Nguyệt Nhi bị Ma Tiểu Uyên nói trúng tâm tư thì hai má liền đỏ lên nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào, giọng nói của Nguyệt Nhi có đôi chút lúng túng:
- Không, không phải như vậy, chắc học tỷ hiểu nhầm rồi, ta chẳng qua là vô tình đi ngang qua đây thôi.
- Hi hi...
Ma Tiểu Uyên thấy vị học muội trước mắt này nói như vậy thì liền đưa tay che miệng cười khanh khách, vị học muội xinh đẹp này nói lời ấy làm sao có thể lừa được nàng, lời thì nói như vậy nhưng mà trên mặt đã ghi rõ hai chữ nói dối rồi:
- Thật không, ta thấy muội đúng là đến đây để gặp lang quân trong mộng a, muội nhìn xem, mặt của muội đã đỏ hết lên rồi kìa.
Nguyệt Nhi nghe vậy thì cũng chỉ biết cúi mặt ngượng ngùng không biết nên nói gì cho phải, vì quả thật nàng tới đây chính là có mục đích đó, nàng tới đây là để gặp Vô Danh. Mà Nguyệt Nhi cũng có chỗ không hiểu, nàng và vị học tỷ trước mắt này rõ ràng chưa từng gặp mặt, nhưng tại sao vị học tỷ trước mặt này lại nói chuyện với nàng giống như là người quen vậy, giọng nói kia cũng giống như kiểu trêu trọc bạn thân của mình có người tình ở bên ngoài vậy. Nguyệt Nhi không biết tại sao, nhưng nàng cũng không muốn nói với người khác tới vấn đề này. Nguyệt Nhi hướng vị học tỷ trước mắt rồi nói:
- Không biết học tỷ tới đây là có việc gì, nếu như là có việc cần làm, vậy học muội cũng xin phép được cáo từ trước, không làm phiền học tỷ nữa.
Nguyệt Nhi nói xong cũng là xoay người đi, nhưng còn chưa kịp đi thì đã nghe thấy tiếng của Ma Tiểu Uyên gọi lại.
- Vị học muội này khoan đi đã, ta thực ra cũng giống như muội chỉ là vô tình đi ngang qua đây mà thôi. Dù sao chúng ta cũng đã có duyên gặp mặt ta nghĩ cũng hai bên cũng nên giới thiệu làm quen một chút.
Ma Tiểu Uyên thấy Nguyệt Nhi muốn quay người rời đi thì liền gọi lại, thân hình cũng là đi tới gần phía Nguyệt Nhi vài bước. Ma Tiểu Uyên nàng còn chưa có hỏi được đầu đuôi rõ ràng, thì làm sao có thể để Nguyệt Nhi rời đi được, qua vài câu nói qua loa vừa nãy, nàng cũng đã xác định được cô gái này chắc chắn có quan hệ gì đó với Vô Danh. Ma Tiểu Uyên nghĩ một hồi rồi đột nhiên trong đầu xuất hiện một câu hỏi, liệu cô gái này có phải là cô gái tên Nguyệt Nhi hay không. Ma Tiểu Uyên đứng chặn trước người của Nguyệt Nhi giới thiệu:
- Chào muội, ta tên là Ma Tiểu Uyên, rất vui được làm quen với một tiểu cô nương xinh đẹp như muội.
Ma Tiểu Uyên hướng Nguyệt Nhi nở nụ cười hòa ái, đôi tay trắng trẻo mịn màng giống như bạch ngọc khẽ đưa ra phía trước, ý muốn bắt tay với Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi không muốn nói chủ đề liên quan đến Vô Danh với người khác cho nên đã quyết định cáo từ trước, nhưng nàng mới chỉ kịp xoay người thì liền bị vị học tỷ kia gọi lại, sau đó là một luồng gió thôi qua, vị học tỷ xinh đẹp kia đã đứng chắn ngay phía trước người của nàng. Nguyệt Nhi trong lòng thầm kinh hãi, tốc độ của vị học tỷ trước mắt này thật nhanh, so với nàng thì hơn rất nhiều, từ điều này nàng có thể thấy được tu vi của vị học tỷ này chắc chắn rất cao.
Nguyệt Nhi đưa mắt lên nhìn, chỉ thấy vị học tỷ kia đang nở nụ cười nhìn nàng, biểu hiện rất gần gũi. Nguyệt Nhi nhất thời không hiểu, hai người dù sao cũng chỉ mới gặp qua được một lúc, tu vi của vị học tỷ này cũng cao hơn nàng rất nhiều, nói về ngoại hình thì cũng là hơn nàng một chút xíu xìu xiu, vậy lý do gì khiến cho vị học tỷ này lại chủ động làm quen với nàng. Mặc dù không biết vì sao nhưng Nguyệt Nhi nghĩ dù vị học tỷ trước mắt này là có ý gì thì bản thân chỉ cần cẩn thận hơn một chút là được, dù sao nhìn vị học tỷ này dường như cũng không có ý gì xấu cả, Nguyệt Nhi đưa bàn tay thon dài trắng nõn ra cầm lấy tay của Ma Tiểu Uyên rồi gật đầu cười đáp:
- Thì ra là Ma Tiểu Uyên tỷ, tỷ tỷ thực sự rất đẹp, rất vui được làm quen với tỷ, muội tên là Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi cũng tự giới thiệu bản thân mình, cũng không quên khen vị tỷ tỷ trước mặt này một câu, dù sao người ta cũng là khen mình một tiếng, bản thân hẳn là cũng nên đáp lại.
Ma Tiểu Uyên nghe Nguyệt Nhi nói như vậy thì trong mắt giống như là lóe lên một cái, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên tiểu cô nương trước mắt này tên là Nguyệt Nhi, người cùng Vô Danh nhập học vào Hoài Nam Nhị Tinh học viện.
Lúc trước khi đang giả vờ chạy trốn khỏi bọn người Tô Khai, nàng đột nhiên nhìn thấy hình bóng của Vô Danh, lúc đó cả người nàng chợt ngây ngẩn, không ngờ rằng sau khi tới đây nàng lại có thể nhìn thấy được Vô Danh. Nhưng ngay sau đó nàng liền lắc đầu phủ nhận, làm gì có chuyện Vô Danh lại có thể tới đây được, chắc chỉ là một người có ngoài hình nhìn giống với Vô Danh mà thôi. Mặc dù nàng và Vô Danh đã không gặp nhau rất nhiều năm rồi, nhưng hình bóng của chàng trai ấy vẫn cứ như vết xăm vĩnh viễn khắc ghi trong đầu của nàng, không thể nào xóa bỏ được, càng nhìn nàng càng cảm thấy người đó rất giống với Vô Danh.
Vì chuyện này quả thực rất là bất ngờ, cho nên nàng cũng không tránh khỏi tò mò mà muốn tiếp cận “Vô Danh” trước mắt kia, nàng ngay lập tức giả vờ như đang chạy mà vô tình đụng phải “Vô Danh“. Ngay tại thời điểm nàng lao vào trong lồng ngực rắn chắc kia thì liền cảm nhận được loại hơi ấm quen thuộc, lúc đó nàng đã đoán người này năm mươi phần trăm khả năng chính là Vô Danh.
Rồi cho đến khi “Vô Danh” đánh nhau với Tô Khai để bảo vệ cho nàng thì nàng lại càng khẳng định chắc chắn hơn đây là Vô Danh, bởi vì ở thế giới tu chân này, lòng người thực sự hiểm ác, ai ai hầu như cũng đều chỉ lo cho riêng bản thân của mình, tất cả các học viên ở đây cũng vậy, chỉ có riêng Vô Danh là thích lo chuyện bao đồng mà thôi, mà tính cách này hiển nhiên quá phù hợp.
Nhưng điều đó vẫn chưa khiến cho nàng tin tưởng trăm phần trăm đó là Vô Danh, chỉ cho đến khi nàng nhìn thấy một dấu răng để lộ ra trên ngực của Vô Danh lúc đang đánh nhau với Tô Khai thì nàng mới dám khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm rằng đây chính là Vô Danh mà nàng yêu sâu đậm. Bởi vì vết răng ở trên ngực Vô Danh kia chính là đánh dấu kỷ niệm lần đầu gặp nhau của hai người, nàng lúc đó đã nổi giận mà cắn Vô Danh một cái thật sâu vì đã trêu trọc nàng.
Sau ngày mà Vô Danh đánh bại Tô Khai, nàng đã lập tức bảo A Nhất đi điều tra về Vô Danh và hầu như cũng đã biết được gần hết những chuyện xảy ra với Vô Danh gần đây, và cũng càng cảm kích hơn tiểu muội muội tên Nguyệt Nhi này bởi vì đã giúp cho Vô Danh của nàng có thể nhập học vào học viện.
Nàng cũng rất muốn đi gặp cô gái tên Nguyệt Nhi này một lần, nhưng bởi vì xảy ra việc liên quan tới Vô Danh, cho nên nàng cũng không có tâm trạng mà đi tìm Nguyệt Nhi, nhưng mà không ngờ lần này lại vô tình gặp được. Hôm nay khi nghe tin Vô Danh nhảy xuống vực tự sát, mặc dù cũng không tin rằng Vô Danh đã chết, nhưng điều này vẫn khiến cho nàng cảm thấy đau xót, cho nên nàng mới đi tới khu ký túc xá nam này, nhìn xem căn phòng của Vô Danh một chút. Nhưng mà khi nàng tới đây thì lại nhìn thấy Nguyệt Nhi cũng là đang nhìn về phía phòng của Vô Danh với ánh mắt đầy thương nhớ.
Nàng quả thực cũng muốn tìm hiểu xem quan hệ giữa hai người Vô Danh và Nguyệt Nhi đã tiến tới mức nào rồi:
- Ồ, hóa ra là Nguyệt Nhi muội muội sao.
Ma Tiểu Uyên ồ lên một tiếng giống như là nhận biết Nguyệt Nhi vậy. Mà Nguyệt Nhi nghe vậy thì cũng là nghi hoặc một chút, từ giọng nói của vị tỷ tỷ này nàng cũng nghe ra được chút gì đó.
- Chẳng nhẽ Ma Tiểu Uyên tỷ tỷ biết muội sao.
Nguyệt Nhi nghi hoặc hỏi.
Ma Tiểu Uyên cũng nghe ra ý của Nguyệt Nhi cho nên cũng là đáp lại.
- Đúng là tỷ cũng có nghe qua tên của muội.
Nguyệt Nhi nghe vậy thì cũng có chút ngạc nhiên, tên của nàng cũng không phải là quá nổi tiếng đi, làm sao mà vị tỷ tỷ này lại có thể nghe qua được tên của mình chứ.
- Không biết là tỷ nghe qua tên của muội từ đâu a.
Ma Tiểu Uyên nghe Nguyệt Nhi hỏi vậy thì cũng định nói là nghe Vô Danh nhắc qua, nhưng suy nghĩ lại thì nàng liền nói:
- Ta là có nghe qua viện trưởng mới nhận một nữ học viên làm đồ đệ thân truyền mà vị nữ học viên này không nhầm thì chính là Nguyệt Nhi muội muội đi.
Nguyệt Nhi nghe vậy thì cũng đã minh bạch, hóa ra vị học tỷ này biết mình là đồ đệ thân truyền của sư phụ cho nên mới có thể nhận biết mình:
- Nguyên lai là như vậy.
Hai người Ma Tiểu Uyên và Nguyệt Nhi cũng là trò chuyện một lúc rồi mới rời đi, hai người nói chuyện cũng có vẻ rất hợp nhau.
Mọi người đi qua thì nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha.