CHƯƠNG 272 PHIÊN NGOẠI • CHƯƠNG 003 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Hạ Vân Phong không lộn xộn.
Lúc này.
Áo của y đã trượt đến bả vai, quần từ đầu gối đã trượt đến gót chân……
Y không ngăn cản động tác của Ngao Dương.
Chỉ là nhìn Ngao Dương.
Ngao Dương cũng không sốt ruột, vẫn để Hạ Vân Phong duy trì tư thế như vậy, quần áo không chỉnh bại lộ trước mắt hắn, hơn nữa quần Hạ Vân Phong cơ hồ đã tuột xuống hết……
Lộ ra cái đùi bóng loáng, mềm dẻo, rắn chắc……
Ánh mắt Ngao Dương ở trên làn da gần như trần trụi của Hạ Vân Phong thong thả tự do dao động, ánh mắt hắn từ hai mắt Hạ Vân Phong, thong thả dời xuống……
Theo chóp mũi Hạ Vân Phong di động đến cằm y, dọc theo cổ Hạ Vân Phong chậm rãi dời về phía xương quai xanh, lại từ bụng y một đường đi xuống……
Hai chân Hạ Vân Phong hơi hơi rộng mở, vì quần ở gót chân nên không có cách nào mở rộng hai chân ra, chỉ có thể hơi mở chân ra ngồi ở trên sô pha cổ rộng rãi.
Lò sưởi trong phòng bật rất mạnh, hơn nữa lò sưởi áp tường cũng rất sáng, ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên làn da có chút tái nhợt của Hạ Vân Phong, thật giống như bịt kín một tầng mật ong……
Màu sắc kia nhìn qua thập phần mê người……
Hạ Vân Phong lười biếng nửa tựa vào trên sô pha, ánh mắt y dừng ở trên mặt Ngao Dương, thấy nhi tử đang đánh giá mình, tim Hạ Vân Phong khó tránh khỏi có chút không bình tĩnh.
Y cứ như vậy để Ngao Dương nhìn trong chốc lát, thẳng đến khi Ngao Dương duỗi tay thay y đem quần cùng dép lê đều tháo ra: “Mở chân ra, để cho ta nhìn xem.” Ngao Dương rất tự nhiên đưa ra yêu cầu.
Giọng hắn rất bình thường, không có uy hiếp, không có mệnh lệnh, chỉ là bình thường… thực bình thường yêu cầu.
Hạ Vân Phong không nhúc nhích.
Ngao Dương thấy y bất động, liền thúc giục y: “Ngươi muốn tự mình mở, hay là muốn ta giúp ngươi?” khi Ngao Dương nói chuyện thì dựa vào Hạ Vân Phong rất gần, môi Ngao Dương liền dán ở trên mặt Hạ Vân Phong……
Hơn nữa……
Một bàn tay Ngao Dương ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, một bàn tay trượt về phía giữa hai chân Hạ Vân Phong, tay Ngao Dương hơi lạnh, nhưng Hạ Vân Phong cũng không phản kháng.
Ngao Dương nhìn Hạ Vân Phong, sau một lúc lâu thấy Hạ Vân Phong không nói gì, giống như ngầm đồng ý động tác của hắn, cho nên Ngao Dương tự nhiên cũng sẽ không dừng lại, chân Hạ Vân Phong bị hắn tách ra……
Hơi thở Hạ Vân Phong có chút không xong, mắt thấy chân mình bị nhi tử tách ra, cái loại tâm tình và cảm thụ này khó có thể miêu tả, Hạ Vân Phong cũng chỉ có thể nhìn Ngao Dương……
Lúc này.
Hạ Vân Phong tựa vào trên sô pha, hai chân tự nhiên mở rộng, áo vắt trên vai của y, theo hô hấp không ngừng của y mà tuột xuống đến cổ tay……
Song mông y dán lên áo ngủ mềm nhẵn, vì chân y đang mở rộng nên dưới thân đều bị nhìn không sót cái gì, hoàn toàn bại lộ ở đáy mắt Ngao Dương.
Hạ Vân Phong vẫn là lần đầu tiên bị Ngao Dương thật sự “Thưởng thức” như vậy, cho nên hiện tại khiến y có chút khẩn trương, ngoại trừ hô hấp có chút không xong ra, cũng tìm không ra chút rung chuyển nào trong đôi mắt lười biếng của y.
Rất ổn định……
Chỉ có theo hô hấp của y, thân thể y đang thong thả phập phồng cao thấp, mỗi một lần y động, mỗi một cái nháy mắt rất nhỏ cùng hơi thở phun ra đều rơi vào trong mắt Ngao Dương.
Mà hiện tại.
Y đã gần như trần như nhộng, nhưng Ngao Dương vẫn ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, điều này làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy dường như mình sắp bị người làm thịt. (=..= sắp bị làm thịt rồi, yên tâm)
Bởi vì Ngao Dương đang đánh giá giữa hai chân y, làm cho y có loại ảo giác như đang bị thị gian.
Khiến cho Ngao Dương cảm giác ngoài ý muốn là……
Địa phương ở phía dưới của Hạ Vân Phong rất hồng, phấn phấn nhạt nhạt thản nhiên, màu sắc so với trước kia nhìn qua càng đẹp mắt, thật giống như đang đợi người đến khai thác……
Hoàn toàn nhìn không ra là một tay lão luyện “Thân kinh bách chiến (= thân trải qua trăm trận đánh)”, ngược lại nhìn qua thật giống như là “Băng thanh ngọc khiết (= Trong trắng như băng ngọc)”, màu sắc nơi đó rất nhạt, nhìn qua thực sạch sẽ.
Hơn nữa dưới ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi từ lò sưởi áp tường, da thịt Hạ Vân Phong rất đầy đặn, rất nhu nhận, thân thể cũng phi thường rắn chắc, phía dưới cũng thực khéo đưa đẩy……
Không những thế, vật tượng trưng nam tính hình thái đầy đặn giữa hai chân Hạ Vân Phong kia cũng dưới cái nhìn chăm chú và vuốt ve của Ngao Dương đã dần dần có phản ứng, hơi hơi ngẩng đầu……
Có chút e lệ……
Có chút nhẹ nhàng rũ xuống……
Ngẫu nhiên có chất lỏng trong suốt từ linh khẩu nhỏ ra……
Hạ Vân Phong miễn cưỡng quay mặt đi, không nhìn Ngao Dương nữa. Vì hô hấp của y trở nên rất nóng, ngay cả hai má cũng có chút phiếm hồng, cảm giác được tay Ngao Dương đang nhu sờ vật khéo đưa đẩy dưới thân, miệng y thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hừ nhẹ miễn cưỡng……
Ngao Dương cúi đầu nhìn chăm chú vào tình trạng hạ thân y, một bàn tay hắn đẩy chân Hạ Vân Phong ra, một bàn tay thưởng thức địa phương dần dần ngẩng đầu ở phía trước của Hạ Vân Phong……
Trong ấn tượng của Hạ Vân Phong, Ngao Dương chưa từng tự mình thay y làm loại việc này, sự khác thường của Ngao Dương làm cho y cảm thấy có chút ngạc nhiên, hơn nữa trong lòng có loại dự cảm bất hảo.
Y có dự cảm, đêm nay Ngao Dương nhất định so với bình thường sẽ càng thêm “Ra sức”, nghĩ đến đây hắn liền cảm thấy cả người nóng lên, ngay cả hai má cũng trở nên có chút nóng bỏng.
Ngao Dương dĩ nhiên cũng phát hiện được biến hóa của Hạ Vân Phong, khi cái tay hơi lạnh của hắn vuốt ve địa phương dần dần có phản ứng của Hạ Vân Phong, thì bị độ ấm lửa nóng kia làm ấm áp.
Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy từ lạnh chuyển sang nóng, ngực y không ngừng phập phồng, y bán híp mắt cảm giác Ngao Dương vì y “Phục vụ”, Ngao Dương thực biết làm thế nào để y thoải mái.
Sờ làm sao để có thể khiến y hút không khí, sờ làm sao để có thể làm cho y phát ra tiếng rên rỉ miễn cưỡng.
Ngao Dương rất chăm chút.
Hạ Vân Phong bị sờ khiến cho cả người đều như nhũn ra, thẳng đến khi nơi đó trở nên cứng rắn nóng bỏng, ngay tại thời điểm y sắp tới đỉnh, Ngao Dương lại đột nhiên buông tay ra (=..= chơi ác vậy ca)……
Hạ Vân Phong thật giống như bị trêu chọc, hai tròng mắt tràn ngập ủ rũ dị thường ướt át nhìn chăm chú vào Ngao Dương, y không có mở miệng nói gì, nhưng ánh mắt lại như muốn nói Ngao Dương tiếp tục.
Bất quá.
Ngao Dương chỉ vươn tay sờ đùi y, vuốt ve làn da khéo đưa đẩy dưới thân y, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được chân Hạ Vân Phong như có như không đi theo tay hắn.
Ngón tay thon dài của hắn ở địa phương màu nhạt nhẽo dưới thân của Hạ Vân Phong nhu sờ, ép, nhấn, lại họa vòng, khiến cho Hạ Vân Phong bản năng muốn kẹp chặt hắn……
Nói như thế nào cũng……có chút thoải mái……
Có hơi ngứa ……
Hạ Vân Phong cũng không chán ghét cái loại cảm giác này, nhưng vì không chiếm được giải thoát làm cho y hơi suyễn, có chút mong muốn nhanh phóng thích, cho nên ánh mắt lười biếng của y mơ hồ có chút bức thiết nhìn chằm chằm Ngao Dương……
Ngao Dương đứng ở trước sô pha, hắn đem Hạ Vân Phong đang quần áo hỗn độn kéo đứng lên, để cho Hạ Vân Phong ngồi thẳng ở sô pha, hơn nữa bảo Hạ Vân Phong thay hắn tháo dây lưng.
Hạ Vân Phong ngồi so với dựa lại càng không thoải mái, khi y ngồi bụng hơi nở, địa phương không chiếm được phóng thích có chút không khoẻ……
Y giương mắt nhìn về phía Ngao Dương, phát hiện Ngao Dương không có thúc giục y, chỉ nhìn vào mắt y, y mới thong thả vươn tay thay Ngao Dương tháo dây lưng bên hông, sau đó thay Ngao Dương kéo khóa quần ra……
Y lập tức đụng đến địa phương cực nóng của Ngao Dương, địa phương hơi nóng lên lại phản ứng mãnh liệt kia bắn ra đánh vào mu bàn tay y, xúc cảm này khiến cho mu bàn tay Hạ Vân Phong nóng lên.
Nóng quá……
Thứ đó nóng quá, lại lớn……
Hạ Vân Phong miễn cưỡng rũ mắt, không có nhìn biểu tình lúc này của Ngao Dương, y chỉ cầm lấy quần áo dưới thân, lười biếng nói với Ngao Dương: “ ‘Áo mưa’ ở trong ngăn kéo.”
Y ngầm đồng ý hành vi của Ngao Dương.
Nhưng Ngao Dương lại không cử động.
Bởi vì mỗi lần Ngao Dương “ôm” y đều phải mang thứ kia, y cảm thấy Ngao Dương luôn ghét bỏ y không sạch sẽ, lo lắng nếu cứ như vậy trực tiếp đến sẽ nhiễm phải quái bệnh nào đó từ chỗ y.
Hạ Vân Phong vừa định đứng dậy đi lấy, nhưng lại bị Ngao Dương bắt được cổ tay: “Không cần, hôm nay không muốn mang.” ống tay áo vốn trượt xuống tới trên cổ tay của Hạ Vân Phong bị Ngao Dương xả xuống dưới, để ở trên sô pha.
Hạ Vân Phong không nghe hiểu.
Ngao Dương cũng không quản y hiểu hay không hiểu, trực tiếp đem địa phương sớm có phản ứng đưa đến bên môi Hạ Vân Phong: “Liếm liếm nó, bằng không làm đau ngươi.” Hắn bảo Hạ Vân Phong dùng lưỡi……
Hạ Vân Phong cảm giác được độ ấm nhiệt nhiệt ở bên môi bồi hồi, y không có há mồm nhưng Ngao Dương lại để ở bên môi y, thong thả họa vòng làm cho vật nóng rực kia đụng vào hai má y……
Môi y……
Cuối cùng.
Hạ Vân Phong mới thong thả mở môi ra……
Thứ nóng bỏng đó của Ngao Dương liền để ở bên môi y, cũng không có đẩy mạnh, chỉ bảo y dùng lưỡi ôn nhu “Hầu hạ”……