CHƯƠNG 46: LỰA CHỌN
Nhà Khấu Đồng ở khu cũ, tuy rằng cũng coi như sát vách với nơi náo nhiệt nhưng lại giữ được tĩnh lặng giữa chốn xôn xao. Từ đường chính gần nhất muốn tới được nhà hắn phải đi qua vài con ngõ nhỏ.
Bất hạnh là rất nhiều câu chuyện ma đều mở đầu như vậy: Giữa một đêm trăng tối gió lùa, một anh chàng/ cô nàng/ bà già/ đứa trẻ đi trong một con hẻm nhỏ vừa dài vừa hẹp đèn đường trong con hẻm phập phù chớp tắt trên đầu họ. Đột nhiên! Đèn đường tắt phụt… Trong ngõ nhỏ vọng ra tiếng hét chói tai giống như tiếng kêu của loài mèo lúc sắp chết…
Đến chỗ của bác sĩ Khấu có chỉ số đạo đức dưới 0 thì câu chuyện biến thành: Giữa một buổi chiều trời trong nắng ấm, ba người đàn ông đi trong một con hẻm vừa dài vừa hẹp. Đèn đường trong hẻm không biết có hỏng không vì căn bản nó hoàn toàn không được bật lên… Khụ khụ… Đột nhiên! Dưới chân Hoàng Cẩn Sâm đi đầu tiên phát ra một tiếng vang giòn, gã lập tức dừng bước, chỉ thấy mảng đường đá phiến gã đang đứng bỗng nhiên nứt ra.
Ba người đồng thời sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
Khấu Đồng lớn tiếng thở dài, vỗ vai Hoàng Cẩn Sâm một cái: “Nhị Béo, anh mà còn không giảm béo là tôi không cần anh nữa đâu. Tôi chỉ là người làm công ăn lương, lấy đâu tiền mà ngày nào cũng sửa sàn nhà.”
Hoàng Cẩn Sâm phát điên kháng nghị: “Tôi không bao giờ tin tưởng trụ cột kiến thiết hạ tầng của cái thành phố này nữa!”
Diêu Thạc quát lớn: “Yên! Đừng lên tiếng, nghe xem.”
Sau đó dưới chân họ truyền đến từng tiếng ầm ầm, từ khe nứt dưới chân Hoàng Cẩn Sâm, cả con đường đá phiến cư nhiên tách toác ra, biểu cảm cợt nhả của Hoàng Cẩn Sâm lập tức trở nên nghiêm túc: “Né tránh!”
Phản ứng của ba người đều không chậm, ngay khi gã nói xong thì cả ba đã leo lên bức tường hẹp hai bên, cùng kinh hãi nhìn xuống khe nứt lớn trên mặt đất.
Nó giống như một vật sống từ từ lan rộng, ở đầu cùng rẽ ra hai hướng rồi yên tĩnh trở lại một cách quỷ dị.
Hoàng Cẩn Sâm cùng Diêu Thạc đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Khấu Đồng thì phát hiện ra bác sĩ Khấu Đang ngồi xổm ở đầu tường cực kì bất nhã. Hắn nâng cằm, nhìn đăm đăm xuống đất mà chìm vào suy nghĩ.
“Mặt đất nứt ra, phân nhánh…” Khấu Đồng nhíu mi, “Điều này thể hiện cái gì?”
Hoàng Cẩn Sâm khó hiểu: “Có chuyện sao không nói thẳng ra? Làm một đống chuyện thần bí kì dị thế này để làm quái gì? Vì sao trên thế giới lại có khoa học hay thần học tồn tại nhỉ? Đám người nghiên cứu mấy cái đó ăn no rỗi việc à?”
Khấu Đồng nghĩ ngợi một hồi rồi nói bằng ngôn ngữ mà Hoàng Cẩn Sâm có thể nghe hiểu: “Bởi vì cho dù là ở đâu hay vào lúc nào thì cũng đều có những chuyện không thể nói cặn kẽ được, anh hiểu mà.”
Hoàng Cẩn Sâm bĩu môi lục cái bao tải của mình, sau đó lấy ra một thứ giống quả cầu trơn. Quả cầu còn nguyên nhãn mác, trên nhãn vẫn là dòng chữ trẻ con xiêu vẹo viết: “Không sợ ma”— rất chi là phù hợp với chủ đề.
“Để dùng thứ này thử xem.”
Hoàng Cẩn Sâm quen tay mở lớp đóng gói rồi ném quả cầu nhỏ xuống. Nó nện xuống mặt đất lại bắn ngược lên như thứ đồ chơi mười đồng một cái bán trên tàu hỏa, bên trong bắt đầu lấp lóe ánh sáng, phát ra tiếng kêu tích tích, sau đó một giọng nói trẻ con non nớt vang lên: “Ta không sợ! Tức chết ngươi! Ta không sợ! Tức chết ngươi!”
Diêu Thạc không đành lòng nhìn thẳng, Khấu Đồng ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn giời, giả vờ không biết thằng cha lừa đảo bên cạnh.
“Nè nè mau nhìn kìa, quả cầu kia bắt đầu lăn kìa.” Hoàng Cẩn Sâm chỉ sợ thiên hạ không loạn còn bổ sung thêm một câu.
Chỉ thấy quả cầu kia nhảy tưng tưng trên mặt đất như có người đứng sau giật dây, càng nhảy càng lăn xa về phía trước, vừa lăn vừa nhỏ giọng ồn ào “Ta không sợ tức chết ngươi”. Nó tỏa sáng lấp lánh lăn xuống chỗ cái khe phân nhánh, chưa đợi nó bật lên hết đà thì mặt đất chỗ đó đã mọc ra một mầm cây bé con. Mầm cây phút chốc lớn nhanh như thổi, lập tức quăng quả cầu ngốc ra xa tít.
Hoàng Cẩn Sâm vội vàng mau tay đón được nó. Quả cầu bé xíu nằm trong tay gã khóc thút thít: “…Ta không sợ…”
…Thông minh đó chứ.
Mầm cây giữa giao lộ không kiêng nể gì càng mọc càng dài, chỉ trong một phút đồng hồ đã biến thành một cây đại thụ, như thể muốn phô bày toàn bộ quá trình sinh trưởng, nảy mầm, trưởng thành, tàn úa, tử vong.
Trên cây treo đầy táo chín. Một nhánh cây khác cuộn lên phân ra đầu, mình, mắt, vảy và cái lưỡi thè ra thụt vào, biến thành một con rắn trên ngọn cây mọc ra mười hai phiến lá tỏa ánh vàng kim, cuối cùng hết thảy quy về lặng im, đứng yên bất động.
Khấu Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Diêu Thạc: “Ban ngày ban mặt không thể nào gặp ma được. Thế nào, đây là lá bài nào, ngài có nhìn ra không?”
“Táo và con rắn… Hẳn là Cây Trí Tuệ trong truyền thuyết mà Kinh Thánh viết.” Lão Diêu nói, “Mười hai phiến lá chắc là đại diện cho 12 cung hoàng đạo… Lá bài ‘Người yêu’ trong một phiên bản Tarot có xuất hiện mấy thứ này.”
[Lá bài Người yêu – the Lovers]
“Người yêu?” Hoàng Cẩn Sâm sửng sốt, “Đó cũng là một lá bài sao?”
“‘Người yêu’ đại diện cho sự lựa chọn.” Diêu Thạc cau mày, “Nghe nói ở trên cây, quả táo và con rắn thể hiện ‘Trí tuệ’ và ‘Dục vọng’. Còn có một cách nói khác cho rằng lựa chọn trong lá bài Người yêu là ‘Mỹ đức’ và ‘Dục vọng’. Bắt nguồn từ trào lưu tư tưởng chủ nghĩa Tân Plato thời Trung Cổ, có một loại khuynh hướng thoát ly vật chất để đạt tới tinh thần…”
Hoàng Cẩn Sâm nói: “Thế chẳng phải có bệnh hả? Không có vật chất thì lấy đâu ra tinh thần? Sao tôi thấy cái lý luận này chẳng khác gì thuyết ‘Khứ nhân dục, tồn thiên lý’ trong Trình Chu lý học thế?”
[Trình Chu lý học: Một học thuyết của Trình Hạo, Trình Di và Chu Hi thời Tống, đề cao cái ‘lý’, hay ‘thiên lý’. Theo ‘Lý học’, phải loại bỏ dục vọng riêng tư của con người (khứ nhân dục) thì mới bảo vệ được thiên lý (tồn thiên lý)]
Diêu Thạc nghe được nửa câu đầu còn đang muốn châm chọc thằng cha vác súng này không có học thức, lúc nghe được nửa câu sau lại nghĩ… Nó còn biết cả cái này nữa sao?
Đang nghĩ dở thì lại nghe thấy Hoàng chuyên gia đưa ra đánh giá của bản thân với hệ tư tưởng cao thâm nọ: “Đều là bảo người ta phải túm chặt thắt lưng quần mà sống. Một đằng ăn không đủ no, một đằng còn không được ngủ với lão bà, đúng là đánh rắm…”
Diêu Thạc cảm thấy mình mà còn nói chuyện với loại người này thêm nữa chính là đang làm nhục chỉ số thông minh của bản thân. Khấu Đồng nghẹn mãi một hồi, không nhịn nổi nữa, cuối cùng cũng phải phát biểu cái nhìn của mình một chút: “Hoàng chuyên gia thực sự là… cao kiến.”
Hoàng Cẩn Sâm dương dương tự đắc cười hai tiếng, sau đó chỉ cái cây vừa kết hoa kết quả còn kết cả rắn dưới chân mà hỏi: “Thứ kia làm thế nào?”
Khấu Đồng nghĩ ngợi một chút: “Không thì chúng ta thử xem có thể đi vòng qua nó được không…”
Hắn còn chưa nói dứt lời thì đằng sau cái Cây Trí Tuệ bản lậu mọc ở nhân gian kia đã ‘mọc’ ra hai bức tường. Hai bức tường càng lúc càng cao, khí thế chọc trời như tháp Babel trong truyền thuyết, chia ra chặn đứng hai lối rẽ.
[Tháp Babel: Trong Kinh Thánh, tháp Babel là ngọn tháp to lớn được xây dựng ở thành phố Babylon mà “đỉnh của nó chạm đến thiên đường.”]
Khấu Đồng thở dài: “Tôi hiểu rồi, đáp án là không vòng được.”
“Thế thì chọn thôi.” Hoàng Cẩn Sâm nhảy xuống khỏi tường, khiêng cái bao tải lớn khôi hài hô to với Cây Trí, “Tôi chọn ‘dục vọng’.”
Khấu Đồng ở trên đỉnh tường ngạc nhiên nhìn gã, cảm tháy người đàn ông này vừa thẳng thắn lại vừa có bản ngã cao, hoàn toàn không thèm chú ý đến thẩm mỹ quan chính dòng, muốn gì làm nấy, rất có phong thái hoành hành tứ phương chẳng chút nề hà kiểu “Ông đây thích đấy, quản được sao?”.
Trên người gã vừa có loại bình tĩnh một kích tất sát, vừa có cả sự tùy ý phóng túng bất kham. Vậy mà chúng nó không hề xung đột với nhau, cùng hòa quyện trên người gã đàn ông này… Khấu Đồng đột nhiên cảm thấy dường như mình hơi hơi bị người ta hấp dẫn mất rồi.
Hắn không nhịn được hỏi lên: “Sao không chọn ‘trí tuệ’? Thông minh một chút chẳng tốt hơn à?”
Một trong hai bức tường dựng thẳng đổ xuống, một con rắn bò xuống từ trên cây, bò ra xa giống như đang đi trước dẫn đường. Hoàng Cẩn Sâm quay lại nói với Khấu Đồng nói: “Trí tuệ mà làm gì, ăn không no mặc không ấm. Em có nghe qua câu ‘Trẻ con thiểu năng vui vẻ hơn người’ bao giờ chưa?”
Có đạo lý!
Khấu Đồng lập tức bị thuyết phục mà theo sát nhảy xuống khỏi tường, cơ mà hai con rắn khác bò xuống từ trên cây lại chặn đứng bước đi của hắn. Hoàng Cẩn Sâm chân trước vừa bước qua bức tường đổ, chân sau nó đã tự dựng lên.
Khấu Đồng hỏi: “Tôi cũng chọn ‘dục vọng’, không được sao?”
Đàn rắn nhường ra một con đường, bức tường thông đến “Dục vọng” lại đổ xuống, thế nhưng bên kia không có Hoàng Cẩn Sâm. Lòng Khấu Đồng nhất thời trầm xuống… lá bài Tarot này đang lợi dụng lựa chọn để chia tách bọn họ. Hắn quay đầu lại muốn nói chuyện với Diêu Thạc nhưng dưới chân rung lắc kịch liệt, một ngọn lửa từ khe nứt bốc lên cao nóng bừng đốt bỏng làn da lộ ra bên ngoài của hắn khiến cho hắn chỉ đành lùi về phía sau vài bước.
Sau đó ngọn lửa biến mất, một bức tường ngăn trước mặt hắn, Diêu Thạc đã bị cách ly ở bên kia.
Khấu Đồng quay đầu lại, thấy một bên là tường, một bên là ngõ nhỏ dài sâu không thấy cuối, chẳng biết thông đến nơi đâu.
Khấu Đồng bỗng nhiên có chút không nắm chắc. Hắn đứng đó một hồi, cuối cùng thở dài sờ tay vào túi quần lấy ra một khẩu súng nước nho nhỏ. Đó chính là khẩu súng nước dán nhãn “khắc tinh của voi”. Sau khi Hoàng Cẩn Sâm thanh toán xong, Khấu Đồng tiện tay đưa một đồng tiền giấy vào khay của tinh tinh, xem như ‘mua’ nó về.
Cơ mà, một khẩu súng nước thì làm gì được?
Bác sĩ Khấu khóc không ra nước mắt. Hắn là dân kĩ thuật bậc cao nhưng chỉ mạnh hơn đám kĩ thuật bình thường một xíu xiu mà thôi. Đánh phó bản không cho mang vũ khí, cứ trụi lủi trơ trọi thế này mà bắt hắn ra chiến trường là thế quái nào?
Đến bây giờ, bác sĩ Khấu mới hiểu được cái gì gọi “Tay không tấc sắt”.