Thấy sắc mặt TIÊU HÀN có vẻ là lạ , TỬ HIÊN đoán chắc chàng ấy có gì đó muốn nói với mình , cô nhìn TIÊU HÀN chăm chú , rót xong li trà cho mình TIÊU HÀN thở 1 hơi rất dài rồi từ từ mở miệng
- 10 năm trước , ta là 1 tam vương gia ăn chơi trát tán nhất kinh thành nào là rượu , cờ bạc ,..
Đột nhiên đang nói TIÊU HÀN nhìn TỬ HIÊN chằm chằm
- Nhưng mà nữ nhân ta ko có đụng vào
TỬ HIÊN nhìn thấy thái độ nghiêm túc của TIÊU HÀN ,cô phì cười ,cô gật ý nói ta tin chàng , TIÊU HÀN thấy TỬ HIÊN đã tin liền kể tiếp
- Ngày đó ta nhận ra rằng , ta ko thích hợp cho việc quyền cao chức trọng nên ta nghĩ cuộc đời có là bao nhiêu thời gian vì vậy tại sao ta ko hưởng thụ nó , ta ăn chơi quên cả ngày đêm , ta ko nhớ trong thời gian đó mình đến thăm mẹ , nói chuyện với mẹ có được 3 lần ko . Đến 1 ngày quan phủ đến bắt ta vì tội buôn bán hàng lậu , chuyện hàng lậu đó ta thật sự ko có làm , cũng ko hề biết. Nhưng rồi ta lại biết được thì ra 1 người mà ta gọi là bạn trong hội ăn chơi của ta lợi dụng danh nghĩa ta để làm việc đó . Hàng thật là dùng để cứu tế nhân dân gặp nạn mà giờ là hàng lậu , kém chất lượng . Phụ hoàng tức giận vô cùng , ban tội chết cho ta . Giữa bá quan trong triều ,mẹ ta đã đứng ra....