Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 261: Chương 261: Bọn chúng đang đến




Đối với ý kiến của Vô Danh, còn lại mấy người cũng không có bất kể ý kiến gì, đều là đồng ý với cách chia của hắn. Gốc linh thảo màu trắng toàn thân gợn sóng cũng không có ai biết là loại linh thảo gì, cho nên cũng không có ai muốn đi giành với Vô Danh, Hồ Thanh Thanh thì cũng lại như thế, nàng chỉ cần mấy loại linh thảo còn lại liền rất mãn nguyện rồi.

Vô Danh thấy không ai có ý kiến gì thì hắn liền cười nói:

- Nếu như mọi người thấy ý kiến của ta không có vấn đề, vậy ta liền không khách khí thu lại mấy gốc linh thảo này, còn lại toàn bộ mọi người chia nhau đi.

Vô Danh nói xong thì cũng tiến lên thu lại toàn bộ Cô Nguyên Thảo vào trong dược viên giới chỉ của hắn, đợi khi nào hắn bế quan liền muốn học tập luyện đan một phen. Cô Nguyên Thảo ở chỗ này có ba mươi mốt gốc, toàn bộ đều bị Vô Danh thu lại. Còn lại chín mươi sáu gốc linh thảo gồm Cơ Linh Hoa, Thiên Hồn Quả, Xích Diệp Diễm Thảo, Thăng Nguyên Thảo thì mấy người Nguyệt Nhi, Hồ Thanh Thanh và Vũ Thủy Yên chia nhau.

Vô Danh thấy Nguyệt Nhi chọn là mười gốc Cơ Linh Hoa, sáu gốc Thiên Hồn Quả, tám gốc Thăng Nguyên Thảo và tám gốc Thăng Nguyên Thảo. Thấy Nguyệt Nhi chọn tới mười gốc Cơ Linh Hoa, trong lòng Vô Danh là cực kỳ ấm áp, hắn biết Nguyệt Nhi linh căn đã tới đỉnh phong liền không thể tăng lên, mà nàng vẫn chọn tới mười gốc Cơ Linh Hoa, cái này chẳng phải là vì hắn mà chọn hay sao. Chính vì thế mà trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, nhưng bên cạnh đó cũng lại có chút không hài lòng với bản thân. Nguyệt Nhi hay là vì hắn mà chịu khổ, còn hắn đã vì Nguyệt Nhi làm được cái gì.

Lôi Dương Quả mà hắn phải chịu lôi hồ oanh kích lên thân thể để lấy tới, cuối cùng cũng không thể giúp Nguyệt Nhi giải trừ nạn kia, ngược lại còn chiếm tiện nghi của nàng. Hắn có thể tới Hoài Nam Nhị Tinh học viện sau đó đạt tới cơ duyên của mình âu cũng là vì Nguyệt Nhi. Bây giờ nàng lại vì hắn mà chọn lấy linh thảo bản thân không cần, Vô Danh trong lòng cực kỳ ghét bản thân mình ích kỉ. Hắn từ trước tới giờ đều là chiếm tiện nghi của nàng, lại chưa thể làm cho nàng được điều gì.

Vô Danh nhìn Nguyệt Nhi với ánh mắt cực kỳ nhu hòa, Nguyệt Nhi đồng dạng cũng nhìn hắn với nụ cười dịu dàng tuyệt đẹp, kết hợp với ánh trăng nhè nhẹ chiếu xuống càng khiến Nguyệt Nhi trở nên xinh đẹp động lòng người, trái tim của Vô Danh cũng vì thế mà đập nhanh hơn, hơi thở gấp gáp hơn.

Vô Danh kìm nén tâm tình của mình, hắn nói với mọi người:

- Mọi người cũng đã chọn được linh thảo mình muốn rồi. Theo ta thấy ở trên ngọn núi này rất có thể còn có không ít những cấm chế như vậy, ta đề nghị chúng ta hay là lập thành một tổ đội, sau đó tiếp tục tìm kiếm những cấm chế này, đến lúc đó có thu hoạch gì mọi người cùng nhau chia.

Nguyệt Nhi đối với bất kì yêu cầu gì của Vô Danh nàng đều nghe theo vô điều kiện, nàng không chút do dự gật đầu nói:

- Ta nghe phu quân.

Hồ Thanh Thanh thì sớm đã kích động vì thu được linh thảo cấp bảy, nàng mặc dù là ở trong bát đại cổ tộc, thế nhưng linh thảo cấp bảy đây cũng là lần đầu tiên nhìn tới. Chính vì thế mà với yêu cầu bây giờ của Vô Danh thì Hồ Thanh Thanh cũng không chút do dự gật đầu đồng ý:

- Ta cũng đồng ý, liền nghe theo Vô huynh.

Còn lại Vũ Thủy Yên thì cũng không cần phải hỏi, nàng tất nhiên là nghe theo đề nghị này của Vô Danh, nàng thế nhưng xuất lực cũng là ít nhất mà vẫn có thể thu lại được ngang bằng linh thảo giống như mọi người, nàng được mọi người ưu ái như vậy, còn có cái gì mà không gật đầu đồng ý.

Cả ba người đều là gật đầu đồng ý với đề nghị lần này, Vô Danh cũng là mỉm cười gật đầu một cái. Sau đó bốn người lại tiếp tục ở trên dãy sơn mạch này đi tìm những cấm chế như vậy.

Thế nhưng mà để cho bốn người thất vọng, suốt hơn nửa tháng tiếp theo cũng chỉ có thể tìm thấy được một cấm chế có linh thảo cấp bảy ở bên trong, còn lại cấm chế đều là cấp năm linh thảo cùng một số ít linh thảo cấp sáu đẳng cấp không quá cao.

Hiển nhiên thực tế so với suy nghĩ của Vô Danh cũng hoàn toàn khác biệt, càng lên cao cũng không có tìm được mấy linh thảo cao cấp, Vô Danh thậm chí còn sử dụng Hỗn Độn Thiên Mục để nhìn, thế nhưng mà cũng không tìm thấy được bất kì linh thảo cấp bảy hay cấp tám nào, cấp chín thì lại càng không cần phải nói.

Thế nhưng mà đối với mọi người thu hoạch như vậy cũng đã rất tốt rồi, ít ra cũng thu lại được hơn năm mươi gốc linh thảo cấp bảy, như thế cũng đã rất là may mắn rồi. So với những người chỉ có thể thu lại một ít linh thảo cấp năm trở xuống thì nhóm của Vô Danh chính là nhóm thu hoạch được nhiều linh thảo nhất, cũng không cần vì không tìm được nhiều linh thảo cấp bảy mà phải buồn rầu.

Đúng lúc này Vô Danh đột nhiên đưa mắt nhìn về một hướng, môi của hắn hơi cong lên, trong mắt xuất hiện tia sáng lạnh, hắn nói thầm:

- Rốt cục cũng đến rồi sao.

Lúc này Hồ Thanh Thanh cũng là nhìn theo ánh mắt của Vô Danh, lông mày của nàng hơi nhíu lại, trong đầu cũng là xuất hiện một suy nghĩ nào đó. Hồ Thanh Thanh đi tới bên cạnh Vô Danh rồi nói:

- Vô huynh, hình như bọn chúng lại đến.

Vô Danh nghe vậy thì cũng gật đầu, hắn nói:

- Đúng vậy, bọn chúng đang đến, chẳng mấy chốc sẽ tới.

Nguyệt Nhi với Vũ Thủy Yên ở bên cạnh nghe hai người nói thì cũng không hiểu cho lắm, hai người không biết Vô Danh và Hồ Thanh Thanh nói là nhóm người nào đang đến. Nguyệt Nhi cũng tới gần Vô Danh rồi hỏi:

- Phu quân, hai người đang nói tới ai vậy, thiếp nghe không hiểu gì hết a.

Vô Danh quay đầu lại cười với Nguyệt Nhi, hắn nắm lấy tay của nàng rồi nói:

- Không có gì, chỉ là một đám ô hợp mà thôi, nàng không cần lo lắng, ta có thể giải quyết được.

Nguyệt Nhi nghe vậy thì cũng mỉm cười không nói gì, nhưng trong mắt nàng xuất hiện một chút lo lắng. Thế nhưng một chút lo lắng này cũng rất nhanh liền biến mất, nàng tin tưởng Vô Danh, nếu hắn đã nói không cần lo lắng, vậy nàng thật sự không cần phải lo lắng.

Hồ Thanh Thanh lúc này cũng thở dài một hơi, khuân mặt có chút áy náy nói ra:

- Tất cả nhưng chuyện này đều là do ta gây ra. Lúc trước ta có thu lại được một gốc Thần Nguyên Thảo, sau đó bị đám người Tam Ma của Ma Vực truy sát. Cuối cùng là ta làm liên lụy đến Vô huynh, lại được Vô huynh cứu thoát khỏi đám người đó, nhưng mà cũng để giữa mấy người kết thành thù oán. Lần này bọn Tam Ma tới đây nhất định sẽ dẫn thêm nhiều cao thủ tới, lúc đó chúng ta cũng khó mà an toàn được.

Hồ Thanh Thanh lúc này lại hướng vẻ mặt áy náy tới Vô Danh rồi nói:

- Vô huynh, ta xin lỗi, là ta làm liên lụy đến ngươi. Trước đó ta cũng muốn sớm rời khỏi đây, thế nhưng linh thảo ở đây liền làm cho ta quên mất mình đang gặp nguy hiểm, lần này lại liên lụy tới mọi người rồi.

Vô Danh đối với việc bọn người Tam Ma tìm tới đây thì cũng không có cái gì bất mãn, ngược lại hắn còn có chút vui mừng, cho nên đối với lời xin lỗi của Hồ Thanh Thanh, hắn cũng không có để trong lòng. Vô Danh lúc này cũng cười nói:

- Hồ tỷ, ngươi không cần phải xin lỗi. Chút chuyện nhỏ này đối với ta cũng không là cái gì đáng phải để ở trong lòng. Ngược lại ta còn phải cảm ơn Hồ tỷ, có thể kéo tới cho ta nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, ta thế nhưng còn thấy rất là vui mừng a.

Hồ Thanh Thanh nghe thấy lời này của Vô Danh thì cũng bị hắn làm cho kinh ngạc, hắn chẳng những không để trong lòng mà còn cảm ơn nàng, rồi lại còn nói nàng kéo tới cho hắn nhiều tài nguyên tu luyện. Hồ Thanh Thanh suy nghĩ một lát liền hiểu ngay rốt cuộc ý Vô Danh muốn nói là gì, thì ra hắn đang chờ đám người kia tới, mục đích chính là nhẫn trữ vật của những kẻ đó.

Hồ Thanh Thanh lúc này cũng là nhớ lại thủ đoạn của Vô Danh lúc công kích cấm chế, hơn ba ngàn sáu trăm thanh đao được hắn tế ra, quả thực là cực kỳ kinh khủng, nếu như thật sự hắn không để tâm, vậy chuyện này hắn nhất định có thể giải quyết. Lúc này ở bên tai của Hồ Thanh Thanh lại vang tới tiếng của Vũ Thủy Yên:

- Thanh tỷ, tỷ không cần phải lo lắng, thực lực của Vô Danh đại ca vô cùng cường hãn, đám người đó chắc chắn không đủ cho Vô Danh đại ca nhét kẽ răng. Vô Danh đại ca, huynh thấy muội nói có đúng không?

Vũ Thủy Yên nói tới đoạn sau thì liền cười khúc khích nhìn Vô Danh. Vô Danh cũng chỉ là gật đầu biểu thị đồng ý, sau đó lại đưa tay lên mũi sờ sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.