Chương 6: Tuyên bố chủ quyền
Bạch An Nhiên trở về với đầy câu hỏi. Lại thêm một ngày trôi qua, Bạch An Nhiên dường như đã quên hẳn đến vị khách đáng kính kia. Cô ngày đi làm, tối về lại đi làm thêm, nói chung là cuộc sống trở về với quỹ đạo. Cho đến khi đám người đó xuất hiện.
”Cô Bạch, nghe nói cô là người thiết kế trang phục cho Dư Mộ Phàm?”_Một người đàn ông lạ mặt nhìn cô, cánh tay xăm trổ nhìn đến ghê người. Bạch An Nhiên sợ hãi, nhất thời không biết nói gì chỉ biết gật đầu lấy lệ.
”Tôi muốn cô may thêm một bộ hệt như vậy!”_Hắn ta nói, đẩy về phía cô một tấm chi phiếu, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao.
”Tôi không làm được!”
”Tại sao? May không phải là nghề của cô sao?”_Gã đó cười cợt.
”Phải! Nhưng đồ của ai là của người đó. Tôi sẽ không làm!” Cô nói bằng một giọng chắc nịch. Dư Mộ Phàm căn bản chẳng hề để ý đến bộ trang phục của cô nhưng cô không thể vì thế mà làm mất đi tư cách của người thiết kế.
”Tôi e chúng ta cần phải đi một chuyến”Hắn nhìn đồng hồ, rồi ra hiệu cho hai tên vệ sĩ ở phía sau.
Bạch An Nhiên chợt có dự cảm không lành, định đứng dậy lấy cớ phải quay lại làm việc, không thể tiếp tục nói chuyện thì đột nhiên bị hai tên vệ sĩ phía đối diện kéo lại.
”Này! Các anh làm gì vậy? Thả tôi ra, tôi còn làm việc!”
Nhân viên trong quán nhìn thấy Bạch An Nhiên thì có ý muốn gõi lại, có người nhanh tay với lấy chiếc điện thoại tính báo cảnh sát, sau khi nhìn rõ đạn đã lên trong nòng súng của tên xăm trổ, thì ai nấy cũng im bặt.
--------
Bạch An Nhiên bị lôi đi, đến một biệt thự vô cùng xa hoa, giàu có chẳng khác biệt thự của Dư Mộ Phàm là bao.
--------
Ngô Đàm ngồi trong phòng chủ tịch, vắt chéo hai chân cười nói với Hướng Ân, bên kia Dư Mộ Phàm đang cầm tài liệu.
”Phàm, tôi đã cất công tìm người thiết kế cho cậu, thì cậu nhất định không được từ chối. Tối nay, cậu nhất định phải mặc bộ đồ đó cho tôi!”
”Phải rồi, cậu chưa xem qua đã chê tầm thường. Có phải tự tin quá rồi không?”_Hướng Ân nói.
”À quên, tối nay mỗi người chúng ta phải đi với một người nữa. Các cậu tính xem. Nói mới nhớ, để tôi gọi cho An Nhiên, bảo cô ấy đem đồ tới!”_Ngô Đàm nói thêm. Rồi bấm số gọi cho cô.
-------
Phía bên này, Bạch An Nhiên còn đang bị lôi kéo đu về phía một căn nhà thì điện thoại reo lên. Tên đầu đàn moi chiếc điện thoại từ chiếc tạp dề của cô ra, liếc thấy tên người gọi thì nhếch miệng hứng thú, rồi ném nó sang một bên.
”Này, trả lại đây. Mấy người...”
Bạch An Nhiên ngã khịu xuống, hai mắt nhắm tịt. Bị lôi vào trong một căn phòng tối.
-----
”Này, sao không nghe máy!”_Ngô Đàm đá chân Hướng Ân.
”Gọi lại xem!”_Hướng Ân ngồi thẳng dậy, đáp.
Dư Mộ Phàm thấy vậy, cũng đóng sấp tài liệu, tiến lại phía chỗ hai người.
”Đưa xem nào!”_Hướng Ân sốt ruột, giằng lấy, bước đến phía máy tính, gõ một dãy số.
”Cô ấy ở nhà Lâm Tường!“.
Cả hai cặp mắt không hẹn cùng nhìn về phía Dư Mộ Phàm, chờ đợi phản ứng.
Dư Mộ Phàm có chút gì đó khó chịu trong lòng, không biết là gì, nó như thúc giục bản thân anh cần đi cứu cô.
”Đi thôi!”
Cả ba cùng đi về phía nhà xe, Dư Mộ Phàm đi dẫn đầu, phía sau là xe của Hướng Ân và Ngô Đàm.
-------
Lâm Tường ngồi ở ghế lớn, nhếch miệng nhìn anh:
”Không biết có chuyện gì mà chủ tịch Dư lại đến nhà tôi thế này!”
”Người đâu?”_Dư Mộ Phàm hai tay nắm thành quyền, đáy mắt hằn lên sự chết chóc.
”Ai? À cô gái xinh đẹp đó sao? Tôi chỉ là muốn nhờ cô ấy may một bộ đồ thôi! May xong tôi sẽ đưa cô ấy về tận nhà! Anh cũng có nhã hứng sao?”_Lâm Tường khẽ cười.
”Tôi nói rồi, đưa người đây?” Dư Mộ Phàm lặp lại lần nữa, trước đến giờ chưa bao giờ anh phải lặp lại câu nói lần thứ hai. Ngày hôm nay, chẳng hiểu bị cái quái gì, anh lại phải nhún nhường đối phương chỉ vì cô.
Lâm Tường liếc tên vệ sĩ theo sau, ra hiệu.
Bạch An Nhiên khóe miệng rướm máu, hai tay trói ra đằng sau, bị lôi sềnh xệch ra.
”Xem ra chỉ tịch Dư đáng quý của chúng ta rất quan tâm đến người con gái này? Tiếc thật, tôi cũng muốn có cô ấy, làm sao đây?”_Hắn nói, tỏ vẻ tiếc nuối, rồi bước lại gần phía cô, đưa tay vuốt ve khóe miệng của cô. Bạch An Nhiên thấy ghê tởm đám người trước mắt, quay mặt đi về phía khác. Hai mắt ngập nước, muốn khóc mà không được, đầy sự sợ hãi đối với nòng súng đặt phía eo.
”Cô ấy là người của tôi!”_Dư Mộ Phàm đột ngột lên tiếng, những người có mặt ở đó được một phen khiếp sợ. Ai chẳng biết anh chưa từng cho phép phụ nữ đi vào biệt thự, xem ra lần này Lâm Tường bỏ thời gian theo dõi anh quả là không uổng. Biết được tin động trời này.
Bạch An Nhiên bất ngờ đến há hốc miệng, kinh ngạc đến quên cả sợ hãi. Cả người bị kéo vùi đầu vào bờ ngực của ai kia, hai tai bị tay anh vòng qua bịt lại, một tiếng động lớn vang lên. Trên sàn nhà sạch bóng bị vấy bẩn bởi vết máu loang lổ của tên vừa cả gan dí súng vào người cô.
Lâm Tường chẹp miệng, nhún vai tỏ vẻ thản nhiên, như thể người đang nằm trên sàn trợn tròn mắt kia vốn chẳng phải người của hắn, bước về phía ghế ngồi:
”Chào hỏi tới đây thôi. Dư lão đại, hẹn gặp anh ở bữa tiệc cùng với...người phụ nữ của tôi!“.
Dư Mộ Phàm bế sốc Bạch An Nhiên lên, bỏ đi không có ý muốn nán lại thêm một giây nào nữa.
-------
Trên xe, Bạch An Nhiên ngồi yên vị trên xe của anh, phía trước là tài xế riêng, phía bên cạnh là kẻ kiệm lời.
”Chủ tịch Dư, thật sự cảm ơn anh!”_Bạch An Nhiên quan sát thái độ của anh, hoảng loạn cũng dần tan biến. Trước mắt cô chỉ có anh, phải mặc dù rất không ưa anh nhưng sự thật vẫn là anh đã cứu cô.
”Về nhà cô ta!”_Anh nói với tài xế. Mặc kệ phía bên cạnh Bạch An Nhiên cúi đầu cảm ơn.
--------
Trên xe của Ngô Đàm.
”Này, vừa nãy anh nghe thấy gì không?”_Ngô Đàm hỏi Hướng Ân.
”Anh cũng thấy sao? Trời ơi, tảng băng di động biết tuyên bố chủ quyền. Trời đổ mưa máu rồi a~~~~” (Au: Hướng Ân, cái tên tự kỉ nhà anh)
”Tôi nói rồi, chỉ riêng việc An Nhiên có thể được vào biệt thự, cũng đủ biết, Mộ Phàm vốn không ác cảm với cô ấy!”
”Tôi thật muốn xem, tủ lạnh mà yêu sẽ thế nào?”_Hướng Ân cười cợt nói.
Sự ồn ào trên xe khác hẳn với chiếc xe đi đầu. Bạch An Nhiên chỉ biết thở dài, than thầm.
”Cô bị bắt cũng không phải lỗi của cô. Cô cũng không khóc lóc yêu cầu anh ta bảo đến cứu, là anh ta tự đến. Sao cứ bày ra bộ dạng nổi cáu với cô. Tại sao lại để cô ngồi gần tủ lạnh vào mùa đông, lạnh chết cô rồi!!!“.
Dư Mộ Phàm liếc qua, thấy cô phồng miệng lẩm bẩm cái gì thì chợt thấy buồn cười. Trong đầu lại nảy sinh một cảm giác gọi là “hứng thú”, hứng thú với người con gái trước mặt.
End chương 6: Tuyên bố chủ quyền
--------
Chương đăng ngày 29/12/2016