Vô Danh thu hồi phản giám sát trận chính là muốn để cho Liễu Sinh Đạo Mạo nhìn thấy hắn bình bình an an đi qua khu vực cấm chế này. Chỉ có như vậy mới có thể đánh lừa được Liễu Sinh Đạo Mạo, tới lúc đó thì hắn không thể không tới đây kiểm tra lại một lần cấm chế.
Hồ Hồng Y lúc này giật mình phát hiện ra Vô Danh xuất hiện trước mắt của nàng mà nàng không hề phát hiện ra bất kì dao động nào, điều này thực sự khiến cho nàng cảm thấy khó tin. Nhưng mà lúc này Vô Danh nói có thể đi qua được rồi thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của nàng, Hồ Hồng Y nói:
“Vô Danh sư huynh, chỗ này thực sự có thể đi qua rồi sao.”
Vô Danh nghe vậy thì gật đầu nói:
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta có thể đi qua được rồi.”
Vô Danh nói xong sau đó liền chạy qua khu vực cấm chế kia, nhưng điểm khác biệt chính là không hề có bất kì cấm chế nào phát nổ. Hồ Hồng Y cùng Kim Luân Vương đi theo phía sau cũng không có xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Đi ra khỏi khu vực cấm chế sau đó, Vô Danh liền cầm trong tay phương vị thủy tinh cầu nhìn xem một chút, khoảng cách giữa bọn hắn và nhóm người Vũ Thủy Yên bị bắt đi cũng đã không còn xa nữa, chỉ khoảng trên dưới hai trăm dặm.
Vô Danh lúc này nếu như muốn thì có thể lập tức xuất hiện tại hai trăm dặm phía trước, nhưng mà hắn không gian độn thuật không thể mang theo được Hồ Hồng Y, bởi vì nếu như Hồ Hồng Y muốn đi theo hắn không gian độn thuật thì chắc chắn sẽ bị pháp tắc không gian khác áp chế dẫn tới bị thương.
Ngẫm lại hai trăm dặm khoảng cách chẳng phải chỉ cần thuấn di một hai lần sau đó liền có thể tới sao, Vô Danh nghĩ vậy thì lập tức muốn sử dụng thuấn di, hắn nếu như muốn đi thì Huyết Đằng nơi này còn không giữ được hắn.
Vô Danh nghĩ tới đây thì liền quay lại nói với Hồ Hồng Y:
“Chúng ta chỉ còn khoảng hai trăm dặm khoảng cách nữa liền có thể bắt kịp nhóm người kia. Ta bây giờ muốn sử dụng thuấn di, Hồng Y sư muội, mạo phạm rồi.”
Vô Danh nói xong thì liền ra hiệu cho Kim Luân Vương sau đó một tay liền chộp lấy vai của Hồ Hồng Y rồi thuấn di. Ngay khi Vô Danh muốn thuấn di, huyết đằng xung quanh giống như vô số sợi tơ liên tục cuốn tới muốn giữ lại nhóm người Vô Danh, nhìn mà rợn cả người.
“A..”
Hồ Hồng Y lúc này cũng chỉ kịp kinh hô lên một tiếng, vai của nàng cũng đã bị Vô Danh nắm lấy, tùy thời thuấn di rời đi.
Vô Danh thấy Huyết Đằng đánh tới thì chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó liền phóng ra Mộng Ảnh Kiều Diễm bao phủ lấy Huyết Đằng tấn công tới.
“Xèo xèo”
Mộng Ảnh Kiều Diễm vừa mới được Vô Danh phóng ra thì ngay lập tức thiêu rụi vô số Huyết Đằng nhào tới, từng mảnh cháy khét chỉ còn lại bụi bặm rơi xuống đất, Huyết Đằng xung quanh cũng bỗng chốc co rút lại, dường như rất sợ hỏa diễm của Vô Danh.
Sau khi Huyết Đằng đã bị Mộng Ảnh Kiều Diễm ngăn trở, Vô Danh lúc này cũng đã biến mất ngay tại chỗ.
Mà lúc này ở phía trước hai trăm dặm có một nhóm người đang nhanh chóng di chuyển, mặc dù những người này sử dụng chân nguyên liên tục chạy đi nhưng Huyết Đằng xung quanh lại không hề để ý tới. Nhóm người này chính là tộc nhân Mộc tộc.
Nhóm người tộc nhân Mộc tộc này gồm có sáu người, trong đó có ba nam tử và ba nữ nhân. Dẫn đầu nhóm người này chính là một tên nam tử khuân mặt cũng khá ưa nhìn thế nhưng một đôi con mắt tam giác lập tức phá vỡ đi mỹ quan của người này, khiến cho hắn nhìn trông có phần hung ác hơn một chút, đi theo sau là hai tên nam tử khuân mặt bình thường, một tên mặc hắc y còn một tên mặc lam y.
Bên cạnh đó là ba nữ tử nhìn cũng khá là xinh đẹp, một tên nữ tử mặc hồng y đi bên cạnh tên nam tử mắt tam giác, nữ tử này ngực nở mông cong nhìn rất là thu hút khiến cho hai tên nam tử đi ở đằng sau cũng phải thình thoảng liếc nhìn trộm một cái. Hai nữ tử còn lại phân biệt một người mặc một chiếc váy màu xanh có thân hình cân đối và một người mặc một bộ y phục màu tím có cặp chân khá dài.
Phía sau nhóm người này chính là bốn người đang bị huyết đằng cuốn chặt lấy không ngừng hút đi máu huyết, sắc mặt người nào cũng tái nhợt, hiển nhiên đã bị hút đi không ít máu huyết rồi. Trong bốn người này thì có hai người chính là Vũ Thủy Yên và Hồ Thanh Thanh, còn lại chính là hai tên nam nhân của Hồ tộc.
Hồ Thanh Thanh lúc này sắc mặt tái nhợt hét lên:
“Cổ Không, ngươi mau thả chúng ta ra, nếu không các ngươi sẽ chết không toàn thây.”
Tên nam tử mắt tam giác đang chạy ở phía trước nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, huyết đằng đang trói chặt Hồ Thanh Thanh lúc này lại càng siết chặt hơn.
“Á…”
Hồ Thanh Thanh lại kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bị huyết đằng liên tục hút máu hơn nửa tháng cũng đã suy yếu đi rất nhiều, cơ thể toàn là những vết tím bầm, da dẻ tái nhợt, y phục cũng không có chỗ nào lành lặn.
“Ngươi nếu như còn lắm mồm, ta lập tức lột sạch y phục của ngươi.”
Tên nam tử tên Cổ Không lạnh lùng nói. Hắn mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng cũng thật muốn xem xem thân thể nữ nhân Hồ tộc rốt cuộc có cái gì đặc sắc, liệu có phải giống như lời đồn hay không, rằng nữ nhân Hồ tộc cực kỳ mê người.
Mà lúc này nữ nhân mặc y phục màu hồng ở bên cạnh hắn cũng cười khanh khách nói:
“Cổ Không, hay là huynh thử lột y phục của ả ta ra thử xem, để cho mọi người chiêm ngưỡng một chút, ta đoán chắc mấy tên nam nhân Hồ tộc kia cũng nóng lòng muốn nhìn thấy lắm đó.”
Khi nữ nhân này nói thì người của nàng cũng hơi rung lên một chút, đặc biệt những lúc đang chạy như thế này, ngực của nàng càng là nhảy lên nhảy xuống, cặp mông cũng không lắc sang hai bên, trông cực kỳ mê ngươi. Không biết nữ nhân này rốt cuộc ăn cái gì mà lại mọng nước tới như vậy.
Tên nam nhân tên Cổ Không nghe vậy thì ánh mắt cũng nhìn qua nữ nhân mặc hồng y này, khi mắt của hắn nhìn thấy một mảnh trăng trắng đang nhảy lên nhảy xuống thì cặp mắt cũng nóng rực, nhưng mà ánh mắt này đã bị hắn áp chế xuống, rất khó có thể nhận ra. Cổ Không cũng cười cười nói:
“Mộc Lâm muội thật sự muốn xem sao?”
“Đúng vậy, ta quả thực…”
Nữ nhân tên Mộc Lâm này còn đang nói dở thì đột nhiên ngừng lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước. Không chỉ có nữ tử tên Mộc Lâm như vậy mà những người khác cũng đều dừng lại, ánh mắt đề phòng nhìn về phía trước.
Phía trước mấy người lúc này đột nhiên xuất hiện hai người một thú, trong đó có một nữ nhân mà mấy người nhận biết, chính là Hồ Hồng Y không lâu trước đây được mấy người thả ra. Mà bên cạnh là một thiếu niên nhìn cực kỳ đẹp trai, khuân mặt tuấn tú không gì sánh bằng, ánh mắt đen nháy sâu thẳm trông cực kỳ bình tĩnh, dáng người cao ráo cân đối, thân mặc một bộ bạch y, mái tóc tùy ý búi lại, y phục nhè nhẹ bay trông hắn cực kỳ tiêu sái. Bên cạnh thiếu niên tuấn mỹ này chính là một đầu yêu thú toàn thân bao bọc bởi ánh vàng kím sáng loáng, trên lưng còn có một cặp cánh, chiếc đuôi nhọn cứng cáp tùy ý vẫy vẫy trông có vẻ lười nhác.
Mấy người này chính là Vô Danh, Hồ Hồng Y và Kim Luân Vương.
Ngay khi Vô Danh vừa mới xuất hiện, trong mắt mấy nữ nhân Mộc tộc rõ ràng hiện lên sự sừng sỡ, ánh mắt cực kỳ thưởng thức nhìn hắn, rõ ràng đã bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc. Nhưng mà ánh mắt này hiện lên sau đó thì cũng lại bị áp chế xuống.
Vốn Mộc Lâm còn muốn nói muốn cởi đồ của Hồ Thanh Thanh, nhưng vì sự xuất hiện của mấy người Vô Danh mà lập tức quên đi, trong mắt nàng ta ngược lại muốn cởi đồ của thiếu niên tuấn tú trước mắt kia.
Ngay khi mấy người Vô Danh xuất hiện đứng chắn phía trước nhóm người Mộc tộc thì không chỉ có mấy người Cổ Không giật mình mà cả mấy người Hồ Thanh Thanh, Vũ Thủy Yên ở phía sau cũng sừng sỡ không kém.
“Vô Danh đại ca, Hồng Y tỷ tỷ.”
“Vô Danh sư đệ, Hồng Y.”
Hồ Thanh Thanh và Vũ Thủy Yên nhìn thấy Vô Danh và Hồ Hồng Y thì cũng lập tức vui mừng hét lên.
“Hồng Y sư muội..”
“Hồng Y sư tỷ..”
Hai tên nam nhân Hồ tộc ánh mắt cũng có chút vui mừng nói. Nhưng mà mấy người dường như nhận ra cái gì, ánh mắt bốn người lập tức ảm đạm xuống.