CHƯƠNG 267
Edit : Đa Mộng
Beta: Trangki
Hạ Vân Phong thật giống như bị sét đánh ••••••
Ngay cả cổ họng cũng cứng ngắc ••••••
Hạ Vân Phong trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: “Ta nghĩ đến ••••••” hốc mắt y thực ướt át.
Y muốn nói lại thôi ••••••
Có chút nghẹn ngào.
Giọng cũng hơi khàn khàn ••••••
Ngao Dương dường như không muốn nghe y tiếp tục nói chuyện vô nghĩa, súng đã lên đạn, chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò, Hạ Vân Phong sẽ mất mạng, ân oán của bọn họ cũng chấm dứt ••••••
Nhưng Hạ Vân Phong lại gian nan mở miệng: “Ta nghĩ đến, ngươi tới đón ta về nhà ••••••” Trên mặt y ẩm ướt lạnh lạnh, ngay cả bản thân đang khóc y cũng không biết ••••••
Y nghĩ đến Ngao Dương là tới đón y về nhà.
Không nghĩ tới ••••••
Ngao Dương là tới tiễn y một đoạn đường này ••••••
“Ta nhảy.” Hạ Vân Phong không muốn Ngao Dương làm đứa con bất hiếu, cho nên y quyết định nhảy, “Bất quá, ta hy vọng ngươi ••••••” Y nói còn chưa xong, dưới chân đột nhiên trợt ••••••
Y không đứng cẩn thận.
Cả người đều ngã về phía sau ••••••
Lúc này Ngao Dương lại một phen túm y trở về.
Y cảm thấy có người ôm, hương vị quen thuộc kia khiến y lập tức biết là Ngao Dương, hơn nữa nơi này cũng chỉ có Ngao Dương, nhưng Ngao Dương chỉ ổn định thân thể y •••••• lại không có đưa y mang cách xa vực sâu ••••••
Ngao Dương mắt lạnh đối đãi y: “Còn chưa nói xong ngươi đã muốn chết, vội vã muốn chết như vậy, ta đây cho ngươi trước một phát, miễn cho ngươi té đau.” Hắn thực “săn sóc” Hạ Vân Phong ••••••
“Được.” đôi môi Hạ Vân Phong có chút trắng bệch, y có chút choáng váng, y không muốn mở to mắt là vì lo lắng nước mắt không kìm được chảy xuống, mắt y dị thường nóng bỏng ••••••
Ngao Dương nhìn thấy trên mặt Hạ Vân Phong tái nhợt, khóe mắt kia trở nên phi thường đỏ, cho dù là khép kín cũng phá lệ rõ ràng, thật giống như viền mắt được vẽ lên, hơn nữa lông mi vì gió lạnh mà đang run run ••••••
Đêm nay Hạ Vân Phong nhìn qua thực tiều tụy lại động lòng người, làm cho người ta rất muốn ngược đãi y.
“Ngươi thích giả người mù đúng không.” Ngao Dương thấy Hạ Vân Phong không mở mắt, liền đem đầu súng đưa vào miệng Hạ Vân Phong: “ Liếm cho ta, ta cao hứng sẽ tha cho ngươi. (tha cái đầu nhà mi ném lựu đạn)”
“Ngô ngô ••••••” trong xoang mũi Hạ Vân Phong phát ra tiếng trầm thấp, cảm giác đầu súng lạnh như băng kia để ở trong miệng y, y thong thả mở đôi mắt tràn đầy nhiệt lệ kia.
Ngao Dương ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy biểu tình Hạ Vân Phong thương tâm muốn chết, hắn thế nhưng có chút không đành lòng hạ thủ. Hắn chờ đợi ngày này đã đợi lâu như vậy rồi, hắn chỉ cần tiến thêm một bước, Hạ Vân Phong sẽ ngã xuống.
Nhìn thấy Hạ Vân Phong đang rơi lệ, khẩu súng của hắn từ trong miệng Hạ Vân Phong đem ra: “Thì ra ngươi sợ chết như vậy.” Hắn cố ý trào phúng Hạ Vân Phong, vặn vẹo sự thật.
Hạ Vân Phong không trả lời.
Y muốn đẩy Ngao Dương ra, bởi vì nơi này rất nguy hiểm, chính y ngã xuống cũng không sao, coi như là y trả lại cho Ngao Dương, nhưng hiện tại nơi Ngao Dương đang đứng cũng rất nguy hiểm.
Ngao Dương cảm giác được Hạ Vân Phong muốn đẩy mình ra, hắn có chút căm tức ôm sát Hạ Vân Phong: “Còn có một việc ta chưa nói với ngươi…so với nàng ngươi kêu thực dễ nghe.” Hắn vừa nói xong Hạ Vân Phong đã không động nữa.
Ngao Dương ý bảo Hạ Vân Phong phải thành thật chút, lời này có vẻ hữu dụng, hắn cất súng lại, đem Hạ Vân Phong kéo cách xa vách núi đen.
Trở lại trên xe.
(ĐaM: thực mún thúc nhảy xuống luôn cho rồi, sau đó đc 1 anh khác đã iu thúc từ lâu cứu đem về tụ họp vs mấy a khác, kết thúc HE, bỏ mịa thằng mất dạy này đi >”