Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 186: Chương 186: Độ kiếp




Vũ Thuỷ Yên còn đang mải mê luyện kiếm thi liền bị cảnh tượng trên bầu trời làm cho kinh sợ. Trong suốt bốn tháng ở bên trong chiến trường cổ này, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Trên bầu trời từng đoạn mây đen kéo đến, những tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc liên tục truyền ra, lấp ló bên trong những đám mây đen kia chính là những tia lôi điện dài loằng ngoằng xẹt ngang qua bầu trời. Mà cảnh tượng hùng vĩ này lại đang xuất hiện ở ngay phía trên tòa thành này.

Nhưng rất nhanh Vũ Thuỷ Yên liền thở phào nhẹ nhõm, những đám mây đen kia đang không ngừng bay đi về hướng khác và bắt đầu trả lại bầu trời trong xanh thường ngày nơi đây.

Vũ Thuỷ Yên lúc này đột nhiên nhìn thấy Vô Danh rời khỏi thành, nàng còn đang muốn hỏi Vô Danh đại ca định đi đâu thì đột nhiên phát hiện ra những đám mây đen ẩn chứa những tia lôi điện thô to kia cũng đang đi theo hướng Vô Danh đại ca rời đi.

- Thì ra là Vô Danh đại ca cần phải độ lôi kiếp. Vậy.. chẳng lẽ Vô Danh đại ca đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh rồi sao, thật không thể tin được, huynh ấy mới có bao nhiêu tuổi.

Vũ Thuỷ Yên rốt cục cũng nhận ra tại sao trên trời lại xuất hiện những đám mây đen kia và phát hiện đó cũng làm cho nàng cảm thấy hết sức rung động.

Vũ Thuỷ Yên vốn định đi theo phía sau xem Vô Danh đại ca độ lôi kiếp sẽ như thế nào, những đột nhiên nhớ tới lời dặn của Vô Danh đại ca thì nàng liền không nghĩ tới nữa, với cả cảnh tượng kia vẫn còn khiến cho nàng cảm thấy hết sức rung động. Vũ Thuỷ Yên nghĩ tốt nhất là nàng lên ở lại đây luyện kiếm cho tốt a.

………..

Vô Danh lúc này đã dùng phi thuyền bay đi được ngàn dặm về phía bắc rồi, mà lúc này hắn cũng phát hiện ra lôi kiếp kia đã muốn giáng xuống đầu của hắn rồi.

Mặc dù lôi kiếp sắp rơi xuống nhưng hiện tại Vô Danh vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp để độ lôi kiếp, hắn vẫn chưa có tìm được chỗ để có thể tu luyện a.

- Rầm! Rầm! Rầm!

Lôi kiếp lại một lần nữa gầm rú ở trên không trung, chúng quanh quẩn đằng sau những lớp mây đen giống như những con hắc long đang tìm thời cơ mà xà xuống chỗ Vô Danh rồi cho hắn một kích chí mạng.

Vô Danh toàn thân đều muốn nổi da gà, lông tóc của hắn cứ dựng ngược lên, hẳn cảm giác được lôi kiếp thực sự muốn đánh xuống rồi. Nếu như hắn còn chần chừ thì ngay cả chiếc phi thuyền này cũng sẽ bị đánh cho vỡ tan mất, thế nhưng đây chính là cái phi thuyền duy nhất mà hắn có a.

Vô Danh bất đắc dĩ thu hồi lại phi thuyền, cả người hắn lập tức phiêu phù ở giữa không trung. Hắn ngửa mặt lên nhìn lôi kiếp trên bầu trời, thật sự không thể chờ hắn thêm một chút hay sao, nếu cứ như vậy cho lôi kiếp giáng hạ xuống thì hắn phải làm sao đây.

Trên bầu trời, lôi kiếp giống như không hề nghe thấy suy nghĩ của Vô Danh. Những đám mây đen không ngừng kéo tới rồi bắt đầu xoay thành vòng tròn nhìn giống hệt như lốc xoáy, trong lốc xoáy đen ngòm này còn không ngừng ánh lên tia chớp màu xanh tím và cả màu đen, những đám mây đen kia còn xà xuống gần mặt đất. Phạm vi trăm trượng xung quanh đều là một mảnh tịch mịch, không một tia sáng, chỉ có mây đen bao trùm và những tia lôi điện vờn quanh trên không trung. Lốc xoáy màu đen kia càng lúc càng xoay nhanh, lôi điện xẹt qua ngang dọc giống như là rễ cây cắm sâu xuống lòng đất vậy. Cảnh tượng này thật khiến con người ta phải run sợ.

- Rầm! Rầm! Rầm!

Lôi kiếp rốt cục cũng đã rơi xuống, lần này chính là mười tám tia lôi kiếp màu đen to như cổ tay em bé sơ sinh đánh xuống. Vô Danh hai mắt trợn trừng lên nhìn tia lôi kiếp này giáng hạ trên người của mình.

- Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Mười tám tia lôi kiếp màu đen rốt cục cũng đã rơi trên người của Vô Danh, hắn hiện tại vẫn đang đứng ở giữa không trung, không có bất kể một hành động gì.

Vô Danh cũng chỉ có thể kịp thời vận chuyển Vô Cực Hoá Thần Luyện Thể Quyết lên để chống đỡ lôi kiếp lần này, hắn không thể làm gì khác, ở chỗ này hắn không thể tu luyện.

Mười tám tia lôi kiếp màu đen to bằng cổ tay trẻ em rơi xuống trên người của Vô Danh nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn, mười tám tia lôi kiếp này cũng chỉ làm cho y phục của hắn bị đánh rách tả tơi và làm cháy da của hắn mà thôi, không có bất kể vết thương gì nặng nề.

Lôi kiếp đánh xuống trên người Vô Danh xong cũng không biến mất ngay mà năng lượng của nó vẫn còn lưu lại phía trên thân thể của Vô Danh. Nhưng hắn cũng vô pháp hấp thụ những luồng lôi năng này.

- Rầm! Rầm! Rầm!

Lúc này trên bầu trời lại một lần nữa xuất hiện thêm hai mươi bảy tia lôi kiếp nữa. Nó đã lại một lần nữa rơi xuống vị trí của Vô Danh.

Hai mươi bảy tia lôi kiếp lần này mỗi một tia đều đã to bằng cổ tay của người lớn rồi, nó mà rơi xuống thì chắc chắn Vô Danh sẽ phải thụ thương.

- Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Hai mươi bảy tia lôi kiếp màu đen to bằng cổ tay người lớn rốt cục cũng đã đánh vào trên cơ thể của Vô Danh, Vô Danh chỉ có thể tiếp tục vận chuyển Vô Cực Hoá Thần Luyện Thể Quyết để chống đỡ.

- Phốc! Phốc! Phốc!

Bị hai mươi bảy tia lôi kiếp màu đen đánh xuống, Vô Danh lập tức bị đánh ra mấy miệng vết thương, từng luồng huyết vụ bắn tung toé ra xung quanh.

Trên người của Võ Danh bây giờ đã hiện trên dưới muối miệng vết thương, mới cho bị thương đều bị đánh cháy xém, da thịt của hắn cũng bị đánh nát, vết thương cũng đã muộn sau xuống tận xuống.

Lúc này thì lôi năng không còn quanh quẩn ở bên trên thân thể của hắn mà còn len lỏi vào trong theo từng đạo vết thương bị đánh rộng ra. Lúc này Vô Danh đột nhiên cảm thấy mình có thể hấp thu được nguồn năng lượng từ lôi kiếp này.

Vô Danh đang chuẩn bị hấp thụ năng lượng còn dư lại trên người do lôi kiếp giáng xuống thì đột nhiên “mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp” nằm trong nê hoàn cung của hắn đột nhiên rung lên sau đó lập tức hấp thu toàn bộ năng lượng đến từ lôi kiếp này.

Vô Danh lúc này đột nhiên phát hiện “mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp” phát ra từng đạo tín tức mang hình dạng tia sét nhỏ màu xanh tới vị trí dải Hồng Mông đạo vận kia. Hồng Mông đạo vận vốn nằm im trong nê hoàn cung của Vô Danh từ sau lần hắn hấp thu nó, vậy mà bây giờ cũng đột nhiên rung lên sau đó từng luồng đạo vận liên miên lan tỏa khắp cơ thể của hắn.

Theo dòng chảy đạo vận mênh mông lan toả khắp cơ thể thì Vũ Trụ mạch lạc của Vô Danh cũng có động tĩnh, nó lập tức hấp thu dòng chảy đạo vận mênh mông kia. Mà Vô Cực Quyết lúc này cũng tự động vận chuyển, nó vừa hấp thu dòng chảy đạo vận mênh mông vừa hấp thu linh khí dày đặc bên trong chiến trường cổ.

Vô Danh thấy cảnh tượng này xảy ra thì cũng là rất ngạc nhiên, vậy mà Vô Cực Quyết của hắn lại có thể tự động vận chuyển hấp thu linh khí xung quanh, điều này thật không thể tin nổi.

Đây thực sự là một cái kinh hỉ lớn đối với Vô Danh, lúc đầu hắn còn nghĩ rằng hôm nay mình khó mà qua khỏi lôi kiếp, nếu như thực sự không chống đỡ được lôi kiếp thì hắn buộc phải trốn vào bên trong thế giới hỗn độn. Nhưng bây giờ hắn lại có thể vận chuyển Vô Cực quyết, lại có thể hấp thu linh khí thì hắn còn sợ gì nữa đây, chỉ cần hắn có thể đột phá tới Nguyên Anh kỳ thì lôi kiếp lần này hắn cũng không sợ hãi.

Vô Danh còn đang vui mừng thì đột nhiên cảm nhận được dòng chảy đạo vận mênh mông kia, nó lập tức làm cho Vô Danh giống như đang chìm vào trong không gian vũ trụ mênh mông vô biên vô tế. Một loại cảm giác mênh mông to lớn cực kỳ khó miêu tả xuất hiện trong đầu của Vô Danh, hắn lại một lần nữa chìm vào trong cảm ngộ.

Vô Danh đồng thời còn ném ra một triệu linh thạch thượng phẩm còn lại trong người của hắn ra xung quanh, linh thạch vừa đem ra thì lại một lần nữa bị hắn bóp vỡ vụn hoá thành sương mù linh khí mỏng manh bị Vũ Trụ mạch lạc của hắn hấp thu.

Tu vi của Vô Danh lại một lần nữa tăng lên, nó đang dần dần chạm tới cánh cửa Nguyên Anh kỳ.

Hồng Mông đạo vận lần này không còn phát ra loại đạo vận liên miên ào ạt giống như lần đầu nữa mà nó chảy thành từng dòng nhỏ trong người của Vô Danh khiến cho Vô Danh có thể hấp thu loại đạo vận mênh mông này một cách từ từ mà không sợ bị bạo thể.

Dưới loại đạo vận mênh mông này không ngừng bị hắn cảm ngộ cùng hấp thu thì Vô Danh cũng dần dần hiểu sâu sắc hơn Pháp của vũ trụ, tu vi của hắn cũng vì thế mà tăng lên theo. Nhưng để chạm tới cánh cổng Nguyên Anh kia thì còn khá xa.

Vô Danh mọi khi vẫn thầm trách “mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp” ăn nhờ ở đậu trong nê hoàn của hắn, lại còn khiến cho hắn phải chịu lôi kiếp mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, nhưng hôm nay hắn rốt cuộc cũng phải cảm ơn nó. Không có “mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp” thì hôm nay hắn chắc chắn sẽ rất là chật vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.