Dụ Yêu: Ông Trùm Xã Hội Đen Và Tiểu Thỏ Bạch

Chương 39: Chương 39




“Bây giờ em muốn “thằng em” của anh chọt vào em.” Ái Linh lắc đầu cương quyết không chịu.

Nhưng Khương Duật vẫn không thua kém tỏ ra rất bình tĩnh khi bị con thỏ bạch này câu dẫn.

Tính ra toàn là Ái Linh câu dụ dỗ anh chứ anh cũng chưa bao giờ đòi hỏi những chuyện này với cô cả.

“Không được.”

“Anh sợ rằng mình sẽ chọt thủng đầu con mất.”

Còn vài ngày nữa là đến ngày dự sinh của Ái Linh, khoảng thời gian này ba mẹ hai bên gia đình luôn tới lui và hết sức cẩn thận đặc biệt là Khương Duật.

Biết vợ hay đau lưng đi đứng khó khăn nên anh luôn ở bên Ái Linh 24/24 để giám sát, cũng như làm chân sai vặt cho cô.

“Anh, em muốn uống nước.”

“Anh lấy giúp em một ít trái cây.”

“Anh xoa bóp chân cho em.”

“Anh...”

“Anh...”

Khương Duật tuy ở nhà nhưng vẫn bận bộn cả ngày với cô vợ nhỏ của mình, hết làm cái này rồi đến làm cái kia khó lắm mới nằm xuống nghĩ ngơi được một chút.

“Anh đỡ em dậy em muốn vệ sinh.”

Ái Linh ngoắt tay lay nhẹ Khương Duật vừa đặt lưng xuống giường.

Vừa nằm xuống chưa kịp nóng lưng lại phải ngồi dậy Khương Duật thở dài đứng lên đi đến đầu giường dìu vợ xuống giường.

Từ lúc kết hôn đến nay ngày nào Khương Duật cũng dồn hết thời gian của mình vào hai mẹ con của Ái Linh, biết cô mang thai cực khổ nên việc gì cũng đều dành hết để làm.

Mấy tháng đầu mang thai Ái Linh rất hay ốm nghén, ăn gì cũng không được. Người ta mang thai thì lên kí còn Ái Linh mấy tháng đầu thì sụt cân làm Khương Duật rất lo lắng.

Mặt dù rất thương vợ nhưng anh cũng không nỡ nhìn cô ăn uống thất thường đến những việc này Khương Duật rất khắt khe, mỗi bữa ăn đều phải cẩn thận tìm hiểu lựa chọn bắt ép cô ăn nhiều một chút.

“Ào...”

Vừa đi vệ sinh xong Ái Linh đứng dậy thì liền có một dòng nước chảy ào xuống dọc chân cô xuống sàn.

Ái Linh đưa mắt nhìn Khương Duật rồi sau đó lại nhìn xuống một vũng nước dưới chân mình.

“Anh... hình như vỡ nước ối rồi.”

“Không phải bác sĩ nói sáu ngày nữa sao.”

“Có lẽ là sẽ sinh sớm vài ngày.” Ái Linh hơi hoảng sợ một tay vịnh chặt bả vai anh.

Lần đầu gặp những chuyện như này Khương Duật cũng không biết làm sao, một lúc sau anh mới lôi cô ra khỏi đó rồi nhanh chóng lái xe đưa Ái Linh đi bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện thì anh nhanh đưa Ái Linh đến chỗ bác sĩ phụ sản hay khám thai cho cô. Đợi bác sĩ kiểm tra một lúc thì cơn đau bụng cũng ập đến, tới lúc đưa cô đến phòng chờ sinh thì Ái Linh cũng đã đỗ mồ hôi ướt đẫm người.

“Có đau lắm không.”

Nhìn khuông mặt nhăn nhó của Ái Linh trên giường không ngừng ôm bụng lăn qua lăn lại khiến Khương Duật không khỏi lo lắng, tha rằng cô rên la ra miệng nhưng đằng này Ái Linh lại lựa chọn cắn răng chịu đựng làm anh không biết nên làm gì.

Trải qua hai tiếng đồng hồ phần dưới của cô vẫn chưa hoàn toàn mở rộng nên chưa thể sinh được, mỗi lần được bác sĩ đến kiểm tra đều là lắc đầu.

“Bác sĩ cho tôi sinh mổ đi được không... đau lắm tôi chịu không nổi nữa.”

Ái Linh chụp tay một nam bác sĩ đang kiểm tra cho người bên cạnh lại hỏi, anh ta chỉ đưa tay vào trong kiểm tra rồi lại lắc đầu.

“Ở đây là không quyền lựa chọn... sinh thường hay mổ đều do chúng tôi quyết định.”

Nói xong anh ta cũng rời đi, sở dĩ bệnh viện đặt chỉ tiêu sinh thường lên hàng đầu. Tùy trường hợp đầu em bé quá to hay không thể sinh thường thì mới bắt buộc phải mổ.

“Em chịu hết nổi rồi.”

“Ráng lên một chút nữa thôi.”

Khương Duật nắm lấy một bàn tay cô an ủi, mắt anh lúc này cũng đã đỏ ngầu khi thấy Ái Linh đau đớn như vậy trên giường bệnh, cũng quên bẩn đi việc gọi điện về thông báo cho người lớn.

Hơn mười hai giờ đêm Ái Linh mới được bác sĩ đưa vào phòng sinh, ở bệnh viện này lúc thai phụ sinh thì chồng có thể vào đứng bên cạnh nên Khương Duật không phải ngồi ngoài ghế chờ.

“Cố lên mạnh thêm một chút nữa.” Một bác sĩ nam lên tiếng.

Đến những lúc đau như muốn tan xương nát thịt thì còn biết trời trăng mây gió gì mà ngại ngùng, Ái Linh cố hết sức rặn mạnh một chút. Mồ hôi của cô và mọi người ở trong phòng sinh cũng bắt đầu đỗ đến ướt đẫm áo.

“Sắp ra rồi, một chút nữa.”

Khương Duật ở bên cạnh lo lắng khóc không thành tiếng, hiện tại anh cũng không thể làm được gì ngoài việc đứng bên cạnh trấn an vợ.

“Linh Linh cố lên, một đứa này thôi... lần sau không sinh nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.