Đưa Em Đi Khắp Thế Gian

Chương 3: Chương 3: Tiệc tẩy trần ( hạ)




Tiệc tẩy trần của Lộ Tình được tổ chức vào buổi tối tại nhà hàng năm sao, khu resort bật nhất của Trung Quốc.

Đèn kiểu lấp lánh, trang trí hoa lệ, vật liêụ đêù hoa mỹ sang trọng.

Bây giờ là 5 giờ 30 phút khách vẫn chưa tới đông đủ. Lộ Tình và người nhà đi dạo xem trước.

Lạc Hạ một thân váy đỏ ôm sát, trên cổ đeo vòng ngọc trai, hai tay chứa đâỳ trang sức, vừa đi bên cạnh Lộ Nhĩ và Mạc Hồng Quân càm ràm

“ Chỉ là tiệc tẩy trần thôi cần gì phải tốn kém khoa trương như vậy, đúng là lại thêm một kẻ không làm mà tiêu”

“ Bà có thôi đi không, cũng không phải là tiền của bà” Mạc Hồng Quân bên cạnh tỏ thái độ không hài lòng

Lộ Tình ở phía sau nghe như không nghe, cô đi chậm lại, tới ngã rẽ liền quẹo, mặc kệ đám người phía trước huyên náo.

Lộ Tình hôm nay mặc chiếc váy dạ hội cúp ngực, lộ ra phần xương quai xanh thanh mảnh, váy dài tới chân, tóc búi cao, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú bị che khuất bởi chiếc mặt nạ thiên nga lông trắng, lộ ra đôi mắt đen to tròn và đôi môi đỏ chúm chím, có phần ma mị và bí ẩn.

Ở bên ngoài càng ngày càng huyên náo, Lộ Tình mệt mỏi thẳng thừng tìm chổ ẩn náo, cô chui vào một góc tường,bị che khuất bởi bức rèm trắng, ở nơi này nhất định sẽ không ai nhìn thấy, càng không bị ai quấy rầy.

Chỉ là Lộ Tình thật không ngờ nơi này lại còn một người nữa cũng đang ở đây.

Một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên của nhà hàng thấy Lộ Tình vào trên mặt tuấn tú thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã lấy lại nét mặt bình thản.

Lộ Tình liếc hắn, hắn cũng nhìn cô, trong góc này có chút ngột ngạt cả hai đứng gần nhau trong gan tấc.

Có chút ngượng ngùng.

“ Cô là ai vậy?” Giọng nói trầm ấm pha chút nhí nhảnh của hắn vang lên

Lộ Tình liếc mắt không trả lời

“ Xùy. Nhìn bộ dạng của cô, chắc là tiểu thư nhà ai trốn ở đây rồi, không phải là cô ăn cắp cái gì rồi có tật giật mình đó chứ?” Hắn thao thao bất tuyệt.

Lộ Tình trừng mắt hắn, cô nghiến răng hạ giọng để người đi ngoài kia không nghe thấy

“ Anh đừng có bụng ta suy ra bụng người” cô nói xong liền nhìn hắn từ trên xuống dưới, nở nụ cười tinh ranh

“ Nhìn mặt anh cũng đẹp trai tuấn tú không đến nỗi gì, nhưng chẳng biết kiếp trước ăn ở kiểu gì, kiếp này chẳng chịu phấn đấu, làm việc không lo làm lại ở đây trốn việc”

Vương Lãnh nhìn bộ đồ trên người mình, anh che miệng cười có chút buồn cười

“ Cô định làm gì?”

“ Nếu anh còn không câm miệng, tôi sẽ nói với quản lý ở đây đuổi việc anh” Lộ Tình đe doạ.

“ Thật không ngờ một mỹ nhân như cô, sau chiếc mặt nạ lại có tâm địa rắn rết như vậy, cô cư nhiên rất vô tình đạp đổ chén cơm của người khác” Vương Lãnh tựa tiếu phi tiếu nói.

Nhìn ngữ khí của Vương Lãnh, Lộ Tình rất khó chịu, cô quyết không chịu thua, nhưng lại chẳng muốn cãi, chỉ điềm nhiên nở nụ cười, răng nghiến chặt, phun ra ba chữ “ anh quá khen”

Vương Lãnh phì cười, anh muốn sặc nước bọt, những lời của anh giống lời khen lắm sao?

Anh nhún vai “ chết dưới hoa mẫu đơn có làm quỷ cũng phong lưu, nhưng trước khi chết cô có thể nói cho tôi biết cô tên gì không?”

Lộ Tình nhìn hắn gằn từng chữ “ đừng hòng”

Vương Lãnh không mất kiên nhẫn, tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt “ cô nghĩ thử xem chúng ta gặp nhau xem ra cũng là cái duyên nợ, tôi cũng không có ý gì xấu, chỉ là cái tên cô không thể nói cho tôi biết được sau”

Lộ Tình híp mắt nhìn hắn “ vậy anh nói thử xem, chỉ là cái tên, tôi tùy tiện nói đại một cái tên nào đó, như vậy có phải đã xong rồi không?”

Vương Lãnh vui vẻ “ chỉ cần là cô nói tôi đinh ninh đó là sự thật”

Lộ Tình nhìn người trước mặt thêm một chút, hắn cũng chẳng phải nhỏ tuổi hơn Lộ Tình, nhưng trên mặt lại pha chút tinh nghịch của trẻ con, nhưng có chút lạnh giá của đàn ông trưởng thành, góc cạnh rất có sức hút, lông mi cũng thật dài, Lộ Tình đảo mắt cố tìm kiếm một từ để diễn tả khuôn mặt đó

Là gì nhỉ?

À là chồng của tiểu thụ. Một anh tiểu công

Nếu như Vương Lãnh biết được suy nghĩ trong đầu của Lộ Tình, thì không biết sẽ như thế nào.

Đáng tiếc hiện giờ anh vẫn chưa biết, nên tay chân vẫn cứ boa hoa múa mép, anh đưa tay vuốt tóc, mày nhướn lên, nở nụ cười mà anh vẫn xem là đẹp nhất mỗi khi soi gương

“ Có phải em đã bị sức sức hút của tôi làm cho lu mờ rồi không?”

Lộ Tình vô thức gật đầu “ ừm. Rất đẹp giống với chồng của tiểu thụ. Anh công”

Lộ Tình nói xong liền vội đưa tay che miệng, cô biết bản thân mình đã lỡ lời rồi, không thể trách cô được, lời thật đương nhiên mất lòng.

Vương Lãnh bộ mặt hắc ám, trong lòng nội tâm cào xé, từ trước đến nay hiển nhiên Lộ Tình là người đầu tiên nói hắn như vậy, nhưng trên mặt thản nhiên vẫn không có gì, anh cười nói

“ Nếu em là tiểu thụ, tôi sẽ tình nguyện làm chồng của em”

“ Tôi mới không thèm” Lộ Tình bực bội

“ Cô vẫn chưa nói cho tôi biết tên của cô” Vương Lãnh vẫn không quên việc chính

“ Tôi sẽ không nói”

“ Đừng nhỏ mọn như thế chứ”

Lộ Tình định cãi tiếp nhưng điện thoại vang lên. Là Mạc Khải gọi, cô vội vàng bắt máy.

“ Em nghe đây”

“ Cô nãi nãi của tôi ơi, em rốt cuộc đã chạy đi nơi nào vậy, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi”

“ Em về ngay” Lộ Tình nói xong liền cúp máy, cô trừng mắt với Vương Lãnh liền xoay người đi.

Nhưng thật không may, giày của Vương Lãnh dẫm lên váy của cô, lực xoay quá mạnh cứ như vậy liền không đứng vững muốn ngã xuống. Nhưng rất nhanh cô đã được một vòng tay rắn chắc ôm vào lòng.

Người của Lộ Tình áp sát vào người của Vương Lãnh, anh có thể ngửi được mùi nước hoa vương hương hồng trên người cô, thoáng qua có chút đỏ mặt, Vương Lãnh ho khan buông Lộ Tình ra, anh ngượng ngùng nói

“ Nếu..nếu cô không nói cũng không sao, tôi muốn biết ắt sẽ tự tìm”

Lộ Tình nhìn bộ dạng của anh có chút mắc cười, anh không phải là chưa gần phụ nữ đó chứ, người đỏ mặt không phải Lộ Tình chưa từng nhìn thấy, nhưng nam nhân lớn như vậy rồi đỏ mặt thì thật hiếm có.

Cô cũng không quản nhiều, vội kéo gáo váy dưới chân liền rời đi.

Sau khi Lộ Tình đi, Vương Lãnh ngượng nghịu hết vỗ mặt rồi lại xoa tóc,y hệt một đứa trẻ ăn vụng bị bắt quả tang.

Anh bước ra ngoài, nhìn vào con đường trống không phía trước, cảm thấy có chút mất mát.

“ thiếu gia”

Tiếng gọi kéo Vương Lãnh về với hiện thực.

Anh giật mình “ Cậu Lưu tới rồi sao”

Lưu là tài xế của Vương Lãnh, hắn cung kính đưa cho anh một bộ đồ, bộ dạng có chút run vì sợ trách phạt “ thiếu gia, xin lỗi đã đến trễ”

Vương Lãnh nhận lấy, đánh vào ngực hắn một cái “ làm tốt lắm” anh nói xong liền rời đi. Để Lưu ở lại đó gãi đầu không hiểu tại sao mình lại được khen.

Vương Lãnh cũng không ngờ mình lại gặp được Lộ Tình, anh chỉ là bị một tên phục vụ mắt mờ nào đấy đụng phải, rượu đổ hết lên áo, nên bất đắc dĩ lắm mới mặc tạm đồng phục nhân viên núp ở trong góc đó. Cuối cùng lại gặp Lộ Tình, trong lúc nhàm chán vì chờ đợi quá lâu nên mới chọc cô, không ngờ cô gái nhỏ lại thú vị như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.