình Liệt kia của ta, hắn gần đây rất bận, sinh ý sòng bạc của ngươi tốt như vậy, hắn cũng sẽ khuya mới có thể trở về……” Ngao Dương một bên không chút hoang mang nói cho Hạ Vân Phong tình hình gần đâycủa bọn họ, một bên cầm khăn mặt lau rượu thuốc trên tay, nói xong hắn đi vào phòng tắm tắm rửa……

Hạ Vân Phong biết lời Ngao Dương nói là thật, bởi vì buổi chiều hôm nay Ngao Dương tiếp bốn cuộc điện thoại, loại chuyện này Ngao Dương cũng không tất yếu phải lừa y cho nên y an vị ở trên giường chờ Ngao Dương.

Lúc Ngao Dương đi ra, nhìn thấy y còn tỉnh: “Ngươi còn chưa ngủ?” Hắn nghĩ đến Hạ Vân Phong ngủ, nhưng Hạ Vân Phong lại nhắc nhở Ngao Dương, nói mình còn chưa có uống thuốc.

Ngao Dương lại thực không kiên nhẫn đi thay Hạ Vân Phong phòng cầm thuốc lại đây, còn rót một chén nước đến, đời này Ngao Dương còn chưa từng hầu hạ người khác như vậy, nhìn thấy Hạ Vân Phong uống thuốc xong, hắn mới chuẩn bị đi ngủ.

Ngao Dương bình thường ngủ rất sớm, trước khi ngủ còn nhất định phải uống sữa, hơn nữa Hạ Vân Phong phát hiện trên người Ngao Dương còn mặc áo ngủ hoạt hình mà trước kia Hạ Vân Phong mua cho hắn. (=..= đôi khi ko hiểu thần kinh thằng này ntn nữa)

Ngao Dương bán híp mắt nghiêng đầu uống sữa, Ngao Dương uống xong sau lại phát hiện Hạ Vân Phong nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng khi hắn vừa nhìn qua Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong liền dời tầm mắt.

“Muốn uống sữa?” Ngao Dương buông chăn xuống, thuận thế tiến đến trước mắt Hạ Vân Phong hỏi y.

“……”

Thấy Hạ Vân Phong không nói lời nào, Ngao Dương lại hỏi y: “Không muốn uống?”

“……”

“Rốt cuộc có muốn không?” Ngao Dương đột nhiên phát ra tiếng cười quỷ dị, điều này làm cho Hạ Vân Phong không thể không quay lại nhìn hắn, lập tức đôi môi dính sữa của Ngao Dương, hôn đôi môi Hạ Vân Phong một cái.

Hạ Vân Phong lập tức liền cảm giác được mùi sữa, Ngao Dương xoa xoa miệng, lại thay Hạ Vân Phong xoa xoa miệng, hắn dùng khăn tay lau xong sau lại giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, tiếp tục ngồi trên giường.

Hạ Vân Phong cũng nằm xuống nhưng y vẫn không ngủ được. Y cùng Ngao Dương vẫn duy trì khoảng cách, y đưa lưng về phía Ngao Dương, nhưng Ngao Dương lại đột nhiên ôm y.

Y vừa định tránh ra chợt nghe thấy Ngao Dương dán ở bên tai y, giọng buồn ngủ nồng đậm nói: “Không cần lộn xộn.” Hắn thực không kiên nhẫn, hắn vỗ Hạ Vân Phong hai cái, Hạ Vân Phong đã không động nữa.

Hạ Vân Phong buổi tối ngủ không được nên ngồi dậy, Ngao Dương bị động tĩnh của y làm tỉnh giấc. Trong phòng cũng không bật đèn, Ngao Dương cũng đã tỉnh, hắn nhìn thấy Hạ Vân Phong ngồi suy nghĩ sự tình gì đó.

Ngao Dương tiến gần y một hồi lâu thì mới lạnh lùng kéo cánh tay y một cái: “Nửa đêm ngồi dậy, muốn hù chết người a?” Hắn nói chuyện rất không khách khí, hắn sờ sờ nhiệt độ cơ thể của Hạ Vân Phong, phát hiện rất bình thường.

Nhưng…..

Tim Hạ Vân Phong đập rất nhanh……

“Ngươi ngủ đi, ta ngồi một lát.” Hạ Vân Phong ngủ không được, y đang suy nghĩ chuyện gì đó, y nhắm mắt lại đã nghĩ tới mấy không chuyện thoải mái, y lo lắng rất nhiều.

Băn khoăn rất nhiều.

Y muốn cải thiện mối quan hệ với nhi tử, nhưng đến khi làm lại cảm thấy khó khăn như vậy, bất lực như vậy.

Ngao Dương cũng không nói chuyện.

An vị ở bên cạnh Hạ Vân Phong, thẳng đến cảm giác được Hạ Vân Phong tựa vào trên người hắn, hắn vốn có thể đẩy Hạ Vân Phong ra, nhưng hắn lại thuận thế ôm y……

“Ta ngủ không được.” Hạ Vân Phong khàn khàn nói.

Ngao Dương không nói chuyện.

“Ngươi mang cục cưng về đi, ta lo không có ai chiếu cố nó?” Hạ Vân Phong vẫn thực lo lắng cục cưng, nhưng y cũng tin tưởng Ngao Dương sẽ đối tốt với nhi tử của mình.

“Có người chiếu cố rồi.” Ngao Dương dựa vào giường, thực thanh tỉnh trả lời y.

Hạ Vân Phong lúc này mới yên tâm.

Y mệt chết đi được.

Hạ Vân Phong trầm mặc thật lâu, mới thấp giọng mà nói : “ Ta hình như đi không được nữa.” Bằng không sẽ không phải tự đi cũng ngã xuống, y hoàn toàn không có khí lực.

Y nói rất bình tĩnh……

Chỉ một câu ngắn gọn.

Lại làm cho cơn buồn ngủ của Ngao Dương toàn bộ bay mất……

“Ngươi nói cái gì, bất quá chỉ là ngã xuống thôi, cái gì đi không được nữa.” Ngao Dương vươn tay nhéo nhéo bắp chân Hạ Vân Phong, phát hiện Hạ Vân Phong không có phản ứng.

“Nhưng vết thương cũ tái phát rồi.” Hạ Vân Phong trước kia từng bị người đánh gãy chân, khi lớn tuổi, thời tiết mỗi khi ẩm ướt, chân y đều đau nhức cho nên bình thường y cũng không thích đi bộ.

Ngao Dương hơi khó có thể tin nhìn chằm chằm Hạ chân Vân Phong……

Sau đó hắn lại dùng lực gõ chân Hạ Vân Phong hai cái, lại vẫn không có phản ứng, từ bắp chân Hạ Vân Phong trở xuống, hoàn toàn không có cảm giác nữa……

Ngao Dương ngẩng đầu nhìn y, phát hiện sắc mặt Hạ Vân Phong có chút tiều tụy, qua thật lâu hắn mới mơ hồ nói một câu: “Ngày mai ta đi mua xe lăn về cho ngươi……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.