Chương 2: 5 phút
Trong một căn phòng xa hoa, một người con trai với khuôn mặt không chút biểu cảm đang đưa mắt nhìn xuống phía dưới của tòa nhà, gương mặt lãnh đạm, bờ môi gợi cảm mà nghiêm nghị như thể chưa bao giờ nói lời ngọt ngào, đôi mắt nhìn xa xăm khó lòng đoán được ý nghĩ, chiếc mũi cao và mái tóc rũ xuống che đi vòm trán.
”Chủ tịch Dư, giám đốc Ngô muốn gặp anh!”_thư kí Hà nói qua điện thoại kết nối với phòng chủ tịch. Vẫn không có tiếng trả lời, Dư Mộ Phàm quay trở lại, tựa người vào chiếc ghế chủ tịch, ngay sau đó tiếng gõ cửa truyền đến tai anh.
”Mộ Phàm! Tôi đưa nhà thiết kế có tiềm năng đến thiết kế trang phục cho cậu đây”_Ngô Đàm cười nói.
Dư Mộ Phàm vẫn không có ý đáp trả, chỉ ngước đôi mắt vô cảm lên, nhìn hắn.
”Sao vậy?”_Ngô Đàm nhìn anh chớp chớp mắt.
”Không cần đo!”_Rốt cục thì anh cũng lên tiếng, phản bác lại.
”Không đo, làm ơn đi, tôi đã phải chọn cho cậu khổ cực biết bao, giờ lại nói không đo! Để lại cho tôi chút mặt mũi đi chứ?”
”5 phút”_Anh nói.
”Cậu...”_Ngô Đàm tức đến nói không nên lời, đứng phắt dậy, tay run run chỉ vào anh. Đi lên phòng cao nhất này, có bay cũng phải mất 4 phút ,có ai thần thánh đo trong 1 phút.
”4 phút 58 giây”_ Dư Mộ Phàm nhìn đồng hồ đeo tay, nhàn nhạt nói.
Đáp lại là tiếng đóng cửa cái rầm, Dư Mộ Phàm nhìn theo, nếu không phải hắn ta là bạn vào sinh ra tử, anh em với anh thì hắn bây giờ nhất định đã tan xương nát thịt từ lâu rồi. Thái độ như vậy ngoài Ngô Đàm không một ai dám làm như vậy với hắn, à không...còn một người là Hướng Ân, cái tên tự kỉ nhà hắn.
Ngô Đàm chạy như bay ra khỏi phòng đứng trước của thang máy mà đợi chờ, đã qua 3 phút 40 giây.
”Ting!”
Cửa thang máy bật mở, người bên trong còn chưa kịp chuẩn bị đã bị một lực mạnh kéo đi ra chạy như bay về phía trước, tiếng giày cao gót va chạm với nền nhà nghe thật chói tai.
Bạch An Nhiên bị lôi xềnh xệch đến trước một căn phòng, tóc tai rối xù, trang phục chỉnh tề phút chốc bị rối tung cả lên.
” Đàm tổng, anh làm cái gì vậy?”_Bạch An Nhiên tranh thủ đưa tay vuốt lại mái tóc sang hai bên, chỉnh chu lại trang phục.
Mặc dù, mang tiếng là nhà thiết kế nhưng hầu như cô không có khái niệm gọi là đồ hiệu, quần áo tuy không phải cao cấp nhưng đều là do cô lựa chọn chi li, thâu đêm để may cho mình từng bộ trang phục, không đẹp như hàng hiệu nhưng nhất định cô sẽ không để chúng bị kéo xộc xệch nhàu nát dưới tay người khác. Sau khi xác định rõ không một chút gì bất thường trên bộ trang phục, Bạch An Nhiên mới chậm rãi ngẩng đầu. Phát hiện cửa phòng đã mở từ bao giờ, bên trong căn phòng hai người đàn ông, một đào hoa dịu dàng, một lạnh lẽo như tảng băng di dộng, cô sợ hãi cẩn thận từng bước đi vào.
Dư Mộ Phàm đưa tay lên ngang người, kiệm lời mở miệng:
”Còn 34 giây“.
Bạch An Nhiên còn chưa kịp thắc mắc “Cái gì mà còn lại” “Cái gì mà 34 giây”, bất ngờ bị đẩy đến trước mặt người con trai có gương mặt hoàn mỹ, vóc dáng khí thế cao ngạo:
”Cô Bạch, cô chỉ có 34 giây để lấy số đo cơ thể thôi, mau mau”_Ngô Đàm nói vội.
”Anh đùa sao”_Mặc dù là thắc mắc, quay qua gắt với Ngô Đàm nhưng hai tay Bạch An Nhiên vẫn không phải là không biết tranh thủ tiết kiệm thời gian, miệng thì ngậm bút, giấy thì kẹp ở một bên, hai tay vòng qua ôm lấy eo người đang được gọi là “đối tác, khách hàng” của cô. Trong đầu còn đang không thầm phải xuýt xoa, chưa bao giờ cô có vinh hạnh được thiết kế trang phục cho một người hoàn mỹ đến như vậy.
Ghi ghi, tính tính, tiếp tục một lần nữa cô cúi xuống đo chiều dài chân, lại càng thêm phần tán thưởng, chân dài thẳng tắp, ôi mẹ ơi, Bạch An Nhiên cũng có ngày này sao? Còn đang cười khích khích vì bị kích động, giọng nói bất cần của anh truyền đến tai cô:
”Hết thời gian”_Anh quay lại bàn chủ tịch, coi như không có sự tồn tại của hai người kia. Bạch An Nhiên á khẩu, ở đâu ra cái kiểu như vậy, mới đo eo, chiều dài chân thôi mà sao may trang phục được. Cô là nhà thiết kế chứ không phải thiên tài nha?
”Này anh, anh như vậy là có ý gì? Rốt cuộc là anh có muốn đo không vậy?”_Bạch An Nhiên nói lớn. Ngô Đàm phản ứng nhanh kịp thời lấy tay che miệng cô lại. “Dám lớn tiếng với hắn, Bạch An Nhiên cô chán thở rồi sao?” anh ta thầm nghĩ.
”Ra ngoài”_Dư Mộ Phàm gằn lên, Ngô tổng thấy rõ sự bực tức trong mắt hắn, lôi xềnh xệch Bạch An Nhiên đang lắc đầu nguầy nguậy muốn nói gì nhưng lại không có cơ hội.
------+-------
Dưới đại sảnh của công ty.
”Cô Bạch, chuyện trang phục cho buổi tiệc tôi nhờ cô, vậy nhé!”
”Tôi...tôi...may kiểu gì? Không có số liệu!”
”Chuyện này, cô đành phải tự linh hoạt thôi, tôi không giúp được. Lúc ấy, cô lẽ ra phải đo thật nhanh chứ?”_Ngô Đàm hài hước nhún hai vai, tỏ vẻ bất lực.