Đứa Bé Tới Ở Rể Thành Hoàng Đế

Chương 11: Chương 11: To lớn nhất




Lâm Nhiên tuy đã lớn hơn nhưng dù gì cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi, sao có thể suy nghĩ chín chắn, thỏa đáng như người trưởng thành được. Người Mục Lương oán hận là Tô gia, cũng không phải trách nàng không chịu xử lý vấn đề, ngược lại việc nàng nhượng bộ làm bản thân như đi ra từ trong vũng bùn vậy.

Thấy Mục Lương trở nên trầm mặc, Lâm Nhiên vội vàng ngồi xuống bên cạnh nàng, lẳng lặng nhìn chằm chằm sắc mặt của A Lương, “A Lương, Tô Chiêu có phải có thù oán gì với chúng ta hay không?”

Bên trong cái đầu nhỏ chỉ toàn nghĩ đến hận và thù, giống như nàng với Tề Cấm cãi nhau, hai người đều cùng ghét bỏ đối phương, chắc đó gọi là có thù oán.

Nhưng nàng không có cãi vã gì với Tô Chiêu cả, có lẽ là do Tô Chiêu có thù oán với nhà mình.

Mục Lương không trả lời, âm mưu quỷ kế giữa người lớn với nhau không nên nói cho trẻ con nghe làm gì, nghe nhiều thành quen, sẽ ảnh hưởng đến nàng khi trưởng thành. Nàng cầm đôi bàn tay nhỏ của Lâm Nhiên, lòng bàn tay đỏ chót một mảng, có chút sưng lên, khiến Mục Lương cảm thấy đau lòng.

Nàng nuôi nấng đứa bé này lớn lên, cuối cùng lại để cho người khác bắt nạt.

Trẻ con nói dối cũng không phải chuyện gì lớn, nếu cần tính toán thì phải là gia tộc sau lưng nó. Ở Cửu Vương phủ toàn là những người biết điều, Mục Năng tính tình phóng khoáng, cũng không tranh giành với ai bao giờ, muốn quyền thì cho quyền, muốn binh thì cho binh, tiền lại càng không thiếu.

Cửu Vương phủ năm năm qua cũng coi như thoát khỏi mũi nhọn, chỉ có Tô gia nhìn chằm chằm không tha, đến cả Tín Dương Công chúa ở biên giới cũng không còn đến làm loạn nữa. Vốn tưởng rằng những tháng ngày sau này sẽ bình yên trôi qua, ai ngờ Tô gia lại khiến tình hình nghiêm trọng thêm.

Mục Năng thấy mình không thể nhẫn nhục thêm nữa, xắn tay áo đến Tô gia ba mặt một nhời, ở ngoài cửa phủ làm ầm ĩ một trận, không cần biết ai đúng ai sai, bách tính xung quanh ngồi cắn hạt dưa xem náo nhiệt, triều thần thì coi như đó là chuyện cười, còn không quên thêm mắm dặm muối.

Mục Năng không muốn lén lút trả thù tiểu nhân, vẫn luôn có lòng tự tôn, nói việc này nên để Minh Hoàng làm chủ, Tô gia luôn có niềm tin rằng mình không sai, đến cuối vẫn cãi một trận, Mục Năng sao có thể bỏ qua được, ngay lập tức đi va chạm vật lý với người hầu của Tô gia, rồi chửi Tô Trường Lan tới mức mấy ngày không dám ra khỏi cửa, lúc này mới thấy hả giận.

Sự việc này khiến không ít người chê cười, nhưng họ cũng biết Mục gia rất yêu thương vị tiểu cô gia này, luôn đem khảm ở trong lòng, vậy nên về sau cũng không dám nhắc lại nữa.

Chờ đến khi sự việc lắng xuống, Tô Trường Lan tự mình dẫn Tô Chiêu đến nhà xin lỗi, thái độ của nàng ta lại không hề hối lỗi, Mục Năng không ngửi được cái điệu bộ đấy, lập tức sai người cản ngoài cửa, “Người Tô gia chỉ cần bước vào cửa một bước, bản vương sẽ đánh gãy chân của các ngươi.”

Ngụy thị sợ hãi, Tô Trường Lan là cháu gái ruột của bệ hạ, lại là Tướng quân binh phòng của thành Lạc Dương, bà lo lắng nói: “Chỉ là chuyện của hai đứa trẻ con, mà lại khiến hai nhà có thù oán với nhau, sợ là không thỏa đáng cho lắm.”

Mục Lương lại nói: “Mẫu thân nên biết việc này là Tô gia cố ý đặt bẫy, châm ngòi ly gián Mục gia với Trường Lạc Công chúa, nếu bị nhìn thấu, đến mặt mũi của Tô gia cũng không nể nữa.”

“Không nể mặt mũi có ích lợi gì?” Ngụy thị không hiểu hàm ý này.

“Không có lợi gì cả.” Mục Lương nói.

Ngụy thị còn muốn hỏi nữa, thấy Mục Lương sắc mặt không tốt, mang theo vài phần sắc lạnh, bà ngượng ngùng ngậm miệng, định ngồi xuống thì phát hiện chỗ của mình bị Lâm Nhiên ngồi, bà đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhiên: “Xuống, ai cho ngươi tự ý ngồi, không có quy củ.”

Tự dưng bị mắng Lâm Nhiên lườm bà một cái, vừa ra chỗ Mục Lương, liền bị nàng vươn tay kéo vào trong ngực, mở lòng bàn tay của bé, hỏi: “Còn đau không?”

Lâm Nhiên lắc đầu, ở nhà thoải mái, còn được hầu hạ, A Lương ngày ngày bón cơm cho, bé còn đang mong vết thương lành chậm chút.

Mục Năng ở trong phủ không muốn tiếp đãi, ôm ngay lấy Lâm Nhiên, dứt khoát nói, “Đi, cha dẫn ngươi đi chơi phố, muốn mua gì, cha bỏ tiền.”

Lâm Nhiên thân phận đặc thù, xuất thân từ thương hộ, Lạc Dương thành bên trong phàm là gia tộc có chút tiếng tăm thì đều sẽ không dây dưa với cô. Mục Lương biết những điều này, vì vậy luôn để cô ở trong phủ, không hay cho ra khỏi cửa.

Cô không biết được nhiều chuyện của thế giới bên ngoài, cũng khá muốn xem thử, nghe cha nói vậy, lập tức sờ hông, hưng phấn nói: “Cha, bé ngoan có tiền, bé ngoan cho cha, để cha đi mua đao.”

Mục Năng yêu thích binh khí tốt, Lâm Tứ luôn mang không ít đồ tốt tới, trong tay ông lại có bạc, thấy đồ ngon lúc nào cũng không nhịn được, đến cả Tiểu Lâm Nhiên cũng biết những điều này.

Lâm Nhiên vỗ vỗ bên hông, Mục Năng nhìn thấy một túi tiền nho nhỏ, ông một tay ôm hài tử, một tay với tới lật qua lật lại, “Ngươi trẻ con mang nhiều tiền như vậy làm gì?”

“Tổ mẫu nói có tiền thì gì cũng làm được, những người trong cung kia không có tiền nên mới không làm việc.”

“Vậy cũng là một đạo lí, đi, ngươi mang bạc cũng được, chúng ta ra ngoài.” Mục Năng không nghĩ nhiều, ôm lấy Lâm Nhiên một bước đi ra ngoài phủ.

Mục Lương không kịp căn dặn, bỗng nghe Lâm Nhiên la lên: “Cha, cho A Lương đi cùng nữa.”

“Dẫn nàng đi làm gì, phiền phức, chỉ chúng ta đi...”

Không nghe thấy vế sau nhưng, Mục Lương vừa nghe đã biết phụ thân chắc chắn mang Lâm Nhiên đến tửu quán uống rượu, nhanh chóng để vú em đi theo: “Vương gia nếu như uống rượu, ngươi nhớ mang Lâm Nhiên về phủ.”

Vú em vội vàng chạy theo, Mục Lương thở được một hơi, xoay người lại liền thấy mẫu thân đang ngồi ăn điểm tâm. Nàng nhìn mãi thành quen, cũng không nói nhiều, đi ra sau viện tìm tổ mẫu.

Lão phu nhân mỗi ngày đều sẽ tiêu tốn một canh giờ để tưới hoa, trong vườn hoa quý giá, rất nhiều loại dùng tiền cũng không mua được.

Trong vườn trăm hoa đua nở, Mục Lương vừa xách thùng nước theo sau bà vừa nói: “Tổ mẫu, ta muốn mang Lâm Nhiên về cố hương Lâm gia.”

“Cũng nên về xem, ngày giỗ cha mẹ, Lâm Nhiên cũng không về được, chuyện của Lâm gia so với Mục gia sẽ còn khó khăn hơn nhiều, con chuẩn bị sẵn sàng là được. Mặt khác, có thể không trở lại thì không nên trở lại, giang sơn Đại Chu không biết họ Trần vẫn là họ Tô.” Dưới chân lão phu nhân là một cây hoa mẫu đơn kiều diễm, đỏ tươi mà như máu, Lạc Dương thành sớm muộn cũng sẽ thành như vậy.

“Không thì tổ mẫu đi cùng con, cha bận bịu chính sự không thể chăm sóc người, thì để tôn nữ chăm sóc ngài, được không ạ?” Mục Lương nở nụ cười, Cửu Vương phủ suy yếu, nàng và Lâm Nhiên vừa đi, chỉ sợ tổ mẫu đang đứng trước mặt sau này sẽ không bao giờ có thể gặp lại.

Tưởng tượng ra tháng ngày tuổi già sẽ không được hạnh phúc.

Lão phu nhân ngồi thẳng lưng, xoay người lại nhìn Mục Lương: “Tổ mẫu lớn tuổi rồi, không muốn đi đâu nữa. Những năm này ta vẫn luôn quan sát Lâm Nhiên, nàng rất dính ngươi, tính tình tùy ý, cũng là chuyện tốt, hiền quá thì không sống nổi. Dạy dỗ nàng thật tốt, nàng sẽ không phụ ngươi.”

“Tổ mẫu nói đùa, chỉ là một đứa bé sáu tuổi, có thể nhìn ra cái gì được. Tôn nữ không quan tâm có phải thực hiện hôn ước như đã hẹn hay không, nuôi nàng để nàng có chỗ dựa, còn nữa nếu không có Lâm Nhiên, thì con đã phải đến Đột Quyết làm vợ người ta rồi.” Mục Lương nói.

Năm đó lão tướng ở biên cảnh báo tin, Tín Dương Công chúa muốn hòa giải với Đột Quyết, phụ thân lập tức đoán được sẽ có chuyện hòa thân.

Tín Dương Công chúa hận Mục gia, cơ hội lần này vô cùng tốt, đương nhiên sẽ ép nàng đi hòa thân. Vốn là tình thế không có cách giải quyết, vừa đúng lúc Lâm Tứ đem đứa bé tới cửa, tổ mẫu thuận thế đáp lại, coi như cả đời không gả cũng tốt hơn là ở nơi đất khách quê người.

Ánh mắt lão phu nhân tối lại, như có thể nhìn thấu trần thế, cầm bầu nước trong tay đưa cho Mục Lương, bỗng nhiên nở nụ cười: “Lâm Nhiên a, xấu tính cực kì. Đừng nghĩ nàng trong vụ này sẽ chịu thiệt, một trận đòn ròi đổi lấy việc xuất cung, còn thiệt thòi sao? Còn con bé ở Tô gia kia thì bị cấm chỉ vào cung, Mục gia không chịu thiệt.”

Mục Lương không có đáp lời, ánh mắt nhàn nhạt.

“Mục Lương bây giờ con có thể đau lòng, nhưng không thể sâu hơn nữa, không thì sau này Lâm Nhiên có người trong lòng thì con phải hành xử thế nào, sự đau lòng của con chính là nước mắt, con hiểu không?” Lão phu nhân nói lời thật lòng, nhân duyên của Mục Lương sớm đã bị Trần Tri Ý phá huỷ, Trần Tri Ý không dám động vào Lâm gia, có cái bình phong này, cũng coi như một nơi đến tốt đẹp.

Mục Lương biết tâm ý của tổ mẫu, nhưng vẫn phủ nhận, khuyên giải: “Người nói giỡn, Lâm Nhiên vẫn là một đứa trẻ, việc tình yêu bây giờ nói còn quá sớm.”

“Nhắc nhở con thôi.” Lão phu nhân vung vung tay rồi đi vào trong nhà: “Ta mệt rồi, con cũng trở về nghỉ ngơi đi, chuẩn bị hành lý, nhớ nhắc nhở mẫu thân của con, không nên quá coi trọng bạc của Lâm gia.”

Ngụy thị xuất thân nghèo khó, Mục Năng trước khi được phong vương, chỉ là một cặp vợ chồng nghèo, nên vô cùng coi trọng tiền bạc. Lúc đầu bị Minh Hoàng chèn ép, bực tức trong lòng không có chỗ xả, bây giờ gặp phải Lâm gia phú quý đầy trời, bạc như nước chảy vào trong túi tiền của mình.

Lâm Nhiên coi như là chiều lòng cha mẹ vợ, Lâm Tứ càng là không thèm để ý, người ngoài đều nói cái Mục gia để ý là tiền của Lâm gia, mới liếm mặt nhận đứa con quý báu của Lâm gia.

Có được tiền của người ta thì nên tôn trọng họ, bà không muốn Ngụy thị luôn mang bộ dáng vênh váo, xem thường thương hộ của Lâm Nhiên.

Mục Lương từ lâu đã nhìn thấu, cũng không muốn nhiều lời, tính tình của mẫu thân như vậy, đợi các nàng sau khi rời đi, tiền dứt ra khỏi người, vậy là tốt rồi. Những năm này bạc tích góp lại cũng đủ cho bà sống nửa đời còn lại không lo không nghĩ.

****

Lâm Nhiên trước kia ít đi ra ngoài, đối với chuyện bên ngoài luôn rất hiếu kỳ, thấy đồ chơi thú vị thì sẽ mua hai phần.

Một phần cho mình, một phần mang về cho A Lương.

Mục Năng không biết sao lại có nhiều nhẫn nại như vậy, mang nàng đi dạo cả con đường phường, khi thì ôm, khi thì nắm, giữa hai người cũng coi như thân mật. Trên đường sẽ ngẫu nhiên gặp phải không ít triều thần, ánh mắt hiếu kỳ sẽ đổ dồn về phía họ, ông không e dè những ánh mắt kinh ngạc đó, đối đãi Lâm Nhiên như con ruột.

Không ít người lôi kéo ông đi tửu quán uống rượu, ông cũng không từ chối, ôm hài tử đi tới tửu quán, không quên giới thiệu họ tên cùng chức quan của các triều thần kia cho Lâm Nhiên nghe.

Tên khó đọc, chức quan lại càng phức tạp, Lâm Nhiên nhớ được mấy người thì không nhớ được nữa, sau đơn giản là không nhớ nữa, bỗng có một ông bác đi tới.

Bát Vương cũng bị mời, thấy trong đứa bé tronh đám người, đi tới: “Lão Cửu, hôm nay ngươi chủ tri?”

Cửu Vương sờ sờ cái hông của mình, dĩ nhiên hết tiền rồi, hắn cúi đầu nhìn Tiểu Lâm Nhiên đang lắc chân nhỏ ăn hồ lô: “Con mang bạc không?”

“A Lương nói không thể uống rượu, bạc là dùng để mua đao cho người.” Lâm Nhiên bưng lên tiểu hầu bao của mình, lúc nãy vú em nhắc lại lời của A Lương, không thể để cha uống nhiều rượu.

Mục Năng não tê rần, thật vất vả mới không bị đứa lớn cằn nhằn, ai ngờ nay lại tới đứa bé, ông nhéo lỗ tai nhỏ của Lâm Nhiên: “ Giữa A Lương và cha, con nghe ai hả?”

Hắn phô trương thanh thế, Lâm Nhiên không cảm thấy đau, chỉ méo xệch lỗ tai: “Tổ mẫu nói, A Lương to lớn nhất.”

Thấy nhé, không phải ta nói, là tổ mẫu nói.

Mục Năng chợt nhớ mình đang cùng một đứa nhóc đấu võ mồm, vỗ vỗ đầu nhỏ của bé, “Nhớ kỹ ta là cha của A Lương, ta lớn hơn nàng, bạc thì coi như ta mượn con, về sẽ trả cho con ngay.”

Lâm Nhiên vẫn lắc đầu: “A Lương nói nếu cho người tiền uống rượu, buổi tối sẽ không cho con ngủ cùng giường, bắt con ngủ với vú em.”

Lời này nghe có chút quen tai... Mục Năng trong lúc nhất thời không nhớ ra được đã từng nghe qua ở đâu, thế là không nghĩ nữa, từ bỏ suy nghĩ lấy bạc của hài tử, sai người về phủ lấy.

Sau khi thấy mọi người trong tửu quán bắt đầu uống rượu, vú em nắm tay Lâm Nhiên hồi phủ, mới đến phủ thì thấy Ngụy thị nói chuyện với người gác cổng, sau khi thấy thấy đoàn người đi tới, liền xoay người rời đi.

Lâm Nhiên nhìn chăm chú, không để ý tới, chạy về hậu viện tìm A Lương, vừa thấy mặt đã không thể chờ đợi được nữa, tự mình khoe: “A Lương, ta hôm nay không cho cha bạc, cha kêu người trở về lấy.”

“Lúc nãy Lâm Tứ qua đây, nhìn thấy gã sai vặt, trực tiếp sai người cầm tín vật rời đi.” Mục Lương thở dài.

Lâm Nhiên không hiểu: “Trở về không cầm bạc, cầm tín vật làm cái gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Bé ngoan: Trời đất bao la, A Lương to lớn nhất!

Cảm tạ tại 2020-01-22 19:46:09~2020-01-23 19:04:45 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Xuân sơn 5 bình;hhh111 3 bình; tử đều 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.