“Rắm chó không kêu, lão tử là người nói lời giữ lời, không thể bội ước.”
Ngày mùa hè mặc dù người ở bên trong phòng, cũng không ngăn được cái nóng gay gắt phả vào mặt, Mục Năng sau khi rít lên một tiếng, mồ hôi ướt dầm hai thái dương, bầu không khí ngột ngạt khiến những người đứng xung quanh không dám thở mạnh.
Rất nhiều nô bộc đứng ở gian ngoài, hai mặt nhìn nhau, chờ đợi người trong phòng một câu trả lời chắc chắn, có một đứa bé ở ngưỡng cửa, ngồi trên ngựa gỗ, loạng choà loạng choạng, chơi không biết mệt.
Cửu Vương phi Ngụy thị trong ánh mắt lóe lên một vệt lo lắng, chống nạnh hô: “ Ngươi tự mình định hôn ước, thì tự đi mà cưới, ngươi cưới đứa bé kia vào cửa, ta cũng không phản đối, nói chung A Lương không thể gả cho đứa bé kia.”
“Chẳng lẽ Bản vương lại không có sĩ diện sao?” Mục Năng tức giận đến mức ngực phập phồng, trước mặt còn có người của Lâm gia, hắn không muốn cùng phụ nhân chấp nhặt, hỏi: “Gia chủ nhà ngươi khi nào chết?”
Lâm Tứ cầm trong tay một hộp tráp điêu khắc đưa cho Cửu Vương gia Mục Năng, kính cẩn nói: “Xác thực. Đây là của gia chủ trước khi lâm chung để lại cho Mục Quận chúa, thỉnh cầu Vương gia chuyển cho, mặt khác cửa hàng trên danh nghĩa Lâm gia đều cho Mục Quận chúa quản lí, cũng tính là lễ ra mắt của cô nương nhà ta cho Quận chúa.”
“ Vậy, lão già Lâm Phóng kia có biết tuổi Mục Lương lớn hơn Lâm Nhiên rất nhiều không?” Cửu Vương gia nôn nóng bỗng nhiên nhớ ra.
Say rượu định ra hôn sự, hắn quên hỏi bát tự, sau khi trở lại vốn định hỏi một câu, làm sao biết sự tình bị trì hoãn, lúc nhớ tới việc hỏi lại, đối phương liền tìm tới cửa.
Tiếng ve kêu râm ran, không lớn nhưng lại làm người buồn bực.
Lâm Tứ nhấc cao hai tay nâng tráp, âm thanh vang dội mà rõ ràng: “Gia chủ cùng Vương gia đính hôn trước, Vương gia nói Mục Quận chúa tuổi không lớn mấy.”
“Chuyện này...” Cửu Vương gia nhất thời nghẹn lời, đêm đó uống đến say khướt, những việc nhỏ không đáng kể này hắn đã quên sạch từ lâu.
Ngụy thị liền chỉ vào đầu của hắn mắng: “Uống rượu, uống rượu, một ngày không có bản lĩnh gì chỉ biết uống rượu, đính hôn chuyện lớn như vậy mà bát tự cũng không thèm hỏi đến.”
Cửu Vương gia nghẹn lời, bị mắng đến mức không nhấc nổi đầu lên, chỉ nhìn chăm chú đứa bé đứng ở ngưỡng cửa, trong lòng buồn bực đến không lời nào diễn tả được.
Lâm Tứ vì là người hầu Lâm gia, trầm tĩnh đứng nhìn hai vợ chồng, vẫy tay ra hiệu những người khác lại đây. Hai người giơ lên một rương lớn, sau khi mở ra, thấy toàn là châu báu cùng đồ trang sức hiếm có trên thị trường, viên Dạ Minh Châu to bằng nắm tay, khiến người ta sáng mắt lên, rực rỡ rạng ngời.
“Đây là của cô nương nhà ta tặng cho Vương phi.” Hắn kính cẩn như trước.
Minh Hoàng đăng cơ chỉ năm, sáu năm, Cửu Vương gia cùng tiên đế kết bái huynh đệ. Huynh đệ chín người, cùng tiên đế đã đi năm người.
Mà bây giờ ngồi ở sân phơi bên trong chính là thê tử của tiên đế, tiên đế cùng một đám huynh đệ không cùng họ chết thê thảm, chỉ còn lại ba, bốn người, Cửu Vương phủ lâm vào cảnh khốn cùng chán chườm.
Xà đánh 7 tấc*, không có ai sẽ ở nghịch cảnh trung từ chối gia sản bạc triệu.
* Đại loại là đánh trúng chỗ hiểm.
Ngụy thị trong mắt loé ra tia tham lam, sau khi yên lặng một hồi, bà nghiêng người đứng, không nói lời nào.
Lâm gia là Đại Chu Thủ phủ, không người không biết, từ xưa sĩ nông công thương, Vương gia cùng thương hộ đính hôn, rõ ràng là người sau trèo cao, nhưng việc cầu hôn mở miệng lại là Cửu Vương gia Mục Năng.
Hắn biết Lâm gia có rất nhiều tài lực, nên lúc trước mới tự có mưu tính, không muốn mặt bị đánh cho quá vang dội, ai ngờ Lâm Nhiên mới là đứa bé có một tuần tuổi.
Hắn chỉ biết Lâm gia có nữ, không biết tuổi tác, chẳng biết sinh ra lúc nào.
Lâm Tứ biết người không ngăn nổi lòng tham, bên dưới dâng lễ, trân bảo bối trong cái rương này đủ để mua một toà Cửu Vương phủ, hắn khom lưng cười hỏi: “Gia chủ trước khi lâm chung nói dù gì cũng đã định hôn, thành thân là chuyện sớm hay muộn, chi bằng trước tiên cùng sống dưới một mái nhà, bồi dưỡng tình cảm.”
“Bồi dưỡng tình cảm? Quận chúa nay đã mười lăm, cùng một đứa bé làm sao bồi dưỡng tình cảm, còn nữa chờ Lâm Nhiên lớn lên, Quận chúa, Quận chúa...” Ngụy thị sau khi phục hồi tinh thần, càng ngày càng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Chờ Lâm Nhiên lớn lên, Mục Lương qua tuổi ba mươi, giữa lúc trẻ người muốn vui chơi làm sao sẽ có cảm tình với nữ tử nhan sắc đã sắp tàn phai.
Trong phòng bầu không khí đang hạ xuống đến cực điểm, ai nấy đều lo sợ mà trầm mặc, lúc nãy Cửu Vương gia nổi giận cũng lại vô thức nói ra một từ, mà hài đồng đang chơi ngựa gỗ bên ngưỡng cửa, chỉ luôn hướng đầu về trong phòng ngó nghiêng, còn chưa từng thu cái đầu nhỏ về, liền lại nghe được một tiếng: “Rắm chó không kêu...”
Cái mông nho nhỏ của nàng ngồi ở trên ngựa gỗ, tay nắm chặt ngựa gỗ, trong miệng lẩm bẩm: “Chó, chó má...”
Vế sau không có biết...
Người trong nhà vẫn đang tranh chấp không ngớt, trên cây ngô đồng tiếng ve kêu ngày càng vang, chi kẹt kẹt, huyên náo làm không còn hứng để ngủ trưa.
Bỗng nhiên, cùng với cái bóng cong cong của mái nhà xuất hiện thêm một vệt bóng người, gió mát thổi quá, lộ ra một đôi hài trắng như tuyết, người đứng dưới hiên đều bất giác ngưng thở.
Người ngoài đi tới gần rồi, mới thấy vạt áo cánh bướm lá sen, mặt mày dịu dàng, khuôn mặt thanh tú mang theo phong thái thoát tục trần gian, tóc dài mềm mại mà xõa lên vai, càng làm cho hô hấp mọi người cứng lại.
Vú em Lâm Nhiên kinh ngạc với cảnh diễm lệ trước mắt, có lẽ lúc nãy rắm chó không kêu nghe hay hơn nhiều, cảm thấy phong thái của Mục Quận chúa cùng với phụ thân của mình không hề giống nhau.
Bên trong gian nhà đến cả âm thanh chớp mắt cũng không có, trong phòng lặng im không một tiếng động, Lâm Tứ bỗng đổi trắng sắc mặt, đột nhiên suy đoán vị Vương gia này xuất thân từ thứ dân chỉ sợ vẫn là sẽ nghe theo ý kiến của nữ nhi.
Hắn nghiêng đầu xem, dáng điệu của nữ tử đang đi tới không giống với Cửu Vương gia, xinh đẹp, uyển chuyển như tiên nữ. Mọi người đều biết mấy vị Vương đô không cùng họ còn lại đều xuất thân từ thứ dân, học hành đều không giỏi, chính vì thế Cửu Vương gia mới có tính tình như vậy, không nghĩ rằng tới nữ nhi của hắn lại khác.
Hài tử ngồi trên ngựa gỗ cũng trợn to hai mắt, tự lẩm bẩm: “Bé ngoan, bé ngoan.”
Mục Quận chúa bước qua ngưỡng cửa, mắt cũng không thèm liếc đến đứa trẻ ngồi dưới hiên, sắc mặt vú em không ngừng trắng xám.
Đứa bé cùng không có buồn, tay nhỏ buông lỏng chuôi ngựa gỗ, vịn vào tay vú em, im lặng lại nghe được một câu: “Rắm chó không kêu, không thể lùi.”
Nàng hơi chu ra miệng nhỏ màu hồng phấn: “Không thông, không thông.”
Vú em lập tức che lại cái miệng nhỏ của nàng, vỗ ngực sợ hãi: “Không thể học, Mục Quận chúa không vui.”
Đứa bé bi bô tập nói, nghe gì nói đó, chỉ mong Cửu Vương gia kia đừng nên lại hô cái gì rắm chó không kêu.
Nghe qua quyết định phụ thân, Mục Lương mặt không biến sắc, im lặng không nói, cũng không phản đối tâm ý khiến Lâm Tứ không biết nên ứng đối ra sao. Mục Quận chúa tính cách trầm lặng, nhìn biểu cảm, sắc mặt không một chút thay đổi, nghe xong hôn sự của chính mình cũng không kinh ngạc, khí chất hơn người.
Hắn suy nghĩ mãi, cầm tráp trong tay dâng lên, cười nói: “Đây là cô nương nhà ta đưa cho Quận chúa làm lễ ra mắt, mong ngài nhận cho.”
Ánh mắt Mục Lương mang theo ba phần ác liệt, không trả lời: “Đây là vật gì?”
“Khế đất của các cửa hàng ở Lâm gia.” Lâm Tứ không dám ngẩng đầu, không đoán ra được suy nghĩ của vị quận chúa này, hắn nghĩ nghĩ rồi nói thêm một câu: “Lâm gia có tới hơn 800 cửa hàng ở khắp nơi, đây chỉ là tổng tiền thu hàng năm.”
Ý tứ chính là, trong tráp là tiền kiếm được, có nghĩa thứ đưa cho ngươi chính là tiền.
Mục Lương vẫn không tiếp, thu lại mặt mày ác liệt, chỉ nói: “Không có công không nhận lộc.”
“Ngài là vợ của Lâm gia, chính là người có công.”
Quận chúa tâm trạng đang không tốt, không thể đắc tội, Lâm Tứ hầu như không dám ngẩng đầu, Cửu Vương gia là anh hùng dân gian, cần bộ mặt cũng giữ tốt đạo nghĩa; Cửu Vương phi tham của, hai người này đều dễ đối phó, chỉ là không biết tính tình của Quận chúa.
Gia chủ sau khi biết được Quận chúa tuổi mới mười lăm, nghĩ muốn từ hôn, nhưng hắn bệnh tật quấn quanh người, chỉ sợ nếu như mất đi mà không được Cửu Vương phủ che chở, Tiểu Lâm Nhiên sẽ không thể sống xót được.
Biết rõ hôn sự này là hoang đường nhưng lại không thể không mặt dày đến Lạc Dương tìm Mục Năng.
Người ngoài đều nói Quận chúa Mục Lương tính tình trầm ổn, đoan trang trong sạch, do lão phu nhân nuôi nấng, yêu thi thư, biết lễ nghĩa, vì vậy, gia chủ trước khi lâm chung mới để hắn mang theo sính lễ tới thử một lần.
Cho dù Cửu Vương gia thật sự cự tuyệt hôn sự, cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn mà để tâm tới Tiểu Lâm Nhiên, quan gia quyền cao, cùng thương hộ mà nói, như tính cách thiện lương.
Lâm Tứ tay nâng tráp, bỏ không được cầm cũng không xong, đến lúc chịu không được thì Mục Lương lên tiếng: “Phụ thân tại sao lại muốn.”
Mục Quận chúa không đồng ý hôn sự?
Lâm Tứ không cầm nổi tráp trong tay, suýt chút nữa quỳ gối dưới chân Mục Lương, hắn hít sâu một hơi, kìm xuống sợ hãi, nói: “Quận chúa muốn như thế nào?”
“Phụ mẫu trước tiên nói như vậy, lão tử đi hỏi tổ mẫu ngươi một chút, chờ.” Mục Năng một trán mồ hôi, ánh mắt phập phù, nhìn về phía cây ngô đồng ở bên ngoài, cũng không dám nhìn nàng.
Ngụy thị cũng muốn đi theo, Mục Lương cản nàng: “Mẫu thân không nên đi, việc này nên là phụ thân tự mình làm, ngài đi vậy sẽ chỉ bị mắng thêm thôi.”
Bước đi uy thế hừng hực, dứt khoát hẳn hoi, không giống người thường, Tiểu Lâm Nhiên mở to hai mắt: “Không thông, không thông.”
“Tiểu tổ tông, ngài nói lung tung sẽ bị đuổi ra ngoài đó.” Vú em gấp đến độ sắc mặt đỏ chót, cẩn thận mà che miệng của nàng, nhẹ giọng dỗ ngọt bên tai nàng.
Mục Năng vừa đi, Ngụy thị liền đi xung quanh chiếc hòm chuyển đầy trang sức, đưa tay vuốt ve viên Dạ Minh Châu to bằng nắm tay, đi tới trước mặt Mục Lương: “Nghe nói cái này có thể rọi sáng cả một gian phòng?”
Mục Lương đứng yên bất động, cũng không thèm nhìn tới hạt châu đang phát sáng rực rỡ kia, mắt liếc qua Ngụy thị một cái, Ngụy thị sợ hãi liền đem hạt châu thả xuống, nuốt một ngụm nước bọt: “Tuyệt đối không thể gả cho đứa bé kia, vi nương đảm bảo.”
Nói xong vừa liếc nhìn viên Dạ Minh Châu, phân phó người đem chủ tớ Lâm gia đuổi ra ngoài, Mục Lương liền ngăn lại, “Gấp cái gì, mẫu thân nên nhìn lại hai mắt của người khi nhìn hạt châu kia đi.”
Ngụy thị hơi đỏ mặt, bận tâm chủ tớ Lâm gia vẫn còn ở đây, đè thấp âm thanh mắng, “Ta chỉ liếc mắt nhìn, ai bảo cha ngươi không có bản lĩnh, lại còn trách ta?”
“Như vậy thì, mẫu thân nên đáp ứng hôn sự, cha mẹ vợ là Đại Chu Thủ phủ, bạc sau này sẽ dùng mãi không hết.” Mục Lương đi qua trào phúng, nhấc chân vừa muốn đi ra thì bị một đứa bé ngăn cản ở cửa.
Không thể buông tha, đáng tiếc đứa bé đối diện còn chưa thể hiểu sự tình, không biết người trước mặt chính là thê tử sắp đính hôn của nàng.
Lâm Nhiên bị vú em đẩy một cái, lắc lư hai bước đi tới trước mặt nàng, nâng đầu nhìn nàng, con ngươi óng ánh long lanh cùng mờ mịt của một đứa trẻ hiếu kỳ, nàng nắm chặt vật đang treo trước ngực.
Mục Lương cúi đầu nhìn nàng, “Ngươi là người phương nào?”
“Bé ngoan, bé ngoan.” Đứa bé thanh âm trong trẻo sạch sẽ không giống của Lâm Tứ giảo hoạt. Dưới ánh mặt trời chói chang, thời tiết nóng bốc hơi, khuôn mặt cũng đỏ bừng bừng theo, nàng lấy vật đeo trên cổ xuống, rồi đưa cho Mục Lương.
Bên trong đôi tay nhỏ chỉ là một chiếc nhẫn được chế tạo từ ngọc thạch, trong lòng bàn tay đứa bé ánh ra mồ hôi hột, làm cho chiếc nhẫn ngọc thạch màu bích lục trở nên u lạnh.
Động tác này không hợp với tuổi tác vốn có của đứa bé, Mục Lương lạnh lùng nhìn nàng không tiếp, chỉ nhấc mắt nhìn vú em đứng phía sau, “Đây là vật gì?”
“Gia chủ đưa cho cô nương, để cô nương cho ngài, đây là tín vật của Lâm gia.”
Lại là một tầng đại lễ, đồ cho Vương phi Ngụy thị chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm, đồ cho Mục Lương mới là ý đồ của Lâm gia.
Khế đất cùng tín vật, mang ý nghĩa toàn bộ Lâm gia đều giao cho Mục Lương quản lý, Lâm gia mất đi gia chủ, tâm tư quả nhiên ghê gớm.
Đại Chu hiện tại nghỉ ngơi lấy sức, Minh Hoàng đối với mấy vị vương gia không cùng huyết thống này cực kỳ kiêng kỵ, Mục Năng lại đang làm không ra bạc, đối với người Lâm gia chủ động lấy lòng, dù là ai cũng đều sẽ động lòng.
Mục Lương tâm trạng vẫn như trước, mắt hạ xuống nhìn đứa bé mới tròn tuổi tay vẫn đang giơ lên, thấy cánh tay nàng đang đung đưa, đã biết nàng không chịu được, bố mẹ sai sót, không nên để con cái gánh chịu.
Nàng cầm lấy nhẫn ngọc, đeo lại vào cổ Tiểu Lâm Nhiên, âm thanh trở nên nhu hòa: “Ngươi tên là Lâm Nhiên?”
Đứa bé lắc đầu, đuôi lông mày rủ xuống, biện luận lí lẽ: “Bé ngoan.”
Bé ngoan... Có vẻ là tên lúc mới sinh, Mục Lương không có để ý, lặp lại câu nàng vừa nói: “Bé ngoan.”
Nghe nàng gọi đúng rồi, đôi mắt đang ướt át của Tiểu Lâm Nhiên đột nhiên mát lạnh, vuốt ve đồ vật trên cổ mình: “Bé ngoan, thật biết điều.”
Khiến cho tâm người ta trở nên mềm nhũn, Mục Lương muốn đưa tay ôm nàng, nhưng không nghĩ nàng lại uốn éo cái mông né tránh, làm gì còn dáng vẻ nhu thuận như ban nãy.
Lúc nãy vẫn là dáng vẻ một bộ muốn lấy lòng, hiện tại lại rất mâu thuẫn, Mục Lương không còn sự nhẫn nại, mắt lạnh xuống nhìn nàng: “Bé ngoan, không ngoan.”
“Bé ngoan, bé ngoan...” Tiểu Lâm Nhiên há mồm lộ ra mấy chiếc răng mới nhú, nàng tức rồi, uốn éo cái mông trừng mắt nhìn Mục Lương: “Chó má, rắm, không thông.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Nhiên không phải đứa bé ngoan ngoãn, không giống với đứa bé ta từng nghĩ trong đầu, nàng rất xấu, xấu như thế nào, chương sau sẽ biết.
Trước tiên giải thích:
Truyện này là nữ nữ kết hôn, có sinh con, nhưng không phải hai nữ chủ sinh.
Nếu như hỏi sinh như nào, là tác giả nặn từ bùn ra, khốc jpg.
Thứ hai là truyện này đều là nữ nhân quyền mưu tranh đoạt, nam nhân chỉ là bia đỡ đạn, bởi vì Minh Hoàng là Nữ đế, nàng đoạt Hoàng vị của chính con trai mình.
Còn cómấy điều tự nhiên không nhớ ra được, khi nào nhớ tới sẽ nói...
Hy vọng cuối cùng đại gia đều có thể lưu lại xem cố sự, là đều có thể lưu lại...
2020 năm, cao sản tự...