Đứa Con Đến Từ Tương Lai

Chương 26: Chương 26: Gọi anh đến làm culi sách đồ




Trung Tâm thương mại thành phố Hồ Chí Minh, Hoàng Kỳ Linh theo chỉ dẫn của Tô Thanh Hà đi đến khu mua sắm quần Áo thời trang, anh vừa xuất hiện trong khu này liền lập tức thu hút không ít ánh mắt của các cô gái xinh đẹp ở đây, bởi vì phong thái rạng trên khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Kỳ Linh lúc này quả thực đã tăng thêm mị lực của anh lên đến đỉnh điểm, các cô gái có thể đến mua đồ ở đây ai ai không phải là đại tiểu thư con nhà giàu hoặc là nhà có gia thế hiển hách, ít nhiều đều sẽ có trong mình một chút sự kiêu ngạo như thói quen của giới thượng lưu. Vậy mà tất cả lúc này đều ngơ ngẩn nhìn người đàn ông có thân hình cao ráo, phòng độ mà cũng không thiếu phần lịch lãm kia, đặc biệt là khuôn anh ta hoàn mỹ đến nỗi da dẻ trên mặt trắng sáng như hình mẫu 3D. Anh thản nhiên đầy tự tin nhưng lại không có một chút cao ngạo nào bình thản đi lướt qua các cô gái làm cho các cô cứ đắm chìm ngây ra.

Thế nhưng những giây phút hưởng thụ đó của Hoàng Kỳ Linh cũng không có kéo dài được lâu, bởi vì khi anh vừa ló mặt đi vào khu này thì hai mẹ con Tô Thanh Hà đã ngay lập tức nhìn thấy anh, chỉ là không có lên tiếng gọi để cho anh ta hưởng thụ một chút niềm vui thú được người khác ngưỡng mộ. Tina đứng nhìn vẻ mặt dửng dưng của ba mình mà che miệng cười thành tiếng, cô bé cố nhịn cười vẫy tay lên tiếng gọi. Theo tiếng gọi của Tina vang lên cũng lập tức làm tỉnh các cô nàng đang ngây ngốc kia.

--- Ba ơi, con và Mẹ ở đây này…!

“ Hả, anh ấy đã có vợ con rồi sao… Haiz thật là đáng tiếc, nhưng mà anh ấy thật sự đẹp trai quá.. “ Một cô gái với vẻ mặt si mê và tiếc nuối nói.

“ Đúng thật người gì đâu mà yêu nghiệt vậy không biết… Vẻ đẹp thật là hoàn mỹ “

Hoàng Kỳ Linh nghe tiếng gọi của Tina thì nhìn qua liền thấy con gái đang vẫy tay gọi mình, còn Tô Thanh Hà thì lại làm ngơ như không thấy mình, vẫn bình thản lựa đồ, anh bực bội bước đi lại gần ôm lấy Tina, đang định mở miệng nói Tô Thanh Hà thì cô đã lên tiếng trước chặn đứng lời anh định lại.

--- Anh nhanh bỏ con xuống rồi sách đống đồ kia đi, tôi và Tina đã mua quá nhiều hiện tại đã sách không nỗi nữa rồi….!

--- Cái gì? Này đầu cô có vấn đề sao? Kêu tôi đi sách đồ cho cô à, nằm mơ sao… Tôi đến để gặp con gái, không phải đến để làm culi sách đồ cho cô nha…! Hoàng Kỳ Linh trợn mắt nhìn Tô Thanh Hà lập tức phản bác, anh cảm thấy lời nói của Tô Thanh Hà là giống như đang ra lệnh cho mình, anh cảm thấy không thích hợp cho nên đã lập tức từ chối.

--- Ủa, anh không làm culi thì chạy tới đây làm gì? Nếu không sách thì nhanh bỏ con xuống rồi về đi, để hai mẹ con tôi tự sách…! Tô Thanh Hà vẫn lạnh nhạt không thèm nhìn Hoàng Kỳ Linh lấy một cái, bộ dáng rất cao ngạo nói.

---- Cô…!

--- Nói tóm lại anh có sách hay không?

--- T ô i k h ô n g s á c h…! Hoàng Kỳ Linh gằn từng chữ chắc nịch kiên quyết từ chối.

Tô Thanh Hà nghe vậy cũng không tức giận mà khoé miệng lại hé ra một nụ cười gian xảo, cô ngẩng mặt lên cười với anh một cái rồi bỗng nhiên giọng nói tăng thêm dexiben lớn lên một chút đủ cho mọi người xung quanh đều nghe thấy “ Anh đi về cho tôi, tôi không cần anh nữa… Nhanh bỏ con xuống rồi về đi, để hai mẹ con tôi tự sách đồ về, hừ nhờ sách có tí đồ mà cứ làm mình làm mẩy “

Mọi người xung quanh nghe bên này có người lớn tiếng thì lập tức nhìn sang liền thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp, dưới chân họ còn có một đống đồ, nghe tiếng nói của Tô Thanh Hà ai nấy đều nhìn Hoàng Kỳ Linh mà chỉ chỏ bàn tán làm anh ngượng đỏ cả mặt, anh nhìn vẻ mặt đắc ý của cô mà tức giận trừng mắt một cái. Rồi tròng mắt cũng xoay chuyển lợi hại, anh lập tức thả Tina xuống rồi nhanh tay ôm lấy khuôn mặt của Tô Thanh Hà mà hôn lên má cô một cái rồi cất tiếng nói lớn vừa đủ cho mọi người nghe thấy.

--- Anh sai rồi vợ yêu, bây giờ anh sẽ sách đồ cho em ngay đây ha ha….!

“ Anh, đồ lưu manh “ Tô Thanh Hà đỏ mặt giận dỗi giậm chân, muốn đấm cho Hoàng Kỳ Linh một cái nói.

Mấy cô gái bán hàng gần đó thấy cảnh này thì ai nấy đều mỉm cười lắc đầu, đồng thời trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ nói “ Haiz đúng là vợ chồng trẻ, ngay cả lúc giận dỗi nhau mà cũng ra vẻ hạnh phúc như vậy “

--- Thế nào, không phải bây giờ tôi đã sách đồ rồi đây sao?

--- Mặc kệ anh… Hức…! Tô Thanh Hà liếc xéo Hoàng Kỳ Linh một cái nắm lấy tay Tina kéo đi trước, để lại một mình Hoàng Kỳ Linh há miệng đứng đờ người ra mà nhìn theo.

“ Cô ta hôm nay làm sao vậy chứ? Trông có vẻ đanh đá hơn mọi ngày a “

Tina bị mẹ kéo đi, cô bé ngoảnh mặt nhìn ba mình cười cười tinh quái, Hoàng Kỳ Linh không hiểu bộ dáng cười của Tina như vậy là có ý gì, nhưng khi anh nhìn theo ánh mắt của con gái đang nháy nháy vào cánh tay đang băng vải của mình thì anh chợt hiểu ra, anh đưa một ngón tay cái lên ra hiệu ý khen Tina giỏi rồi cúi xuống giả bộ sách đồ, mặt thì nhăn nhó lại miệng thì không ngừng la đau đớn.

--- Á, tay của tôi, tay… Tay của tôi đau quá…!

Tô Thanh Hà đang đi trước nghe vậy thì cả kinh, cô chợt nhớ ra là tay của Hoàng Kỳ Linh đang còn bị thương phải băng bột, cô thầm trách mình một tiếng rồi lo lắng quay lại chạy đến đỡ lấy anh quan tâm hỏi “ Anh, anh có làm sao không? Tôi xin lỗi, tôi quên mất là tay của anh còn đang bị thương “

Hoàng Kỳ Linh mặt giả bộ nhăn nhó, lén nháy mắt với con gái một cái rồi giọng nói như đứt quãng nói “ Tôi không sao? Chỉ là hơi đau một chút thôi, mau đi thôi để tôi sách đồ cho.. “

--- Không được, anh bế con để tôi sách đồ… Lỡ như làm vết thương nặng hiện thì sẽ không hay đâu…! Tô Thanh Hà nhất quyết không chịu để cho anh sách đồ nữa, bộ dáng cô rất lo lắng, giống như một cô vợ hiền đang quan tâm chồng, cô nắm lấy cánh tay bị thương của anh mà lật qua lật lại nhẹ nhẹ cẩn thận nói.

Hoàng Kỳ Linh trong bụng cười trộm không ngừng, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả bộ như vậy, anh nhìn bộ dáng quan tâm của cô nàng lúc này trong lòng anh cũng dâng lên một cảm giác ấm áp mà dường như đã lâu rồi nó chưa từng xuất hiện trong tâm hồn anh, trong lòng anh thầm nhủ “ Thật là xinh đẹp… Lần này phải cảm ơn con gái rồi… “

--- Không sao đâu, cô trông con đi tôi sách được mà… Đi, còn muốn mua gì nữa thì mau đi thôi…! Hoàng Kỳ Linh thấy vẻ mặt lo lắng của cô nàng, anh không đành lòng đùa giỡn nửa nên mỉm cười vươn người đứng dậy sách hết đống đồ đi về phía trước…

--- Này, này, này anh, haiz đã bảo là không được rồi mà, anh thật cứng đầu… Tina nhanh đi thôi con…! Tô Thanh Hà gấp gáp nắm tay Tina kéo đi, trong lòng cô cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy lo lắng cho anh ta quá mức bình thường như vậy nữa.

Nhưng mà chuyện đời vẫn luôn là gặp những nhân vật phản diện rất đúng lúc, đang lúc Hoàng Kỳ Linh còn đang vui vẻ tung tăng sách đồ đi phía trước, đột nhiên từ bên cánh tay phải một giọng nữ có phần đỏng đảnh õng ẹo gọi tên anh vang lên “. Anh Jzem, anh Jzem ơi… Hi hi lâu quá không gặp anh… “ Hoàng Kỳ Linh vừa nghe giọng nói này vẻ mặt tươi cười lập tức thu lại thay bằng một bộ mặt lạnh nhạt, liếc nhìn sang hướng cô gái kia bước chân dừng lại hỏi.

--- Mỹ Linh sao? Em gọi anh có chuyện gì?

--- Ai da, người ta khó khăn lắm mới gặp được anh mà, những ngày qua anh làm gì mà em không liên lạc được với anh vậy? Phan Mỹ Linh điệu đà một thân trang phục gợi cảm đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay Hoàng Kỳ Linh bộ dáng khiêu gợi nói.

--- Em muốn nói gì thì mau buông ra rồi nói, ở đây là nơi đông người đừng có níu níu kéo kéo để cho người khác hiểu lầm như vậy…! Hoàng Kỳ Linh nhìn xung quanh thấy không ai chú ý, rồi lại liếc nhìn ra phía sau thấy hai mẹ con Tô Thanh Hà đang cười nói đi đến gần, anh gấp gáp thả đống đồ trên tay xuống, nhanh tay gỡ bỏ tay của Mỹ Linh ra khỏi tay mình.

--- Anh Jzem à, anh làm sao vậy? Sao tự nhiên lại ngại ngùng như vậy chứ…! Phan Mỹ Linh vẫn đang giống như đỉa đói lâu ngày cứ bám dính lấy tay Hoàng Kỳ Linh không chịu buông ra, làm anh cực kỳ nôn nóng.

--- Cô, cô kia mau buông ba cháu ra đi, cô làm gì vậy? Tina đang đi phía sau vừa thấy cảnh này liền la lên, nhanh chân chạy đến tách hai người ra nhìn Mỹ Linh nói.

--- Ồ, bé con cũng đến đây sao? Dễ thương quá, lại đây cô hôn cái nào….! Mỹ Linh ngạc nhiên nhìn Tina nhỏ bé đang đứng chằm chằm chắn trước người Hoàng Kỳ Linh, trong bụng cô ta thầm rủa “ Lại là con nhóc chết tiệt phá đám “ nhưng ngoài miệng thì vẫn tươi cười làm bộ như muốn thân thiết ôm hôn Tina.

--- Không, cháu không muốn, cô đừng lại gần cháu và ba cháu…! Tina kiên quyết lắc đầu không cho Phan Mỹ Linh lại gần mình.

--- Ao, con nhỏ này tại sao lại ngang bướng như vậy? Mẹ cháu đã dạy cháu cách cư xử với người lớn như vậy sao?...! Phan Mỹ Linh tức giận nói.

--- Không ai dạy con bé như vậy cả, nó chỉ làm theo những gì ni cảm nhận được thôi…! Tô Thanh Hà từ phía sau đến bên cạnh Tina, ánh mắt lạnh giống như hầm băng nhìn Phan Mỹ Linh nói từng câu sắc lạnh không hề câu lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.