Đứa Con Của Ban Mai

Chương 27: Chương 27




“Lạy Chúa tôi!” Grace nghe thấy tiếng kêu, một âm thanh bị nén, từ rất xa xôi. Nàng cố suy nghĩ, cố nuốt nước bọt, nhưng dường như cả cổ họng nàng cũng không hoạt động. Nàng trôi dạt vào bóng tối trong một khoảng thời gian không xác định, rồi một lần nữa từ từ nhận thấy âm thanh, nhận thấy mình được nhẹ nhàng bế lên và mang đi. Tay chân nàng nặng nề, bất lực. Đầu nàng ngặt nghẽo như đầu trẻ con.

Nàng được đặt lên giường, và nàng cảm thấy sự mềm mại ở bên dưới. Những ngón tay nàng chuyển động, chà vào lớp lanh mát lạnh bên dưới nàng. Nàng mở được mắt ra một chút, và một khuôn mặt bơi bơi trước nàng, khuôn mặt cứng rắn, nhăn nhó với hai bím tóc nhỏ ở thái dương. Một niềm vui sướng khôn cùng quét qua người nàng. Niall. Nàng không biết điều gì sẽ xảy ra trong mười phút tới nhưng ngay lúc này nàng có thể nhìn thấy chàng, chạm vào chàng, và nàng thấy hạnh phúc lần đầu tiên trong vòng – bao lâu nhỉ? Nàng có hạnh phúc khi nàng ở đây lần trước không? Nàng khẽ cau mày; việc này có vẻ rất quan trọng. Không, nàng quyết định, lần trước nàng đã không hạnh phúc. Nàng đã thấy bị giằng xé, hoảng loạn, bị quyến rũ, và rất nhiều thứ khác nàng không thể đọc tên được. Giờ, trong giây phút này, cuối cùng nàng đã lại hạnh phúc.

“Cô bé?” Chàng gạt mái tóc ra khỏi mặt nàng. “Em nói được không?”

Thổ âm Scot đã trở lại, nàng để ý thấy. Điều đó có nghĩa lúc này chàng là Niall của Scotland, không phải Niall Người bảo vệ. Giống như Harmony, chàng thay đổi thổ âm của mình theo tâm trạng, đó là tác động của việc đã thấy quá nhiều và biết quá nhiều ngôn ngữ. Một nụ cười nhỏ làm cong môi nàng.

“Nếu em có thể cười, tức là em có thể nói chuyện.” Những lời lẽ cứng nhắc, nhưng nàng nghe thấy nụ cười lẩn bên dưới, và một âm điệu khác, nghiêm túc hơn.

“Có thể,” nàng lẩm bẩm, vẫn chưa mở mắt.

Chàng gầm gừ hài lòng. “Em nghe có vẻ đủ tỉnh táo.”

“Đủ tỉnh táo để làm gì?” Nhưng thậm chí cả trước khi những lời đó hoàn toàn được nói ra nàng đã cảm thấy bàn tay chàng di chuyển ở trên nàng, mở nút thắt, trượt lên chân nàng, và đẩy váy nàng. Trái tim nàng bị lỡ một nhịp nhưng nàng vẫn nằm im, thưởng thức sự thành thạo đáng kể của chàng với áo quần phụ nữ. Chưa tới mười lăm giây nàng đã hoàn toàn khoả thân. (đúng là kỉ lục thế giới)

Quần áo của chàng còn tốn ít thời gian hơn thế. Run rẩy vì vui sướng và sự cấp bách đột ngột của mình, nàng mở rộng chân và chàng chen vào giữa chúng, dừng trên đường đi để phân phát những nụ hôn lên bụng và khẽ mút hai núm vú nàng. Nàng hổn hển, những ngón tay cắm vào lưng chàng, bị kích thích bởi hai bên ngực đã trở nên rất nhạy cảm.

“Ta đã không có em hơn một tháng rồi,” chàng thì thầm khi với tay xuống và hướng dẫn mình tới với nàng. “Ta không thể chậm lại được, trong lần đầu tiên này.”

“Em không muốn anh chậm lại.” Nàng cũng đã hơn một tháng không có chàng. Nàng giữ mình thật yên khi cuộc xâm nhập nặng nề bắt đầu, một lần nữa kinh ngạc trước sự khó khăn ban đầu không hẳn là đau đớn, trước áp lực, cảm giác bị kéo giãn. Nàng thở sâu, tóm chặt hai vai chàng cho đến khi cơ thể nàng điều chỉnh.

Chàng dừng lại, hơi thở của chàng cũng sâu như của nàng. Chàng gồng mình ở trên nàng, khuôn mặt căng thẳng, khẩn thiết. Chàng rút lui, đẩy vào trong nàng lần nữa, và run rẩy khi chàng bắt đầu lên đỉnh. Grace ôm chàng, sự khẩn thiết của nàng chưa lên đến đỉnh điểm như của chàng và thấy biết ơn bởi vì, với Niall, lần thứ hai sẽ không lâu sau lần đầu tiên.

Chàng đổ ập nặng nề trên nàng, vã mồ hôi, trái tim chàng đập mạnh vào ngực nàng và hơi thở của chàng thi thoảng phát ra những tiếng rên nhỏ trước những lần co thắt cuối của chàng. Nàng luồn tay vào trong tóc chàng, cào những lọn tóc dài đen qua kẽ ngón tay. “Điều đó có nghĩa là anh đã không có bất kì à… sự xoa dịu nào – kể từ khi anh trở lại từ thời đại của em?” Nàng gồng mình chờ câu trả lời, cố gắng kiểm soát cơn ghen tuông cuồng nộ đã bắt đầu thiêu đốt lòng nàng. Họ đã chia tay không một lời hứa hẹn hay thậm chí là hi vọng được gặp nhau lần nữa vì thế nàng không thể trông chờ chàng chung tình, nhưng nàng nghĩ là dù thế nào thì nàng cũng sẽ lột da chàng. (ặc ặc)

“Nếu ý của từ xoa dịu là ta có người đàn bà nào không,” chàng bực bội trả lời, “thì không, ta đã không có.” Chàng ngẩng đầu lên khỏi vai nàng và lườm nàng, như thể sự túng thiếu của chàng là lỗi của nàng.

“Tốt,” nàng nói, với sự hài lòng mãnh liệt. Một nụ cười miễn cưỡng làm dịu vẻ cau có của chàng. “Em thích thế, phải không?”

“Rất thích.” Nàng cong lên bên dưới chàng, hân hoan trước cú cọ sát của bụng chàng với bụng nàng, và cách chuyển động đó khiến chàng cứng lại bên trong nàng. Nàng vuốt ve lưng chàng, cảm thấy các cơ bắp mạnh mẽ giãn ra. Mông chàng mát lạnh, và nàng ốp bàn tay vào đó.

Chàng trượt cánh tay xuống dưới người nàng và xoay, đảo ngược vị trí của cả hai. Grace ngồi dậy, khuôn mặt nàng sáng lên với niềm ham mê mềm mại. Chàng trao đi cơ thể mình mới dễ dàng làm sao!

Chàng đặt bàn tay lên cả hai ngực nàng, dịu dàng xoa nắn chúng, chà ngón tay cái quanh núm vú nàng và làm chúng cứng lại. “Ta rất vui mừng, nhưng vì sao em trở lại?”

“Vì anh,” nàng nói đơn giản. “Vì em yêu anh. Nếu anh muốn em, em muốn ở lại.” Nàng cầm lấy một bàn tay của chàng và chuyển nó xuống bụng nàng, duỗi nó ngang qua ổ bụng. “Nếu anh muốn chúng em.” Khi ấy giọng nàng rung rung, bởi vì không hề có một lời hứa nào giữa họ và nàng đã cực kì mạo hiểm khi trở lại. Không hề có một lời nào yêu đương giữa họ, nhưng khi nàng nghĩ về cái đêm họ đã trải qua cùng nhau và sự chăm sóc dịu dàng của chàng trong khi nàng đã trông mong điều ít ỏi hơn nhiều, nàng đã hi vọng.

Chàng nhìn vào bụng nàng và hai đồng tử giãn rộng. Khuôn mặt chàng hoàn toàn trống rỗng, như thể chàng đã bị đánh vào đầu và hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chàng cố để nói nhưng không có gì phát ra. Chàng cố một lần nữa, giọng chàng khàn đến nỗi nó không hơn gì một tiếng khò khè. “Một đứa bé?” Chàng lắc đầu, như thể những lời đó chẳng có nghĩa gì.

“Anh ngạc nhiên, sau đêm hôm ấy ư?” Nàng tự làm mình ngạc nhiên bởi màu sắc e thẹn, nóng bỏng ào tới hai má nàng khi nàng nhớ đến cuộc ân ái nguyên sơ, điên cuồng của họ.

Chàng bắt đầu cười, nắm lấy hông nàng để giữ nàng ở nguyên chỗ. Đầu chàng ngửa ra sau và chàng rú lên vì cười.

“Có gì đáng cười?” Grace hỏi, cau có với chàng. Nàng vui mừng vì nàng đã mang thai, nhưng nàng không nghĩ chuyện đó đáng cười.

“Bao nhiêu năm qua,” chàng hổn hển, những giọt nước mắt vì cười lấp lánh trong mắt chàng. “Ta đã giữ lời thề của mình, căm ghét nghĩa vụ, ngăn mình khỏi những thứ mà những người đàn ông khác trông mong – và giờ ta không còn lựa chọn nào nữa! Tạ ơn Chúa!”

Những lời lẽ vang vọng trong phòng và chàng bất động, tiếng cười biến mất như thể nó chưa từng có. “Grace,” chàng thì thầm.

Nàng chạm vào mặt chàng, những ngón tay di theo những đường nét yêu thương. “Em không biết,” nàng thì thầm trả lời. “Chính anh đã nói với em, chúng ta không thể biết được.” Có lẽ nàng đã được gửi đến cho chàng, nỗi đau trong hai cuộc đời đã được chữa lành bằng điều kì diệu mang họ đến với nhau, sự xúc động và ám ảnh và dâng hiến mà cả hai đều không thể chối từ.

Chàng kéo nàng xuống, ôm mặt nàng bằng cả hai tay khi chàng hôn nàng, thật lâu và thật chậm và rất tỉ mỉ. “Ta sẽ không gặng hỏi số phận,” chàng lầm rầm. “Có thể ta sẽ thắc mắc sự sáng suốt của em, khi bỏ lại sau cuộc đời em đã bỏ lại – ta đã đọc những cuốn sách em để lại. Đó thực sự là một thời đại tuyệt vời.”

“Thời đại này cũng vậy, theo một cách khác. Anh ở đây, và thế là đã đủ tuyệt với em rồi. Anh là Người bảo vệ; anh phải quay về, anh phải ở đây. Vì thế em cũng quay về. Đó là một quyết định dễ dàng, một khi – một khi em đã nói tạm biệt.”

“Với chồng em?” Giọng chàng hiểu biết. Niall biết mất đi những người mình yêu thương là như thế nào.

“Với anh ấy và anh trai em. Em không còn gia đình nào ở đó. Nhưng mầm mống của một gia đình mới đang lớn dần bên trong em, và em muốn ở cùng anh… nếu anh muốn em.”

“Muốn em?” chàng gầm gừ. “Grace – ta đã muốn em hàng tháng trời trước khi em thực sự tới với ta. Ta bị em thiêu đốt. Làm sao ta có thể bảo vệ mình chống lại một cô gái không thực sự ở đó? Nếu đó là những lời em muốn, thì phải, ta yêu em. Em có nghi ngờ chăng? Sau khi ta tìm thấy em với Kho báu, thay vì giết em đúng như nhiệm vụ của mình, ta đã suýt thì giết mình trong khi yêu em! Ta mừng vì em đã quay lại đây sống, bởi vì ta sẽ không để em đi đâu nữa bất kể em có muốn hay không.”

Choáng váng, nàng nhận ra rằng sự sao lãng nhiệm vụ với Niall thực sự là điều chưa từng có; tại sao nàng lại không nhận ra ngay lúc ấy nhỉ? “Anh đã yêu em từ khi ấy?”

“Tất nhiên,” chàng bình tĩnh nói. “Nào, cô bé, ta nghĩ em nên làm theo cách của em với ta đi.”

Làm theo cách của nàng với chàng tốn rất nhiều thời gian. Alice đã mang thức ăn lên cho họ đêm đó, mỉm cười trước cách Niall ngồi thoải mái trong chiếc ghế bành, được che đậy đúng đắn bằng cái váy len, nhưng đôi mắt chàng nặng sụp và ngái ngủ với sự no đủ tuyệt đối về mặt thể xác.

Grace nằm trên đùi chàng, chỉ mặc chiếc áo của chàng. Đáng lẽ cái áo chạm tới đầu gối nàng, nếu Niall chịu để nó yên, nhưng dường như chàng không thể làm thế. Nếu chàng không phải cho nàng ăn hay cầm một cốc rượu kề vào môi nàng, thì chàng liền vuốt ve đùi nàng, và đôi khi còn lên cao hơn một chút.

Giờ dạ dày nàng đã ổn, tạm lắng nhờ thức ăn nhạt, không gia vị. Nàng đã bị một đợt buồn nôn, ngay sau khi Niall kéo nàng xuống đại sảnh và họ trói buộc lẫn nhau trong hôn nhân trước mặt tất cả thần dân ở Creag Dhu, và tất cả mọi người khăng khăng đòi uống mừng họ. Cốc rượu cay nóng thứ hai là quá nhiều. Và sau đó, tất nhiên mọi người lại phải nâng cốc vì đứa trẻ sắp trào đời.

Thứ rượu nàng uống lúc này nhẹ và ngọt, nhưng thêm vào những sự kiện và sự ráng sức ngày hôm nay, nàng kiệt sức và buồn ngủ. Nàng dựa đầu trên vai chàng, trái tim bình yên.

Khi một phần của bức tường bên cạnh lò sưởi bắt đầu chuyển động, Grace chỉ chớp mắt, nghĩ rằng chắc hẳn rượu nặng hơn nàng tưởng. Rồi một người đàn ông bước qua lối vào và đứng chết lặng, hai đồng tử loé sáng. “Ta đã gửi một thông điệp,” ông ta nói bằng tiếng Pháp.

“Có,” Niall uể oải nói bằng tiếng Scot. “Huynh đã gửi. Huynh mất công nói tiếng Pháp rồi, vì cô ấy cũng nói được. Và tiếng Latinh. Và tiếng Hi Lạp. Nếu huynh có gì riêng tư định nói, tốt nhất nói bằng tiếng Xen-tơ ấy; cô ấy chưa thể nói được cái đó.”

“Tại sao cô ta lại ở đây?”

“Tại sao, bởi vì đệ đã cưới cô ấy.” Niall cười với Grace, ngón cái của chàng chà môi dưới nàng. “Em yêu, anh trai ta Robert. Huynh ấy là vua Scotland. Robert, đây là Grace, vợ và mẹ của các con đệ.”

Trông Robert có vẻ giật mình, Grace thậm chí còn giật mình hơn. Nàng lồm cồm bò ra khỏi đùi Niall và đứng trước mặt vua Scotland, chẳng mặc gì ngoài chiếc áo của chồng, chân và bàn chân để trần, tóc tai loã xoã ngang hông. Nàng đỏ mặt.

Robert Bruce là một người đàn ông to lớn, cường tráng, mặc dù không cao bằng Niall. Ông ta hấp dẫn một cách xù xì, có lẽ xấp xỉ ngũ tuần, và mang vẻ ngoài của một chiến binh. Ông ta nhìn Grace với sự ấn tượng nào đó, ánh mắt lưu luyến nơi chân nàng. Niall lầm lì và đứng dậy, chắn trước mặt nàng.

“Đệ đã kể với cô ấy tất cả?” Robert hỏi không hài lòng.

“Không, cô ấy biết hết.” Niall đưa tay ra sau và đảm bảo là Grace vẫn được che chắn đúng mực đằng sau chàng. “Huynh muốn uống rượu không?”

Robert bắt đầu cười. “Đồ xỏ lá này,” ông ta nói với sự thích thú cường điệu. “Đệ giết một thủ lĩnh bộ tộc, giết rất nhiều người của tộc ấy, và hỏi ta có muốn uống rượu không? Các quý tộc đang đòi hỏi ta phải đưa quân đội tới tiễu trừ những tên phản loạn ở Creag Dhu ra khỏi Scotland.”

“Huwe tấn công đệ,” Niall nói, giọng chàng cứng rắn. “Và đệ đã trả tự do cho tất cả những tên Hay còn sống sau trận chiến,”

“Phải, ta biết. Ta chỉ tới để yêu cầu – để xin, và ta là vua! – rằng đệ cố không gây đổ máu trong một thời gian,”

“Nếu điều đó nằm trong quyền hạn của đệ, đệ sẽ sống một cuộc sống hết sức bình yên từ giờ trở đi,” Niall nói. “Huynh có chúc đệ hạnh phúc không?”

“Mãi mãi.” Robert bước tới trước và ôm em trai, và hình ảnh thoáng qua của khuôn mặt ông mà Grace nhìn thấy đã khiến nàng yêu ông suốt đời, vì nó tràn ngập tình thương và sự nhẹ nhõm nhức nhối. Ông nháy mắt với nàng qua vai Niall, và nàng lại đỏ mặt.

“Chúng ta nói chuyện được không, cô bé?” ông hỏi. “Vâng, tất nhiên ạ,” nàng nói, hài lòng vì giọng nàng đã bình thường. “Em rất vui được gặp ngài –“ Nàng dừng lời, đột nhiên không chắc phải gọi ông là gì. Thưa ngài? Thưa Bệ hạ? Thưa Hoàng thượng?

“Robert,” vị vua nói. “Trong gia đình, ta là Robert.” Ông nghểng đầu. “Thổ âm của em lạ quá, không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Pháp. Em từ đâu tới?”

“Creag Dhu,” Niall kiên quyết nói. “Đây là nhà cô ấy.” Robert gật đầu, chấp nhận rằng đây lại là một bí mật khác về em trai mình. “Hai người cưới nhau khi nào?”

“Hôm nay.”

“Hôm nay!” Robert lại cười lớn. “Vậy thì không có gì ngạc nhiên khi đệ để cô ấy nằm nửa khoả thân ở trên đùi đệ! Vậy ta sẽ để đệ yên với đêm động phòng, và chúc đệ vui vẻ với nó!”

“Chắc rồi,” Niall cứng rắn nói. “Ngay khi huynh đi.” Robert vẫn còn cười khi ông bước trở vào lối đi bí mật, mặc dù ông cố nén âm thanh ấy. Grace nhìn phiến đá đóng lại đằng sau ông. “Thực ra Creag Dhu có tất cả bao nhiêu lối đi bí mật vậy?”

“Nó tương đối lắt léo với tất cả chúng,” Niall trả lời, bế nàng lên và mang nàng tới giường. Chàng nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng sát bên người như thể chàng sẽ không bao giờ để nàng đi. “Em thật hoàn hảo,” chàng thì thầm vào tóc nàng. “Như thể em là một phần của ta, như thể em không ở đâu khác được.”

“Em không muốn ở đâu khác.”

“Vậy thì sáng ngày mai, em yêu, ta nghĩ ta nên viết những tài liệu sẽ mang em đến với ta. Ta không muốn mạo hiểm để chuyện gì đi sai hướng.” Chàng đặt tay lên bụng nàng, nơi đứa con của chàng đang lớn lên, và ôm nàng thật gần khi họ ngủ, và mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.