Grace nằm nghiêng trên lớp cỏ mát lạnh. Nàng cảm thấy chóng mặt và bầm dập. Xung quanh nàng, nàng nghe thấy một tập hợp tiếng động nhưng chúng tới từ khoảng cách rất xa, và nàng không nói chắc được bất kì tiếng nào là cái gì. Đầu óc nàng, vẫn còn lấn cấn giữa hai thời đại, vật lộn để nắm bắt mỗi chi tiết tồn tại. Nàng cảm thấy như nàng vừa tỉnh dậy từ cơn hôn mê, đầu tiên chỉ nhận biết được những chi tiết bên ngoài nhưng không hề biết mình là ai hay đang ở đâu. Rồi những chi tiết bắt đầu thấm vào; đầu tiên là giây phút mơ màng tự nhận thức “À phải rồi mình là Grace”. Một lúc sau, hay một giờ sau, nàng lờ mờ tự hỏi liệu chu trình có hoạt động không hay nàng chỉ thành công trong việc giật bắn cái mông mình như Harmony đã nói. Nàng bắt đầu nhận ra vô số chỗ đau, như thể nàng đã bị đánh, hay bị lăn xuống một ngọn đồi.
Những tiếng động ngày càng to hơn. Sự hỗn loạn trở nên khó chịu, và nàng vật lộn để mở mắt ra, tiếm quyền kiểm soát cơ thể để nàng có thể ngồi dậy và nói với ai đó đang la hét là hãy im mồm đi. Rồi một thứ mùi xộc vào nàng, và nàng muốn ói.
Phản ứng vô điều kiện đó dường như đã hoàn tất cuộc chuyển đổi từ bất tỉnh sang tỉnh táo. m thanh bùng nổ thành tiếng rống, một tập hợp đáng sợ của cái dường như là hàng trăm người đàn ông đang la hét xông trận, gào rú trong đau đớn. Tiếng kim loại va nhau chói lói làm tai nàng đau. Những con ngựa dậm chân trên nền đất bằng móng sắt, hí lên nhức óc. Và thứ mùi đó là một hỗn hợp kinh khủng của cái nóng, máu tươi, nước tiểu, và nội tạng.
Nàng ngồi dậy, rồi hổn hển và lao người sang một bên khi hai người Scot bẩn thỉu, tóc dài, quấn váy gần như ngã lên trên người nàng. Một lưỡi gươm dính máu chém trong không khí, suýt thì trúng vào nàng.
Lạy Chúa. Nàng đã hạ cánh vào giữa một cuộc chiến. Nàng nghẹn thở. Nàng đã nhìn thấy Niall Đen trong một trận chiến, tập trung vào chàng, và quy trình đó đã mang nàng đến đúng nơi trong tâm trí nàng.
Chàng đang ở đây. Ở đâu đó. Một niềm vui sướng gần như đau đớn chiếm lấy tâm can nàng.
Túm chặt chiếc túi, nàng bò ra xa khỏi hai thân thể chổng kềnh. Nàng vấp vào cái gì đó mềm và nặng và đập thẳng vào lưng nàng. Xoay người, nàng ngồi dậy và thấy chân mình gác lên một xác chết máu me. Một tiếng thét bị nghẹn trong cổ họng nàng, nằm đó mà không phát ra được. Thay vào đó nàng nhanh chóng giật người ra và đứng dậy, lảo đảo không vững khi nàng xoay đầu, cố định hướng.
Họ đang ở trong thung lũng, ngay bên dưới những tảng đá nơi nàng đã ra đi trong qui trình. Khung cảnh thật điên rồ, vài người đàn ông ngồi trên ngựa nhưng phần lớn đang chạy, tấn công, xoay sở, đâm chém. Nỗi hoảng loạn tóm lấy nàng. Nàng không nhìn thấy Niall Đen ở đâu hết, không thể tìm được người đàn ông to lớn với mái tóc đen tung bay, người vung thanh gươm lớn bằng một tay nhẹ như không. Chúa ơi, ôi Chúa ơi, có phải chàng đang nằm ở đâu đó giữa cuộc tàn sát này, máu của chính chàng đang thêm vào dòng chảy đỏ thẫm?
Thực tế tự xác nhận bằng một tiếng thịch. Bất chấp những giấc mơ và tưởng tượng của nàng, nàng không biết trong đời thực trông chàng thế nào. Người bảo vệ không sáng lấp lánh như thiên sứ với một thanh gươm rực cháy; trông chàng sẽ như bất kì người nào khác. Chàng có thể là một trong những chiến sĩ bẩn thỉu này, chàng có thể gần như dẫm lên nàng mà nàng cũng chẳng biết đó là chàng.
Vậy làm sao nàng tìm chàng được? Trèo lên đồi và gào to hết sức “Niall Đen” ư?
“Niall Dhu! Niall Dhu!” Nàng nghe thấy tiếng thét, một tiếng rống đột ngột từ một phía chiến trường, và tất cả những cơ thể sôi sùng sục dường như hướng về phía ấy. Grace lùi lại, trèo lên đồi một chút để nàng có tầm nhìn tốt hơn.
“Niall Dhu!” Nàng bắt đầu, những tiếng thét khàn đặc đột nhiên có ý nghĩa. Dhu nghĩa là “đen.” Họ đang kêu tên chàng.
Máu rút hết ra khỏi đầu nàng. Chàng đã gục ngã dưới một lưỡi gươm? Nàng lật đật đi tới, chân trượt trên lớp bùn đỏ tạo ra bởi vô số bàn chân vấy đất đỏ ngầu xung quanh, bị lôi kéo bởi một nhu cầu điên rồ là phải tới bên chàng. Chàng không thể chết được. Không. Không phải Niall. Chàng bất khả chiến bại, là chiến binh đáng sợ nhất trong lãnh thổ của Chúa.
Đám đông đột ngột chuyển hướng, trở lại chỗ nàng. Grace dừng chân, chết điếng trước hình ảnh tất cả những người đàn ông đang la hét, bẩn thỉu, tóc dài với chân trần dâng lên khi họ chạy về hướng nàng. Thực tế khó khăn đập vào nàng. Nàng đang ở giữa một cuộc chiến của thế kỉ mười bốn, và nếu bất kì người đàn ông nào trong chốn này đặt tay được vào nàng thì chắc chắn nàng sẽ bị hiếp và giết.
Nàng quay người bỏ chạy. Việc ấy giống như vẫy chiếc khăn trước mặt con bò mộng. Họ đang trong cơn khát máu, và một loạt tiếng rống từ một trăm cái cổ họng vang lên khi họ nhìn thấy nàng. (tội nghiệp quá, giống con dê lạc vào giữa bày sói đói mồi) Grace kéo cao váy lên và nhảy qua những xác người, chiếc túi nàng tóm chặt bằng một tay đập mạnh vào chân nàng. Nàng cố gắng hít thở nhưng sự hoảng loạn đã tóm lấy cổ họng nàng, bóp chặt, đe doạ làm nàng tắc thở.
Mặt đất rung lên dưới những bước chạy như sấm động của một con ngựa và một bàn tay lực lưỡng, vấy máu vòng quanh nàng. Grace thét lên khi thế giới đột nhiên lộn tùng phèo và nàng bị giật lên không, bị quăng quật, rồi hạ cánh cái bụp trên một cặp đùi nhớp nháp, phủ vải len. Người đàn ông cười toáng lên, thô bạo vuốt mông nàng, rồi thúc con ngựa vòng lại. Hắn hét cái gì đó, giọng hắn rõ ràng là khoa trương, nhưng nàng không thể hiểu bất kì điều gì hắn nói ngoại trừ “Niall Dhu.”
Bất lực, bị vắt chổng ngược trên lưng ngựa, tất cả những gì nàng có thể làm là bám vào cái túi và hi vọng hơn cả hi vọng là tên vô lại vừa mới bắt nàng chính là Niall. Nàng đã thoáng nhìn thấy khuôn mặt to cộ của hắn với chòm râu bẩn thỉu, một sự thất vọng đáng sợ so với những giấc mơ của nàng, nhưng nếu hắn là Niall thì ít nhất việc đó cũng tránh cho nàng khỏi vấn đề là phải tìm kiếm chàng.
Nàng không nghĩ nàng may mắn tới mức đó. Tên con hoang này đang hưng phấn, cười nói và la hét khi hắn cưỡi ngựa. Những tên khác trên lưng ngựa đang đi quanh họ, nhưng hầu hết đàn ông đều đi bộ. Có rất nhiều hoạt động trong nhóm ở ngoài tầm mắt hạn chế của nàng, thêm nhiều tiềng cười nói và la hét.
Người đàn ông đang giữ nàng đặt một tay vào giữa hai chân nàng, thô bạo sờ mó nàng qua lớp váy. Cơn giận trào qua Grace trong một đợt sóng đột ngột, không suy nghĩ, và nhanh như rắn nàng xoay đầu và cắn ngập răng vào bắp chân trần, bẩn thỉu của hắn. (Eo ôi, hơi mất vệ sinh nhưng chẳng còn cách nào) Hắn rống lên vì cơn đau bất ngờ và giật dây cương. Con ngựa nửa lùi lại, hí vang, và những cái móng của nó đập xuống đất lần nữa với tiếng thịch ghê rợn, giật răng nàng ra khỏi chân gã đàn ông. Nàng phát ói vì mùi vị, và cơn buồn nôn áp đảo nàng. Nàng bắt đầu nôn oẹ và phun ra khắp bàn chân hắn.
Những tiếng cười vang lên quanh họ, đàn ông chỉ trỏ và hú lên vì vui sướng. Kẻ bắt giữ nàng tóm lấy nàng và tức tối giật người nàng ngồi dậy, hơi thở thối hoắc của hắn phả đầy mặt nàng khi hắn quát vào nàng. Nàng không hiểu nổi một lời của hắn, nhưng hơi thở của hắn lại làm nàng muốn ói. Hắn nhanh chóng đẩy nàng xuống ngựa và nàng ngã sóng soài trên đất, nằm đè lên cái túi và không khí bị tống ra khỏi phổi.
Nàng bật dậy, đứng nguyên trong khi bị chóng mặt và hít hà để thở, và một sợi dây thừng trói quanh eo nàng. Gã đàn ông lực lưỡng trói đầu còn lại quanh bụng hắn và thúc chân vào sườn con ngựa, và nàng phải đi nếu không sẽ bị kéo lê. Nàng bước đi, thở khò khè, tuyệt vọng bám lấy cái túi bằng cả hai tay.
Nàng nghĩ cái túi sẽ bị lấy bất kì lúc nào, nhưng rõ ràng đám đàn ông này không có nhu cầu mang thêm gánh nặng trong khi nàng có thể làm. Nàng sẽ chẳng đi đâu được, và họ có thể lấy đống đồ của nàng bất kể khi nào tới nơi.
Ít nhất giờ nàng đã có thể nhìn quanh. Nàng không biết bây giờ là sáng hay chiều, vì thế nàng chẳng cách nào nói được họ đang đi về hướng nào. Mặc dù vậy không phải là hướng bắc hay nam, vì mặt trời đang ở sau lưng họ. Nếu là buổi sáng, họ đang đi về hướng tây; nếu là buổi chiều, họ đang đi về hướng đông.
Đằng sau nàng, một nhóm đàn ông đang mang một cái bọc dài, hoàn toàn bị che phủ và buộc chặt lại trong một tập hợp những chiếc váy[50] loè loẹt. Thi thoảng cái bọc nhúc nhích, và được tưởng thưởng bằng một cú đấm từ một hay nhiều người đàn ông. Nàng nhìn quanh và một trong những gã đó gặp ánh mắt nàng, nụ cười phô ra vài chiếc răng còn lại, những cái răng khác chỉ còn trơ ra lợi. “Niall Dhu,” hắn tự hào nói, chỉ vào cái bọc.
Kinh ngạc, nàng dừng bước, và bị giật lên phía trước khi khoảng cách kéo hết chiều dài sợi dây. Niall! Nàng nhìn qua vai vào cái bọc, cố gắng để nắm bắt tình huống. Những người này không thể là người của chàng, nếu không họ đã không đánh chàng. Rõ ràng chàng đã bị bắt, và những người của chàng vẫn chưa thể đuổi theo vì sợ chàng sẽ bị giết.
Trí óc nàng ong ong vì các khả năng. Chàng có thể được chuộc ra, hoặc những kẻ bắt chàng sẽ tận hưởng sung sướng trong việc tra tấn và giết chàng. Nếu chàng được giữ để đòi tiền chuộc, chắc chắn chàng sẽ được chăm sóc; nàng nhớ đã từng đọc được là người Scot thời trung cổ coi bắt cóc là một phương tiện thu nhập khá bình thường, tất nhiên việc đó chỉ thành cong chừng nào mà người bị bắt được trả về nguyên vẹn. Nếu giết họ là chuyện thường xảy ra thì rõ ràng chẳng ai sẵn sàng trả những đồng vàng khó nhọc mới kiếm được cho xác chết cả. Người Scot quá thực tế nên sẽ không làm thế.
Nhưng nếu họ định giết chàng… Nàng phải tìm cách nào đó để giúp chàng. Vấn đề là bản thân nàng cũng là tù nhân, và bất kể khi nào họ tới đích nàng chắc chắn sẽ thấy mình lâm vào tình thế ngặt nghèo ơn bây giờ rất nhiều. Nàng là một nữ tù binh, yếu ớt, chẳng khác gì một tảng thịt với những gã này. Grace biết rằng nàng sắp phải đối mặt với việc bị cưỡng hiếp, có thể là tập thể, trừ khi nàng nghĩ ra được một kế hoạch diệu kì nào đó. Sợ hãi làm nàng đông cứng, nhưng nàng gạt nó đi. Nàng đang ở đây. Nàng đã thực sự du hành qua thời gian. Tình huống không tốt lắm, nhưng nàng đã tìm được Niall Đen gần như ngay lập tức. Bất kể sau này có chuyện gì, nàng phải giữ đầu óc tập trung vào mục đích của mình. Nếu cần thiết, nàng phải chịu đựng. Nàng sẽ sống. Nàng đã ở đây. Sự kì diệu của việc đó đột nhiên xua đi mọi lo lắng, và đầu nàng đánh từ trái sang phải, cố thu lấy mọi thứ. Trái tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực. Thực ra chẳng có gì khác để nhìn; kì lạ làm sao Cao nguyên đã thay đổi rất ít. Thậm chí trong thế kỉ hai mươi chúng vẫn gần như là hoang vắng, như thể thời gian đã bỏ qua chúng. Những ngọn núi lởm chởm vẫn như cũ, có lẽ gập ghềnh hơn một chút, với những đám sương giăng chung quanh.
Nàng nhìn quanh vào đám đàn ông, tò mò xem xét khuôn mặt họ. Cho dù dưới tầng tầng lớp lớp bùn đất, mái tóc không chải, và đôi khi là một bộ râu cũng bẩn và lôi thôi y như tóc, họ vẫn là những người Scot không lẫn đi đâu được. Nàng nhìn thấy chỗ này một sống mũi cao, nhỏ, chỗ kia cặp gò má cao, ở chỗ khác là một gò má tròn vui vẻ.
Những người này không ở trong tâm trạng tốt, bất chấp thành công của họ trong việc bắt được Niall Đen. Tổn thất của họ rất nặng nề, và không ai trong số họ không bị thương. Họ cười bất kể khi nào một người đấm Niall, nhưng tiếng cười nghe độc địa.
Họ nói chuyện với nhau, nhưng nàng không thể hiểu được. Học đọc tiếng Xen-tơ khác xa với việc nói tiếng Xen-tơ, và nàng không nghĩ bất kì ai trong bọn họ biết đọc cho dù họ có hạ mình để nàng viết vào tờ giấy để nói chuyện với họ.
Gã quái vật râu ria đã bắt nàng nhìn quanh và lừ mắt với nàng, và quát cái gì đó bằng tiếng Xen-tơ. Grace bắt đầu nhún vai, nhưng một kế hoạch mạo hiểm chợt hiện ra trong đầu nàng. Nàng không cho mình thời gian để suy nghĩ. Nàng thấy mình đang mỉm cười và nói, “Tôi xin lỗi, tôi không hiểu anh,” bằng giọng mềm mại, ngọt ngào nhất của nàng.
Đôi mắt hắn mở lớn. Những người đàn ông xung quanh nàng dành cho nàng cái nhìn kinh ngạc. Cho đến lúc ấy chắc họ đã nghĩ nàng là một trong những thần dân của Niall Đen, có thể là người đàn bà của chàng hoặc thuộc về một người lính của chàng, nhưng khi nàng nói bằng tiếng nước ngoài họ đều nhận ra nàng không phải như họ đã nghĩ.
Đôi mắt nhỏ, tham lam của tên quái vật rà soát khắp quần áo nàng, và lần đầu tiên hắn để ý là nàng không mặc một bộ quần áo vải thô, rộng thùng thình như dân thường. Hắn ghìm cương ngựa và nói cái gì đó khác. Giờ tất cả mọi người đều đang nhìn nàng. Thậm chí cả cái bọc giữ Niall Đen ở trong cũng ngừng ngọ nguậy. Grace không dừng lại, nhưng bước tới bên cạnh con ngựa và dành cho con quái vật, kẻ trên mình ngựa, một nụ cười khác. Đã quá lâu nàng không cười đến nỗi cử động đó trên mặt nàng có cảm giác lạ lẫm, nhưng nếu con quái vật có để ý thấy vẻ giả tạo ấy thì khuôn mặt ngu đần của hắn cũng không thay đổi.
“Anh hôi như thể cả đời anh không tắm bao giờ,” Grace lịch sự nói. “Và hơi thở của anh sẽ giết chết cả ngựa nếu mà nó hít đầy cái đó. Nhưng có vẻ như anh là lãnh đạo của nhóm lính này, vì thế nếu tử tế với anh sẽ bảo vệ tôi khỏi bọn họ, thì bất kì lúc nào tôi cũng sẽ tận dụng cơ hội của mình với chỉ một người đàn ông thay vì cả một đám đông.” Nàng kèm theo những lời nàng bằng nụ cười ngọt ngào nhất nàng có thể nặn ra, và giơ tay lên cho hắn.
Hắn kinh ngạc đến nỗi tự động cúi xuống và nhấc nàng lên ngựa phía trước hắn. Tên quái vật khoẻ như bò, nàng nghĩ, trang nhã ngồi ổn định trong một vị trí đúng mực và xếp lại váy. Nàng cố không thở bằng mũi để không phải ngửi mùi cơ thể cũng như hơi thở của hắn, nhưng nàng không để cho mình nhăn mặt. Nàng ra vẻ như là nàng có quyền cưỡi ngựa thay vì đi bộ, và dành cho hắn một cái gật đầu kiểu cách, và nói, “Cám ơn.”
Tất cả bọn họ đều nhìn chòng chọc vào nàng, và họ bắt đầu lắp bắp háo hức với nhau, chỉ trỏ vào quần áo nàng. Nàng không nhận ra chất vải thun và len nàng đang mặc tốt thế nào, cho đến khi nàng so chúng với lớp vải dệt thô cứng mà những người đàn ông đang mặc.
Tên quái vật giơ tay nàng lên, chỉ vào những chiếc nhẫn của nàng, và Grace nín thở. Nàng tưởng hắn sẽ rút chúng ra khỏi tay nàng, nhưng thay vào đó hắn gầm gừ và xoay tay nàng lại để nhìn vào lòng bàn tay. Nàng nhìn xuống, và thấy sự khác biệt giữa họ. Bàn tay hắn dày và nung núc thịt, chai sạn, những móng tay cáu đen với đất bẩn. Ngược lại tay nàng mềm và trắng, da trơn láng, móng tay cắt tỉa cẩn thận. Bàn tay nàng trông không giống như nàng làm bất kì công việc chân tay nào; trong thời đại này, như thế có nghĩa là ít nhất nàng cũng thuộc tầng lớp quí tộc. Nàng gần như có thể thấy những ý nghĩ chậm chạp hình thành trong óc hắn. Nàng là người nước ngoài, và giàu có, và có giá trị với ai đó ở đâu đó. Có lẽ hắn không định đòi tiền chuộc Niall Đen, nhưng món quà nhỏ trời ban này có thể tăng thêm đáng kể trọng lượng túi tiền của hắn.
Hắn chọc vào túi của nàng và nói gì đó. Đoán là hắn muốn biết cái gì trong túi, Grace ngoan ngoãn mở ra. Đám đông bu lại gần, nghển cổ lên vì tò mò. Nàng lấy ra một trong những cuốn sách nàng đã mang theo, dở từng trang để cho hắn xem giấy và chữ, rồi nhét nó lại trong túi. Nàng hi vọng không kẻ nào thích thú với nó, bởi vì sách vẫn còn chưa tồn tại. Các tu sĩ và thầy dòng có vẽ minh hoạ cho các bản chép tay, nhưng những bản giấy in phải một trăm năm hoặc hơn nữa mới được phát minh.
Tên quái vật không quan tâm tới sách, vẫy bàn tay ú nần của hắn để xua đi. Nàng lôi ra chiếc áo vét nhung, chỉ vừa đủ để hắn nhìn thấy chất vải. Hắn lẩm bẩm vui thích, chà bàn tay bẩn thỉu lên lớp vải mịn, và cười toe toét khi mường tượng ra sự giàu có. Tiếp theo nàng cho hắn xem một cuốn sách to hơn, hi vọng hắn sẽ không muốn nàng dở ra, bởi vì cuốn sách này có ảnh. Hắn gầm gừ, lắc đầu, và nàng nhét nó lại trong túi.
Nàng đã mang theo vài cuốn sách, lựa chọn rất cẩn thận. Cũng có vài loại thuốc trong túi, nhưng nàng không muốn bày những viên thuốc ra. Nàng có đơn thuốc và đã trót lọt thông qua hải quan, nhưng tên quái vật này sẽ hoặc là ăn chúng hoặc vứt ra đất. Vì thế nàng rút ra một cuốn sách nữa, và trông hắn có vẻ sốt ruột. Có lẽ hắn muốn xem có gì hắn nhận ra là giá trị.
Bối rối, nàng kéo cuộn len ra. Một lần nữa, hắn sờ vào tấm len tốt, rồi gạt nó đi. Nàng kéo ra một cuốn sách khác. Hắn nói cái gì đó thô thiển, khiến bọn đàn ông cười lớn. Nàng nhún vai, và lại mang ra một cuốn nữa, hi vọng rằng cái đó sẽ giảm bớt mọi nghi ngờ hắn có thể có về trọng lượng của cái túi, nếu hắn điều tra. Đột nhiên hắn quyết định làm đúng như thế, nắm lấy cái túi và thọc tay vào trong. Grace nín thở. Những viên thuốc đã được bọc cẩn thận trong khăn tay, rồi đặt trong một cái hộp nhỏ bằng gỗ để tránh khỏi bị đè nát, và chiếc hộp thì được đặt trong một cái túi mà nàng đã khâu vào bên trong túi.
Hắn không để ý thấy cái túi hay cái hộp. Những ngón tay dò tìm của hắn chạm vào con dao quân đội Thuỵ Sĩ, và hắn kéo ra với biểu cảm đắc thắng nhanh chóng chuyển thành khó hiểu khi hắn nhìn chằm chằm vào nó. Với tất cả những lưỡi dao và dụng cụ được gập vào trong, trông nó không giống dao lắm. Nàng không muốn mất con dao, nhưng nếu hắn tìm ra những lưỡi dao nàng biết nàng sẽ mất. Nàng hít một hơi ngắn và với tay tới con dao.
Hắn lùi lại, lườm. Grace khiến nét mặt mình bình tĩnh. Nàng tháo cái khăn trên đầu ra và gỡ tóc, để cho nó xoã xuống. Hắn chớp mắt trước mái tóc dài, dày mượt. Nàng với tay lấy con dao lần nữa và lần này hắn để nàng có nó. Nàng nắm tay quanh nó để cho những lưỡi dao không chìa ra, và xoay để hắn có thể nhìn thấy đầu kẹp nhíp. Nàng khéo léo kéo nó ra, và hắn chớp mắt ngạc nhiên. Nàng giữ đầu kẹp nhíp trong lòng bàn tay, để hắn nhìn vào đó, rồi nhanh chóng cầm tóc mình và bắt đầu cuộn nó quanh con dao, tạo nên một búi tóc hình chữ nhật. Khi búi tóc đã chặt ở sau gáy nàng, nàng luồn kẹp nhíp vào trong tóc để cố định nó, và dành cho tên quái vật một nụ cười sung sướng.
Hắn nhìn vào nàng, rồi nhìn vào tóc nàng. Hắn chớp mắt lần nữa. Rồi rõ ràng quyết định là kiểu cọ của phụ nữ nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn, và quay sự chú ý trở lại chỗ cái túi.
Tiếp theo hắn tìm thấy một chiếc đèn hình bút nhỏ, may mắn thay đó là loại phải xoay nắp thì đèn mới lên chứ không phải loại có nút bấm. Grace thở dài, kéo cái nhíp ra khỏi tóc nàng, và bắt đầu gỡ cái búi tóc, nhưng hắn đã hiểu ý và vứt cái đèn pin trở vào trong túi mà không xem xét nó kĩ hơn. Hắn đã bỏ sót bao diêm, nhưng có thể là vì nó bị kẹp giữa hai trang sách.
Tiếp theo hắn tìm thấy một đôi tất, cuộn lại thành quả bóng. Trước sự vui mừng của nàng, nàng không cần phải đặt chúng lên tóc. Hắn tìm thấy lược của nàng, và một tiếng reo vang thể hiện chiếc lược được làm khéo ra sao. Nàng đã tìm kiếm một chiếc lược gỗ không gây thắc mắc, rồi cẩn thận cào xước tên nhà sản xuất. Chiếc lược là thứ duy nhất hắn thực sự dùng được, nhưng hắn vứt trả nó vào trong túi mà không thèm quan tâm tới. Một vài lần lục lọi nửa vời nữa, và hắn quyết định là nàng chẳng có bất kì thứ gì giá trị giấu hắn cả. Hắn tóm lấy dây cương, và với một tiếng tặc lưỡi và một cú thúc gót họ lại đi tiếp, nàng ngồi cẩn thận ở phía trước hắn như một nữ hoàng – nữ hoàng với con dao quân đội Thuỵ Sĩ cài trên tóc.