Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 60: Chương 60: Luyện Thể Tầng Hai: Cương Cảnh




Vô Danh sau khi đi vào bên trong vùng không gian đao gió, liền có những lưỡi đao gió bay với tốc độ rất nhanh cắt qua cơ thể của hắn. Cơ thể của Vô Danh bắt đầu hình thành nhiều vết thương dài do bị đao gió cắt qua, nhưng những vết thương này đều chỉ là vết thương ngoài da, ngoài việc khiến cho Vô Danh chảy một chút máu thì không có một chút sự uy hiếp nào cả.

Vô Danh nghĩ nếu như hắn tiếp tục đứng ở chỗ này tu luyện thì có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ có thể tiến vào luyện thể tầng thứ hai được cả. Nếu như hắn muốn tiến vào luyện thể tầng thứ hai thì hắn nhất định phải tiến vào sâu bên trong, thừa nhận những lưỡi đao gió mạnh hơn tấn công vào cơ thể của hắn, chỉ có như vậy hắn mới có hy vọng tiến vào luyện thể tầng thứ hai

Sau khi đã thấy những lưỡi đao gió đánh qua cơ thể mạnh hơn một chút thì Vô Danh mới bắt đầu vận chuyển công pháp Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể quyết. Mà ngay khi Vô Danh vừa vận chuyển công pháp Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể quyết thì hắn liền cảm thấy được hắn không những có thể luyện thể mà còn có thể tu luyện, hai thứ có thể đồng thời song tu với nhau. Nhưng mà việc có thể tu luyện khi luyện thể này lại chậm hơn nhiều so với tu luyện bình thường. Nhưng Vô Danh nghĩ vừa có thể tu luyện vừa có thể luyện thể đã là tốt lắm rồi, có thể tu một lúc hai thứ như vậy cũng đã là sự ưu ái quá mức của trời cao rồi, hắn cũng chẳng có dị nghị gì thêm nữa. Chỉ cần có thể tu luyện được một chút cũng là tu luyện rồi, tích tiểu thành đại mà, vẫn hơn là chỉ có thể luyện thể mà không thể tu luyện.

Việc vừa có thể tu luyện vừa luyện thể được này khiến cho Vô Danh cảm thấy rất là hưng phấn, hắn cũng nhận ra được một điều rằng luyện thể như vậy cũng cần rất nhiều linh khí, đồng thời việc vừa luyện thể vừa chữa thương cũng rất là quan trọng.

Luyện thể ở tầng thứ hai này so với tầng thứ nhất thì khó hơn rất nhiều, tầng thứ nhất có thể rất đơn giản mà luyện thành, lúc đó Vô Danh dựa vào sự tấn công của Tô Khai mà có thể ngưng luyện được thân thể, tiền vào luyện thể tầng thứ nhất. Nếu như đem so sánh sức đánh của Tô Khai với mấy lưỡi đao gió ở đây thì đúng là kém xa một trời một vực, một lưỡi đao gió này cắt qua cũng đã bằng chục quyền pháp kỹ của Tô Khai rồi, mà nói như vậy cũng đã là đề cao năng lực của Tô Khai rất nhiều rồi. Cho nên chính vì như vậy mới nói luyện thể tầng một là dễ dàng cỡ nào, khi muốn vào được luyện thể tầng thứ hai thì nó đã khó khăn hơn rất nhiều.

Chính vì luyện thể khó khăn như vậy, cho nên mới không có nhiều tu sĩ theo đuổi việc luyện thể, hầu như các tu sĩ đều chuyên tâm vào việc tu luyện. Mặc dù cũng có rất nhiều người rất muốn luyện thể, nhưng mà luyện thể đòi hỏi điều kiện rất khắt khe, đầu tiên người ta phải tìm được nhưng nơi có những không gian đao gió như vậy để luyện thể, bởi vì chỉ có không gian đao gió và những loại không gian khác mới có khả năng khiến cho các tu sĩ có thể từ từ ngưng luyện thân thể của bản thân.

Mà một người muốn luyện thể thì cũng phải chịu đựng được sự tịch mịch và đau đớn, bởi vì luyện thể hay tu luyện đều là những quá trình dài, yêu cầu rất nhiều thời gian và tâm huyết mới có thể chạm tới vạch đích đã đề ra. Đôi khi chỉ một lần bế quan tu luyện hay luyện thể đã là vài năm trôi qua, quãng thời gian vài năm này không tính là dài nhưng cũng không phải là ngắn, vài năm liền như vậy chỉ có tu luyện là cỡ nào tịch mịch, là cỡ nào buồn chán. Mà luyện thể lại khó khăn hơn tu luyện bình thường rất nhiều, nó không chỉ đòi hỏi người ta phải chịu đựng được sự tịch mịch mà còn yêu cầu người luyện thể phải chịu đựng được sự đau đớn.

Sự đau đớn này hoàn toàn đến từ thể xác, đây không khác gì việc tự hành hạ chính bản thân của mình, bắt bản thân phải chịu sự đau đớn. Cái loại đau đớn này không phải là đau đớn bình thường, mà là một loại cực kì đau đớn cùng kinh khủng. Người ta chỉ nhìn thấy cái mặt hào nhoáng bên ngoài của một tu sĩ luyện thể cấp cao, nhưng có ai biết được rằng để có thể luyện thân thể tới tầng thứ cao như vậy họ đã phải trải qua biết bao nhiều đau đớn cùng tịch mịch.

Nỗi đau đớn khi luyện thể chính là nỗi đau cắt da cắt thịt, thậm chí là từng khúc xương đều bị đánh gãy, đánh cho vỡ vụn. Mà cái loại đau đớn này không phải loại một thoáng qua đi, mà là sự đau đớn dai dẳng, liên tục kéo dài, chỉ tới khi con người ta đột phá được thì cái sự đau đớn này mới dần dần mất đi, thay vào đó là một thân thể thoải mái đã được tái tạo lại.

Mà luyện thể cũng không phải chỉ có chịu đựng sự đau đớn cùng tịch mịch mà nó đòi hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến kinh tế của một tu sĩ. Đó là một người luyện thể muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện, hoặc chỉ là luyện thể như bình thường thôi thì phải có đan dược. Mà muốn có đan dược hỗ trợ luyện thể thì cũng phải có nguyên liệu để chế tạo đan dược. Mà nguyên liệu lại lấy ở đâu ra, chính là do cơ duyên của bản thân có được hoặc là phải bỏ linh thạch ra mua, mà những loại đan dược hỗ trợ cho việc luyện thể đều là những loại đan dược cao cấp, mà cao cấp thì tức là phải bỏ ra rất nhiều linh thạch mới có thể mua được. Mà mua được nguyên liệu rồi cũng chưa nói làm gì, bởi vì bước quan trọng tiếp theo chính là phải có một người có thể ngưng luyện những loại dược liệu kia ra thành đan dược, mà muốn mời một đan sư luyện chế đan dược thì cũng là tốn rất nhiều tiền.

Tốn nhiều tiền như vậy để mời một đan sư luyện chế đan dược cho bản thân để hỗ trợ việc luyện thể nhưng nếu vị đan sư đó luyện thất bại thì như thế nào, không phải tất cả tiền của đều đồ sông đổ biển hết hay sao.

Nhưng việc luyện thể cũng không phải là tiêu tốn tài chính kinh tế của bản thân một cách kinh khủng như vậy, bởi vì đó là đối với người muốn có đan dược hỗ trợ cho việc luyện thể, còn đối với những tu sĩ bình thường, đối với những tán tu mà nói, họ chỉ cần có tiền mua đan dược trị thương là được rồi, bởi vì có đan dược trị thương thì luyện thể cũng là trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Luyện thể chính là khó khăn như vậy, mà Vô Danh bây giờ hắn luyện thể không có bất kì một loại đan dược nào phụ trợ cũng như là giúp cho hắn chữa thương. Nếu lỡ như hắn bị thương thế nặng không có đan dược kịp thời chữa trị thì không phải hắn sẽ chết hay sao, lúc đó thì hắn chỉ có thể chọn lựa tiến nhập vào bên trong thế giới hỗn độn của Hỗn Độn Thiên Mục mà tránh đi tai kiếp lần này, mà với việc hắn lựa chọn chốn vào bên trong thế giới hỗn độn để thoát thân thì cũng là đồng nghĩa với việc công sức hắn bỏ ra để luyện thể suốt một thời gian qua cũng là đổ xuống sống xuống biển hết thảy, tất cả công sức mà hắn bỏ ra đều không có nghĩa lý gì cả.

Vô Danh tu luyện chay như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc thời gian tu luyện của hắn sẽ lâu hơn, mà tu luyện lâu hơn cũng là chịu nhiều đau đớn hơn.

Ngay khi Vô Danh tiến vào chỗ sâu của vùng không gian đao gió, thì liền có những lưỡi đao gió mạnh hơn cắt qua cơ thể của hắn, để lại một vết thương lớn hơn lúc trước. Vô Danh sau khi vận chuyển công pháp Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể quyết được một vòng chu thiên, thì cơ thể của Vô Danh đã bị những lưỡi đao gió cắt qua khiến cho cả người máu me nhễ nhại. Vô Danh cảm thấy cơ thể của bản thân đang không ngừng được cường hóa lên, nhưng Vô Danh cảm thấy như vậy vẫn còn rất chậm cho nên hắn quyết định tiến vào sâu bên trong thêm một chút nữa.

- Phốc...phốc...phốc...

Vô Danh vừa mới tiền vào sâu bên trong khoảng một trượng thì những lưỡi đao gió mạnh mẽ cắt qua thân thể hắn, Vô Danh cảm thấy rằng những lưỡi đao gió này đã đủ mạnh để cho hắn cảm thấy đau đớn rồi. Lại một vài đao gió nữa cắt qua, những vết thương mới lại hình thành. Vô Danh lấy từ trong nhẫn trữ vật ra hai cây Tử Diệp Hoa. Sau đó hắn lập tức luyện hóa dược lực bên trong Tử Diệp Hoa. Trong quá trình luyện thể việc chữa thương cũng là rất quan trọng, nó giúp cho vết thương mau chóng lành lại, lúc đó thì tốc độ tu luyện mới nhanh hơn được, bởi vì nếu như không thể chữa thương thì cũng đồng nghĩa với việc bản thân bị suy nhược từ đó không thể nào tiếp tục luyện thể được nữa.

Sau khi vết thương đã lành lại không ít thì Vô Danh mới cảm thấy yên tâm. Thân thể của Vô Danh cứ như vậy từ từ di động bên trong không gian đao gió, mà theo Vô Danh di động thì trên cơ thể hắn lại là chằng chịt vết thương khiến cho máu nhuộm đỏ cả cơ thể của hắn, thế nhưng Vô Danh đã rơi vào trạng thái luyện thể, nó giống như một loại giác ngộ.

Luyện thể là dựa vào không gian thiên nhiên ác liệt tu luyện, cho nên nó cũng có rất ít cảm ngộ, nhưng mà rơi vào trạng thái cảm ngộ này cũng rất dễ đem cái mạng nhỏ của bản thân ném đi, bởi vì chỉ cần vô ý một chút thôi là sẽ bị không gian đao gió ở đây cắt thành nhiều mảnh.

- Rắc...rắc...

Một tiếng răng rắc vang lên để cho Vô Danh đang ở giữa trạng thái giác ngộ mà tỉnh lại, một phần xương của hắn đã bị đánh gãy.

- Phốc...

Mà theo đó lại là một tiếng phốc nữa vang lên, một đao gió cắn qua đùi của hắn, khiến cho hắn suýt nữa thì mất đi một chân, máu huyết cứ như thế phun ra. Vô Danh kinh hoàng từ trong trạng thái cảm ngộ tỉnh lại, hắn vội vàng tránh đi. Vô Danh thầm than nguy hiểm chút nữa thôi thì có lẽ đến mạng của hắn cũng không giữ được.

Vô Danh lại lấy ra nốt hai cây Tử Diệp Hoa còn lại sau đó luyện hóa dược lực để chữa thương. Vô Danh phát hiện bản thân bất tri bất giác đã đi vào gần chỗ có không gian đao gió dày đặc, nếu như hắn chỉ cần tiến thêm một đoạn khoảng cách nữa mà nói thì hắn sẽ gặp một vùng không gian đao gió cực độ dày đặc, lúc đó thì quả thật là ném đi cái mạng nhỏ của mình lúc nào cũng không biết.

Vô Danh đi theo vùng không gian đao gió và tiến vào bên trong, theo đó vết thương của hắn cũng là càng lúc càng tăng lên, máu me nhễ nhại.

- Rắc rắc rắc

- AAAA

Đột nhiên Vô Danh hét thảm một tiếng, hai chân của hắn đã bị không gian đao gió kia đánh gãy, xương đùi của hắn vỡ vụn, mà tiếp đó lại là vài lưỡi đao gió nữa đánh qua thân thể của hắn, khiến cho một mảng eo của hắn bị mất đi, ba cái xương sườn liên tiếp vang lên những tiếng gãy vụn. Mà theo tiếng xương không ngừng gãy vụn vang lên Vô Danh cũng cảm thấy được cường độ thân thể của mình cũng không ngừng gia tăng.

- Ca ca...

Đột nhiên cơ thể Vô Danh vang lên những tiếng ca ca rung động, mà theo đó cũng là một vài lưỡi đao gió nữa tiếp tục đánh tới, nếu như Vô Danh trúng những lưỡi đao gió này hắn chắc chắn sẽ phải chết.

Năm lưỡi đao gió liền cắt qua thân thể của Vô Danh, nhưng lại không có cảnh tượng đầu rơi máu chảy như trong tưởng tượng, mấy lưỡi đao gió này chỉ để lại đúng vài vết xước trên cơ thể hắn. Vô Danh cũng đã nhận ra rằng theo tiếng ca ca vừa nãy vang lên thì tức là hắn cũng đã bước vào luyện thể tầng thứ hai “Cương Cảnh” rồi. Mà sau khi Vô Danh tiến vào luyển thể tầng thứ hai “Cương Cảnh” rồi thì cơ thể của hắn cũng cấp tốc được xây dựng lại, những chỗ xương gãy rất nhanh liền được khôi phục trở lại, miệng vết thương cũng khép vào rất nhanh, máu cũng ngừng chảy, thay vào đó là một thân thể cường tráng, da cực kì rắn chắc, nhìn cũng rất mịn màng.

Vô Danh thở phào một tiếng cuối cùng hắn cũng đã tiến vào luyện thể tầng thứ hai rồi. Theo thông tin mà Hỗn Độn Thiên Mục gửi cho hắn thì luyện thể ở tu chân giới có chín cấp, ba cấp đầu được gọi là “Tam cấp Nhân cảnh” gồm có luyện thể tầng một “Cốt cảnh”, luyện thể tầng hai “Cương cảnh”, luyện thể tầng ba “Nhân cảnh“. Ba cấp sau của “Nhân cảnh” được gọi là “Tam cấp Vương cảnh” gồm luyện thể tầng bốn “Hư cảnh”, luyện thể tầng năm “Anh cảnh”, luyện thể tầng sáu “Vương cảnh“. Ba cấp sau “Vương cảnh” là “Tam cấp Thần cảnh” gồm luyện thể tầng bảy “Hoàng cảnh”, luyện thể tầng tám “Tôn cảnh”, luyện thể tầng chín “Thần cảnh“.

Trong chín cấp của luyện thể này, Vô Danh cũng đã luyện được hai cấp của “Tam cấp Nhân cảnh” rồi. Vô Danh bây giờ dám chắc chắn rằng ở Tụ Khí cảnh,những tu sĩ thông thường không có ai là đối thủ của hắn nữa rồi, bởi vì hắn đã luyện thể tới tầng thứ hai “Cương cảnh” rồi.

Ai da xin lỗi mọi người nha, vì hôm nay đột nhiên có việc gấp cho nên không thể viết được 5 chương liền mà chỉ có thể viết được 2 chương.

Mà với cả chủ ý thức mạnh mẽ quá, lấn áp đại não khiến cho phó ý thức ở một bên không gian khác không thể nào tác động tới đại não cho nên không tìm thấy được linh cảm để viết, cho nên tốc độ đã chậm đi rất nhiều, không thể nào trong một khoảng thời gian viết được nhiều chương. Thật sự xin lỗi mn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.