Mụ Thu bĩu môi rõ dài, làm như là tôi không thấy ý, lại giở giọng ngọt ngào:
- Ơ thế à? Thế chồng em có đẹp giai bằng anh Lộc nhà chị không?
Tôi đến nổi da gà với cái giọng điệu chảy nước ấy, không trả lời câu hỏi, chỉ nói một câu:
- Ngày xưa chị dụ anh Lộc cũng dùng bộ dạng này ạ?
Mụ ta uất nghẹn, định chửi đổng lên rồi đấy, nhưng đúng lúc tôi có điện thoại nên đành nguôi xuống. Tôi xin phép hai anh chị ra ngoài nghe điện thoại:
- Alo. Vợ à? Hôm nay anh về sớm, ở quán có đông khách không? Trưa ăn cơm ở công ty lạ bụng, nên anh chẳng ăn được nhiều. Giờ đói quá vợ ạ. Anh ra quán có phiền vợ làm việc không?
- Ơ mình buồn cười nhỉ? Có gì mà phiền với không phiền, em lúc nào chả rảnh rang. Thôi, mình chịu khó vòng qua đón hai con rồi hẵng ra quán nhé. Em có người quen lâu ngày không gặp, muốn xem mặt chồng con em đấy!
Chồng ừ rồi cúp máy. Tôi phấn khởi quay lại bàn ăn, ngồi ngay ngắn tại chỗ mới trịnh trọng tuyên bố:
- Lát nữa chồng con em ghé quán chơi. Anh chị chịu khó nán lại một chút, để em giới thiệu.
Tôi thấy vui vui, ăn miếng cơm thôi cũng cười. Mụ Thu bên cạnh ngứa mắt:
- Em biết vì sao ngày xưa anh Lộc đá em không?
Vì tôi đang vui nên chẳng chấp mụ, vẫn điềm tĩnh nâng cốc lên nhấp một ngụm nước cam. Thầm nghĩ đúng là bàn tay của mình làm có khác, ngon đáo để!
- Tại em vô duyên quá đấy Lan ạ. Chị nói để em còn biết mà thay đổi đấy. Kẻo không sau này chồng nó bỏ cho thì khổ!
Chưa kịp để tôi phản ứng, anh Lộc đã đập bàn rầm một cái:
- Thu, em nói vớ vẩn cái gì vậy! Đừng có làm anh xấu hổ!
- Con Lan nó chẳng xấu hổ thì thôi việc gì em phải xấu hổ? Hay là anh vẫn còn tình cảm với nó nên bênh nó?
Anh Lộc chán chẳng buồn cãi, quay sang gắp một ít rau định bón cho con trai, để ý từ nãy giờ nó toàn gặm cánh gà. Chẳng chịu ăn chút rau nào, thảo nào béo y hệt con mẹ nó.
Nói thế chứ tôi vẫn thích trẻ con lắm. Tuy tôi chẳng ưa mẹ nó nhưng cũng không vì thế mà giận lây sang bé con đâu.
Anh Lộc dỗ mãi mà con cứ ứ ừ chẳng chịu ăn. Tôi đang định giúp một tay thì chồng con mình tới.
Bống năm nay là lên lớp một rồi nhé, còn anh Tí thì bắt đầu đi học lớp hai rồi. Nhìn hai cô cậu chỉnh tề trong bộ quần áo đồng phục, mỗi đứa nắm lấy một bên tay bố, ông bố thì trước sau 2 cái ba lô to bự của con. Nhìn yêu đáo để. Đây đều là ngày đầu tiên đi học của hai con nhưng hai con chẳng khóc nhè đòi mẹ Lan đâu, ngoan lắm, mẹ thương lắm.
Thế mà nàng ấy vừa nhìn thấy mẹ là xị mặt ra, hai mắt rơm rớm hại mẹ cũng rơm rớm theo, hai mẹ con ôm chầm lấy nhau rồi mẹ bồng Bống lên dỗ Bống nha:
- Bống ngoan nào, kể mẹ nghe hôm nay cô giáo dạy Bống cái gì nào? Bống có kết bạn được với bạn nào không?
- Ứ ừ. Toàn bạn mới ý, chẳng ai nói chuyện với Bống cả ý. Bống chẳng muốn đi học lớp một đâu!
Con gái mếu ma mếu máo, có bà mẹ não hết cả lòng, có ông bố nóng ruột nóng gan, dỗ mãi mới chịu nín. Cu Tí thì ngoan hơn em, chẳng khóc nhè gì, còn dỗ em ăn hộ mẹ cơ nhá!
Giới thiệu xong xuôi là cả nhà ngỗi chung với nhau luôn. Hai bé nhà mẹ Lan thì đứa nào cũng được mẹ chăm vô cùng chu đáo, ăn uống đủ chất nên trông rất xinh gái và đẹp trai. Chả bù cho cu con mẹ Thu, béo béo lùn lùn. Cô Lan đoán là bị thừa cân và suy dinh dưỡng rồi.
Nhưng mà mẹ Thu dỗ mãi mà con chẳng ăn rau gì cả, thế là mẹ Thu lỡ tay tát một cái rõ đau vào mồm con. Thằng bé khóc toáng lên.
- Ấy. Sao chị lại mạnh tay với con trẻ thế? Có gì cứ phải nhẹ nhàng mới được!
- Cô chả hiểu gì xất, thằng này cứ phải cho ăn đòn nó mới chừa. Chiều quá sinh hư.
Mẹ cháu dọa vứt cháu ra ngoài đường, ép cháu ăn được thêm mấy miếng cà rốt với su hào xào. Cô Lan chứng kiến mà thương quá nên chạy lại ẵm thằng bé lên.
- Này, cô định làm cái gì đấy? Để nó xuống, nó đang ăn mà!
- Chị cứ để im, con còn nhỏ, không thể dạy theo cách này được. Nếu chị làm cho nó sợ, nó sẽ tuân theo chị nhưng không phục chị. Phải nhẹ nhàng khuyên bảo.
Nói đoạn, tôi dỗ dỗ thằng bé rồi bế nó vào trong bếp, đưa tạm cho đứa nhân viên bế dùm rồi đích thân làm một tô cơm đặc biệt cho nó.
Nói ra thì cũng chẳng đặc biệt cho lắm, nói chung là chỉ là một bát cơm rang với nhiều thứ hỗn tạp trong đó, đầy đủ các chất cần thiết cho bé.
Làm xong, tôi một tay cầm bát cơm, một tay nhận bé từ tay đứa nhân viên rồi bế ra ngoài.
Cho nó ngồi vào lòng rồi thủ thỉ:
- Để cô chỉ cho Hiếu nhé. Đây là chị Bống, kia là anh Tí, còn đây là chú Tiến - bố của anh Tí và chị Bống nhé!
Thằng bé hai mắt tròn xoe nhìn chú đẹp trai ngồi cạnh cô Lan, rồi vươn vươn cánh tay mập mạp tóm lấy cà vạt chú nghịch ngợm.
- Chú Tiến đẹp trai phong độ quá Hiếu nhỉ?
- Vâng. Chú Tiến đẹp trai!
Thằng bé nhắc lại lời cô, thế là đã bị cô dụ rồi nhé:
- Thế Hiếu có muốn đẹp trai giống chú không?
Thằng bé gật gật cái đầu, cô Lan cười bảo chú đẹp trai là do chú chịu ăn rau ý, Hiếu chẳng chịu ăn rau gì cả. Ăn rau thì mới cao ráo và đẹp trai giống chú Tiến nha.
Thế là chẳng cần ai dỗ dành hay bế bồng đút đút bón bón. Thằng bé tự động xúc cơm cô Lan làm ăn.
- Có ngon không con?
Tôi cười hỏi, thằng bé vô tư nói ngon lắm ạ. Nó kể ở nhà mẹ Thu toàn luộc rau nhão thôi, chẳng xanh xanh giòn giòn như cô Lan làm đâu làm cô mát hết cả mặt, còn mẹ nó thì giận xanh tím mặt mày.