CHƯƠNG 312 PHIÊN NGOẠI 43
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Y không có ý tứ gì khác.
Chỉ là đơn thuần quan tâm thân thể Hoằng Dạ.
Cho nên…
Y bổ sung một câu: “Để tránh khỏi cảm lạnh.” Y nói rất chậm…
Hoằng Dạ không có động.
Hạ Vân Phong cảm giác được hơi thở Hoằng Dạ bồi hồi ở bắp đùi y, hơi thở cực nóng đã làm ướt dưới thân, cảm giác nhột nhột khiến cho thân thể Hạ Vân Phong chậm rãi dịch ra sau…
Lúc này.
Địa phương đã có phản ứng dưới thân y bị đôi môi Hoằng Dạ bao lại, ngậm vào thật chặt, mà trong miệng Hoằng Dạ trước đó đã có viên đá nên xúc cảm băng hỏa giao hòa khiến miệng Hạ Vân Phong phát ra tiếng rên rỉ mê người.
Hạ Vân Phong muốn dịch ra sau.
Thế nhưng.
Hoằng Dạ lại khống chế hai chân y, kéo hắn lại, khiến cho cả người Hạ Vân Phong đều như nhũn ra, y ở trong miệng Hoằng Dạ phóng ra một lần.
Hoằng Dạ nhổ viên đá trong miệng ra.
Hạ Vân Phong cầm khăn tay lau miệng cho Hoằng Dạ, Hoằng Dạ cũng cầm khăn tay lau chân cho Hạ Vân Phong.
“Bây giờ còn nóng không ?” Hoằng Dạ vẻ mặt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong.
“Còn chút.”
Hoằng Dạ lấy thêm viên đá từ trong khay đá ra, ngậm một viên ở trong miệng, đôi môi Hoằng Dạ đẩy viên đá ở trên bụng Hạ Vân Phong chậm rãi trượt, khiến cho bụng Hạ Vân Phong từ từ căng chặt…
Y cúi đầu nhìn Hoằng Dạ.
Thấy đôi môi Hoằng Dạ di động đi lên, sau khi dừng lại một lúc ngắn ngủi ở ngực y thì tiếp đó theo cổ y hôn đến cằm, lúc này viên đá đã hòa tan…
Cảm giác được hơi thở của Hoằng Dạ dừng lại ở cằm y, rất nhanh môi y đã bị đôi môi hơi lạnh của Hoằng Dạ bao phủ, Hoằng Dạ mân hôn đôi môi nóng lên của y.
Nhưng chỉ ngắn ngủi sau…
Hoằng Dạ đã buông y ra…
Môi Hạ Vân Phong rất nóng, khiến cho Hoằng Dạ cảm thấy mùi vị rất khá…
Y dịch ra một vị trí cho Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ nghiêng thân nằm xuống, cũng vươn tay ôm eo y…
Hoằng Dạ ôm y, khiến cho khoảng cách của hai người kéo rất gần, trán Hoằng Dạ chạm vào trán y, Hoằng Dạ buông mắt xuống nhìn vào ngực Hạ Vân Phong.
Khuôn ngực bị viên đá lạnh lẽo lướt qua trước đó của Hạ Vân Phong, giờ trở nên rất nóng, hơn nữa địa phương vốn có màu nhạt nhẽo, cũng trở nên đậm hơn rất nhiều. . .
Hai tay Hoằng Dạ đều ôm Hạ Vân Phong, một tay vuốt ve thắt lưng Hạ Vân Phong, một tay bồi hồi ở bên hông và trên đùi Hạ Vân Phong. . .
Hạ Vân Phong thích ở riêng với Hoằng Dạ.
Loại cảm giác an tĩnh hài hòa này rất tuyệt.
Cánh tay Hạ Vân Phong dán trên bụng Hoằng Dạ, y cảm giác được quần áo Hoằng Dạ hơi ướt, y với tay luồn vào bên trong áo Hoằng Dạ. . .
“Có mồ hôi.”
Hạ Vân Phong chỉ đơn giản nhắc nhở Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ không động.
Hạ Vân Phong định đứng dậy lấy cho Hoằng Dạ bộ áo ngủ khác, thế nhưng Hoằng Dạ lại tỏ vẻ không cần, an tĩnh ôm Hạ Vân Phong nghỉ ngơi, Hạ Vân Phong chậm rãi nói chuyện với Hoằng Dạ.
Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ đã sớm thay y đặt vé máy bay và khách sạn rồi, đã sớm sắp xếp xong xuôi công việc tuần tới, hơn nữa còn vạch kế hoạch trước.
Hoằng Dạ vốn đã có dự định dẫn y cùng đi.
Hạ Vân Phong cúi đầu nhìn Hoằng Dạ bụng, y vuốt áo Hoằng Dạ, kéo áo Hoằng Dạ lên. . .
Hoằng Dạ bắt tay y lại, không cho y lôi: “Cứ như vậy.”
Thế nhưng.
Hạ Vân Phong lại cởi nút áo Hoằng Dạ ra, động tác của y rất chậm, thế nhưng rất nghiêm túc, sau đó thay Hoằng Dạ đem áo ngủ có chút ướt khoát lên sô pha.
Mặc quần áo ướt sẽ lạnh.
Tay Hạ Vân Phong khoát lên trên hông của Hoằng Dạ, cảm giác nhiệt độ cơ thể mà thân thể Hoằng Dạ truyền tới, y hơi híp mắt, một bên nghỉ ngơi, một bên cảm giác hơi thở Hoằng Dạ.
Trên người Hoằng Dạ mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Thẳng đến khi…
Y cảm giác được Hoằng Dạ sờ lên sợi dây quần lót bên hông y, y vươn tay bắt lấy tay Hoằng Dạ. . .
Thế nhưng.
Hoằng Dạ còn kéo dây cột ra. . .
Ngay khi Hạ Vân Phong hoàn toàn tiến sát vào hắn. . .
Thản nhiên. . .
Không có một tia lo lắng bị Hoằng Dạ ôm. . .
Chân Hạ Vân Phong miễn cưỡng mắc lên trên hông của Hoằng Dạ, chân y theo quán tính tự nhiên chùng xuống, quần ngủ của Hoằng Dạ đều bị y cọ xuống, y cảm thấy. . .
Y liền rũ mắt nhìn thân thể Hoằng Dạ. . .
Hoằng Dạ ôm sát eo y.
Hạ Vân Phong cảm giác được bụng dưới của mình và bụng dưới Hoằng Dạ kề sát nhau, y không tự chủ được ngẩng đầu, muốn nhìn Hoằng Dạ một cái. Y nhẹ nhàng khẽ động, chóp mũi hai người liền nhẹ nhàng đụng vào nhau.
Đôi môi Hạ Vân Phong đụng tới đôi môi hơi lạnh của Hoằng Dạ, loại xúc cảm này khiến cho hơi thở Hạ Vân Phong trở nên chậm lại.
Môi y đang nóng lên.
Môi Hoằng Dạ cũng rất lạnh.
Loại xúc cảm này khiến cho Hạ Vân Phong cảm thấy rất thoải mái.
Coi như là hưởng thụ.
Vì trong miệng Hoằng Dạ đang ngậm viên đá, còn hơi mím môi. . .
Nhưng rất nhanh.
Hạ Vân Phong hơi lui ra một chút, y chỉ là an tĩnh nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ. . .
“Mát lên một chút nào chưa?” Hạ Vân Phong thấp giọng hỏi nhi tử, y rất quan tâm nhi tử cảm giác.
Y biết.
Hoằng Dạ cũng rất nóng.
Bởi vì y thấy trên người Hoằng Dạ có mồ hôi. . .
Hoằng Dạ trả lời: “So với vừa rồi nóng hơn.” Vì hắn ôm Hạ Vân Phong, nhiệt độ cơ thể hai người thủy chung đều nóng hơn so với một người.
Hạ Vân Phong thong thả ngồi dậy: “Ta đi lấy khăn cho ngươi.”
“Điều hòa hình như hư rồi.” Hoằng Dạ chỉ ra điểm then chốt.
Hạ Vân Phong tự mình đi lấy khăn mặt cho Hoằng Dạ, điều hòa trong nhà y dường như đều xảy ra vấn đề, chỉnh như thế nào cũng không thấy mát.
Hoằng Dạ không ngăn cản Hạ Vân Phong.
Nhưng mà.
Hạ Vân Phong miễn cưỡng cột chắc dây quần lót thòng ở bên hông, liền ở trần vào phòng tắm lấy khăn mặt cho Hoằng Dạ. Y mới vừa vào phòng tắm thì từ trong gương, y thấy Hoằng Dạ đi theo phía sau. . .
Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ tắm chung.
Hoằng Dạ thay Hạ Vân Phong lau người, giờ đã không nóng như vậy nữa.
Nửa giờ sau…
Trong phòng tắm nóng hôi hổi…
Hơi nước có chút mê mắt, nhưng có thể thấy rõ ràng tình huống trong phòng tắm, bên trong rất oi bức.
Ánh đèn mờ ảo. . .
Hạ Vân Phong mở hai chân ngồi ở trên người Hoằng Dạ, trong miệng hai người đều ngậm viên đá. Hai tay Hạ Vân Phong khoát lên trên vai Hoằng Dạ, còn Hoằng Dạ thì ôm hông của Hạ Vân Phong.
Bởi vì nước quá eo hai người, hơn nữa hơi nước lượn lờ trên mặt nước nên căn bản không thấy rõ tình huống phía dưới lắm.
Chỉ thấy. . .
Đôi môi hai người dán cùng một chỗ, viên đá ở đầu lưỡi hai người ái muội trượt, ma sát, lăn lộn qua lại, viên đá ở đầu lưỡi hai người thong thả hòa tan.
Trong đôi mắt lười biếng của Hạ Vân Phong mang theo ướt át. . .
Hoằng Dạ rất ôn nhu.
Hôn toàn thân cao thấp của y, ngay cả đầu ngón chân cũng rất thoải mái, cũng thả lỏng.
Hoằng Dạ một bên hôn y, một bên tỏ vẻ: “Còn muốn hay không?” Ý của hắn là hỏi Hạ Vân Phong còn muốn nước đá nữa hay không, vì trước đó Hạ Vân Phong vẫn nói nóng.
Viên đá trong miệng cũng đã hòa tan.
“Muốn.” Hạ Vân Phong lười biếng nói xong, cũng cảm giác được Hoằng Dạ buông y ra, lập tức thấy Hoằng Dạ lấy ra một viên khác từ thùng đá nhỏ bên cạnh,. . .
Hoằng Dạ lấy tay cầm viên đá đưa tới bên môi Hạ Vân Phong. . .
Hai tay Hạ Vân Phong thong thả cầm lấy cổ tay Hoằng Dạ, ổn định tay của Hoằng Dạ, đôi môi y tiến đến viên đá, y ngậm toàn bộ viên đá vào. . .
Viên đá mang theo hơi lạnh, đụng vào đầu lưỡi Hạ Vân Phong. . .
Thế nhưng.
Hoằng Dạ lại không buông tay ra: “Cứ như vậy ăn.” Ý của hắn là hắn phụ trách cầm viên đá, Hạ Vân Phong cứ như vậy ngậm vào là được. . .
Hạ Vân Phong đồng thời ngậm ngón tay Hoằng Dạ vào trong miệng.
Y nhẹ nhàng mút khối băng. . .
Chi –
Động tác y rất chậm, nhấp mân viên đá kia. . .
Vì ngón tay Hoằng Dạ cũng bị y ngậm trong miệng, cho nên y hút rất nhẹ, giữa môi phát ra tiếng mút viên đá.
Hoằng Dạ một bên lấy tay đút Hạ Vân Phong ăn đá, một bên ôm hông của Hạ Vân Phong: “Đừng hút, dùng lưỡi.” Hắn bảo Hạ Vân Phong không nên dùng miệng hút, mà dùng lưỡi liếm. . .