Hừ, tức chết! Thật là tức chết đi được!
Viên Viên toàn thân bị tức giận bao phủ, bước nhanh ra hành lang bệnh viện.
Có lẽ là khí thế của cô kinh người đến mức, bất kể là bác sĩ, y tá hay bệnh nhân, tất cả đều tự động tránh đường cho cô đi.
Bản năng nói cho bọn họ biết, cô gái này hiện tại rất nguy hiểm, tốt nhất là không nên đến gần.
"Viên Viên ! Em nghe anh giải thích!"
Nghe thanh âm Khương Đường từ sau truyền đến, bước chân của Viên Viên gấp hơn .
"Viên Viên, Chị gái dưa gang không phải là anh gọi! Em hãy nghe anh nói đã!"
Ghê tởm! Lại còn trong đám đông ở đại sảnh kêu cô như vậy... Cô rất tức giận !
Đột nhiên một cánh tay khoác lên trên vai của cô, cô không chút suy nghĩ, đưa tay lui về phía sau khom đầu gối xuống, trọng tâm dồn về phía trước, sau đó dùng lực.
"Ây da!"
Cô làm một cú ném qua vai, một người đàn ông liền té xuống trước mặt cô.
"Đáng ghét, tốt nhất là ngươi ngã chết luôn đi!"
"Cô...” Người đàn ông té xuống đất đưa hai tay run rẩy, toàn thân đau đến nước mắt hắn lưng tròng.
"A! Phó viện trưởng! anh không sao chứ?" Y tá ở một bên kinh ngạc hô to. "Cô gái này! Cô thật là quá đáng, tại sao vô duyên vô cớ lại ném ngã người ta như vậy? Phó viện trưởng chẳng qua là có chuyện muốn nói với cô thôi mà!"
"Hả, tôi...” Viên Viên khó trả lời.
Cô cho là người mới vừa chụp bả vai cô là tên khốn Khương Đường kia, cho nên mới không thèm nhìn tới dùng chiêu sở trường vật người qua vai.
Cô quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc cuả Khương Đường đứng ở cách đó không xa.
Đáng ghét! Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!
Cô mắc cỡ dậm chân, nói với người đàn ông xui xẻo đang nằm trên đất nói một tiếng "Thật xin lỗi" rồi liền mặt xám mày tro rời đi.
Mắc cỡ muốn chết, cô sau này không bao giờ... muốn bước chân vào bệnh viện này nữa!
※ ※ ※ ※ ※ ※
Trải qua một ngày bận rộn, tan việc về đến nhà, Trình Viên Viên vẫn cảm thấy tâm thần rối loạn.
Cô vốn là muốn tìm cơ hội đem chuyện của mình với Khương Đường nói cho Diệp Linh biết, nhưng vì Diệp Linh gần đây đang bận rộn chuẩn bị cùng anh chàng Đầu Gỗ đi Hokkaido, nhìn bộ dáng hưng phấn vui vẻ cuả cô ấy, Viên Viên cũng không muốn quấy rầy.
Mấy ngày sau đó, đến khi Diệp Linh ra nước ngoài, Trình Viên Viên vẫn chưa đem chuyện của mình nói cho cô ấy biết.
Trong mấy ngày này, Khương Đường không phải là không muốn đi tìm cô, nhưng vì cô không chịu nhận điện thoại của hắn, cho dù hắn trăm cay nghìn đắng đứng ở ngoài nhà trẻ tìm cô, cũng không thể thấy cô đâu.
Cô chính là không muốn gặp hắn!
Dù sao đối với hắn mà nói, cô chỉ là một phụ nữ ngốc có bộ ngực lớn mà thôi!
Dù sao đàn ông đều là giống nhau, chỉ thích bộ ngực của cô, không hề thương cô!
Dù sao... Dù sao cô biết dáng dấp mình không đủ xinh đẹp, điều kiện cũng không đủ hấp dẫn người, hơn nữa tuổi cũng lớn mà vẫn chưa kết hôn, tựa như một cái bánh ngọt quá hạn sử dụng, bán cũng không được, đại khái chỉ có thể chờ nơi sản xuất thu về mà thôi.
Chẳng lẽ cô tìm khắp nơi cũng không tìm được một người bạn đời sao?
Nghĩ tới đây, cô thấy uất ức đến muốn khóc.
Mất đi lần đầu tiên, cô cũng không cảm thấy buồn bã mất mác, hơn nữa nói thật, đối tượng là Khương Đường, cô cũng không cảm thấy có gì xấu hỗ hoặc là có cảm giác bị khi dễ.
Suy nghĩ một chút lại thấy thật là kì, sao cô lại có thể có cảm giác như vậy chứ?
Cô cùng Khương Đường quen biết lâu như vậy, có lúc tựa như chị em cãi nhau ầm ĩ, trước kia cô thỉnh thoảng gặp phải chuyện suy sụp tinh thần rất khó vượt qua, Khương Đường luôn nghĩ ra biện pháp an ủi cô, chọc cô cười. Giống như lần này cô hẹn hò thất bại, Khương Đường cũng thật lòng muốn an ủi cô, cho nên mới mang cô đi uống bia tâm sự, chẳng qua là tửu lượng của cô không tốt nên mới có thể...
Ôi! Trình Viên Viên thở dài.
Đây là lần đầu tiên cô đối với một người đàn ông có loại cảm giác vừa yêu vừa hận rồi lại có một chút níu kéo không buông.
Mặc dù trong miệng nói ghét hắn, cả đời cũng không muốn gặp lại hắn, nhưng trong lòng cô hiểu, đây chỉ là nói lẫy mà thôi.
Chỉ cần hơi tỉnh táo lại, vừa nghĩ tới không thể gặp lại được Khương Đường, cô cảm thấy ngực có cảm giác khó chịu, buồn buồn, lại có chút đau nhói.
Sự hiện hữu của hắn sớm đã thành chuyện hiển nhiên, đùng một cái nói cô muốn rời khỏi hắn, vĩnh viễn không hề nhìn thấy hắn nữa, xem hắn giống như không còn tồn tại trên cái thế giới này, cô đột nhiên có cảm giác... đau lòng.
Đây là yêu sao?
Nhưng sao có thể như vậy? Đối phương tuổi còn nhỏ hơn cô, vừa lỗ mãng vừa háo sắc!
Ở trong mắt Viên Viên, hắn tựa như một người em trai, nhưng cô đối với hắn từ trước tới giờ chưa có bất kì “tà niệm” nào, thỉnh thoảng Diệp Linh có nói đùa, nếu như Khương Đường không phải emtrai mà là anh trai của cô ấy thì hắn đã sớm theo đuổi Viên Viên từ lâu, cứ như vậy, Viên Viên sẽ trở thành người nhà của cô, hai người chân chính trở thành chị em tốt.
Nhưng mà, Diệp Linh kể từ khi yêu anh chàng Đầu Gỗ kia, thường huỷ hẹn với cô, tình nguyện theo sau lưng người đàn ông kia đi khắp nơi, cho dù hầu như mỗi lần về nhà đều mang theo hốc mắt đỏ au, nhưng tình yêu của cô ấy đối với anh chàng Đầu Gỗ kia chưa từng biến mất.
Đây chính là cảm giác khi yêu một người hay sao?
Bất kể gặp phải bao nhiêu cản trở, bất kể đối phương cự tuyệt bao nhiêu lần, chỉ cần bản thân đối với hắn cảm thấy có tình yêu, thì bât cứ giá nào cũng vẫn nguyện ý theo đuổi đến cùng.
Thoạt nhìn thì có vẻ tất ngu ngốc, nhưng vì tình yêu mà tranh đấu thì cho dù vết thương có chồng chất, cũng vẫn không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn có thể vì thứ tình cảm ngốc nghếch này mà nở nụ cười mãn nguyện. Loại cảm giác này, không phải ai cũng hiểu được.
Thật ra, Viên Viên cảm thấy có chút hâm mộ Diệp Linh.
Có lẽ là do cá tính của cô, hoặc ví như nếu bản thân cô đối với bọn đàn ông chỉ biết hứng thú với bộ ngực của phụ nữ không có ác cảm thì ấn tương của bọn họ trong lòng cô vốn vẫn không tốt chút nào.
Nhưng có một người ngoại lệ, đó chính là Khương Đường.
Cô biết chỉ khi nào có Khương Đường ở trước mặt cô, cô mới cảm thấy dễ chịu không cần che giấu khuyết điểm của mình, cho dù không có trang điểm cô cũng không phải sợ, dù sao trước kia Khương Đường cũng đã từng nhìn thấy khuôn mặt của cô lúc cô không trang điểm, cần gì phải cố tình ở trước mặt hắn làm bộ làm tịch?
Cô vẫn cho là, loại cảm giác tự do tự tại này chính là vì cô xem hắn như người nhà, vĩnh viễn cũng không thay đổi, cho dù trong tương ai cũng sẽ có người trong lòng của riêng mình, nhưng dù thế cũng sẽ không ảnh hưởng đến loại tình cảm diệu kì này. Có phải như vậy không?
Nói đến bạn gái mới nhớ, trong trí nhớ của cô, dường như Khương Đường chưa từng nghiêm túc với người bạn gái nào.
Hắn vừa lên trung học, đúng là từng theo đuổi không ít người, nhưng khi lên đại học, giống như ngoan hơn rất nhiều, cả ngày lẫn đêm vội vàng đọc sách, thực tập, có lúc cũng sẽ đi tranh thủ đi làm thêm, ngược lại không giống thời trung học, lúc nào cũng đem hai chữ “cua gái” giắt ở khoé miệng.
Trình Viên Viên thẩn thờ ngồi nghĩ ngợi, bụng cô bỗng phát ra âm thanh, thì ra trời đã tối rồi, cô vội vàng đứng lên chuẩn bị cơm tối.
Cô ở trong nhà bếp chạy đông chạy tây, một chốc sau, cô ngẩn người, cắn cắn chiếc đũa trong miệng, suy nghĩ không biết cảnh ăn cơm một mình này sẽ kéo dài đến bao giờ?
Cô xoay người nhìn đến cái bàn nhỏ trước ti vi trong phòng khách, nếu như có người cùng với cô ăn cơm... . Trong nháy mắt, cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Khương Đường.
Cô ngẩn người, chớp mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy hình ảnh giống như thật.
Hắn mặc chiếc áo blouse trắng, mang mắt kính lịch sự, cầm chén cơm trên bàn lên, ngón tay thon dài vươn lấy chiếc đũa, sau đó ngẩng đầu lên, hướng về phía cô mỉm cười.
"Viên Viên, ăn ngon thật." Thanh âm hắn trầm thấp nói chuyện với cô.
Hơn nữa, hắn còn quan tâm lại gần cô, hôn lên trên khuôn mặt - nơi cô không cẩn thận làm vươn lại một hạt cơm...
Ôi, hình như cô nghe thấy mùi khét thì phải?
"A! Chết rồi, món thịt hầm khoai tây của cô khét đen thui rồi!"
Ngu ngốc, ngu ngốc, đang nấu cơm lại đi suy nghĩ lung tung làm gì chứ?
Viên Viên vội vàng mở quạt điện hút gió trong nhà bếp, rồi lại mỡ toang cửa sổ, một tay che mặt ho khan, một tay hướng trong không khi phẩy phẩy xua khói.
"Thật là, dạo này mình bị cái gì vậy?" Cô ảo não lầm bầm.
Rốt cuộc là thế nào?
Tại sao lúc nào cô cũng nghĩ đến người đàn ông kia cơ chứ?
※ ※ ※ ※ ※ ※
Trình Viên Viên vừa ảo não ăn bữa tối, vừa nhìn TV xem tin tức.
Bởi vì Diệp Linh đi công tác ở Nhật Bản, cho nên hôm nay cô đặc biệt chú ý đến thời tiết của Nhật Bản.
"Trời ạ! Hokkaido gần đây có bão tuyết dữ dội !" Cô kinh ngạc nghe tin tức trên TV, vội vàng cầm điện thoại lên, muốn báo cho Diệp Linh.
Nhưng rồi lại chợt tỉnh ra, ngay cả khách sạn mà người ta đang ở cô cũng không biết, vậy thì làm cách nào để thông báo cho Diệp Linh đây?
Nghĩ tới nghĩ lui không tìm ra cách, Viên Viên buộc lòng phải gọi đến nơi làm việc của Diệp Linh, nhờ đồng nghiệp gửi lời cho cô ấy. điện đến nơi làm việc của Diệp Linh, nói đồng nghiệp của cô ấy chuyển tin tức quan trọng này.
Mới cúp điện thoại không lâu, điện thoại của cô lại vang lên.
"Diệp Linh? Là cậu à? Thật tốt quá, tớ đang lo lắng cho cậu! Cậu có biết ngày mai ở chỗ cậu sẽ có bão tuyết đấy...” Viên Viên vội vã thông báo cho cô bạn tin dự báo thời tiết mà mình vừa nghe.
"Viên Viên, nghe tớ nói cái này đã, tớ hiện tại đang có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi ý kiến của cậu."
"Chờ một chút hãy nói, chuyện này quan trọng hơn, ngày mai bão tuyết sẽ...”
"Viên Viên! Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của tớ đấy! Cậu trước hết hãy nghe tớ nói!" Bây giờ trong lòng Diệp Linh chỉ có một chuyện quan trọng duy nhất, dù cho trời có sập xuống, cô ấy cũng một mực không quan tâm.
Diệp Linh đem gần đây giữa cô với anh chàng Đầu Gỗ tiến triển ra sao, đầu đuôi gốc ngọn đều kể hết cho cô nghe.
Cực khổ theo đuổi theo nhiều năm, chuyện của Diệp Linh với anh chàng Đầu Gỗ cuối cùng cũng có kết quả, nhưng Diệp Linh có vẻ như lại bắt đầu do dự.
Diệp Linh ở bên đầu bên kia điện thoại thở dài: "Thật vất vả hắn mới bắt đầu có tình cảm với tớ, nhưng là tớ lại sợ số phận, hơn nữa tớ trở nên thật kỳ quái, lúc thì muốn chủ động tiến lên,lúc lại muốn trốn tránh như con đà điểu ngu ngốc. lập tức muốn chủ động, lập tức lại muốn co lên đảm đương tiểu đà điểu. Ai! Chuyện yêu đương thật khiến người ta khó hiểu, tớ thật là một người ngu ngốc mà." Cô ấy vừa nòi vừa gõ gõ vào trán của mình.
"Không có đâu, cậu một chút ngu ngốc cũng không có, chẳng là là cậu đang lúng túng, bối rối không biết phải làm sao mà thôi.” Viên Viên đè nén tâm tình hốt hoảng của mình lại, an ủi bạn tốt "Bất quá, nếu đối phương đã chút ý tứ chấp nhận, thì cậu cần phải quyết định nhanh lên."
"Quyết định? Quyết định chuyện gì chứ?"
"không phải là cậu “muốn” hắn hay sao?"
"Nói nhảm! Dĩ nhiên là muốn rồi!" Diệp Linh nói rất khẳng định, tay nhỏ bé kích động nắm thành quả đấm.
"Nếu muốn, vậy thì mau “làm” đi, không cần phải sợ hãi hay rụt rè chi nữa"
"Tốt ! Không thành vấn đề! Tớ lập tức thay áo ngủ mát mẻ đi vào phòng quyến rũ hắn!"
Viên Viên phịch một tiếng, từ trên ghế salon té xuống.
Hai người lại nói chuyện một chút nữa, Diệp Linh mới hài lòng cúp điện thoại.
Trình Viên Viên để điện thoại xuống, thở dài.
Xem ra "phiền toái" của Diệp Linh cũng muốn nhanh giải quyết, vậy còn cô thì giải quyết sao đây?
Cô tiện tay cầm lên điều khiển TV, đem TV chuyển đài khác.
Sau đó cô nhảy lên.
Hỏng bét, mới vừa chỉ lo cùng Diệp Linh nói điện thoại, nhưng cô lại quên nói cho cô ấy biết chuyện quan trọng - Hokkaido sẽ có bão tuyết lớn!
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Viên Viên cho là Diệp Linh, vọt tới bên cạnh điện thoại, nhưng thấy số điện thoại hiển thị, cô lại cau mày.
Là Cục Đường chết tiệt!
Cô vốn là không muốn để ý tới, nhưng điện thoại vang không ngừng, rốt cục cô cũng nổi giận tiếp điện thoại.
"Này! Cục Đường chết tiệt, nói cho cậu biết bao nhiêu lần rồi hả, không được gọi điện thoại cho tôi nữa! Cậu đúng là cái đồ sói già háo sắc đáng ghét!"
"Viên Viên, mọi chuyện đều là hiểu lầm, thật sự đều là hiểu lầm mà thôi, em phải tin tưởng anh!" Bên đầu kia điện thoại, Khương Đường vội vàng giải thích.
"Tôi không cần phải tin tưởng cậu làm gì! Cầu cho người ngày mai bị xe đụng đi!"
Thằng nhóc đáng ghét, lại dám giễu cợt bộ ngực của cô!
Cô từ nhỏ cũng bởi vì bộ ngực của mình quá lớn, luôn thu hút mọi người, cho nên cô ghét nhất là người nào cười nhạo bộ ngực lớn của cô !
"Viên Viên, em nghe anh nói, anh thật không cố ý gọi em là Chị gái dưa gang... .."
Đấy —— còn dám nói?
"Cục Đường, cậu – đi – chết - đi !"
“Phanh” một tiếng, cô nghiến răng hướng điệm thoại gầm nhẹ từng chữ một..
Tức chết, đơn giản tức chết người đi được!
Cái tên đáng ghét đó lại còn dám mang cái “biệt danh đáng ghét” đó chọc tức cô, hắn thật sự là không muốn sống rồi sao ?
※ ※ ※ ※ ※ ※*
Khương Đường nhìn điện thoại bị cúp, cảm giác lỗ tai mình giống như bị đau.
Không nghĩ tới Viên Viên nóng giận cũng kinh khủng như vậy, hơn nữa lại còn lớn tiếng với hắn, rõ ràng đêm hôm đó thanh âm của cô nghe thật thẹn thùng đáng yêu, chính vì vậy hắn mới dễ dàng rung động, rồi thì... .
Không được, hiện tại hắn đang ở phòng bệnh nhi, bên cạnh toàn là trẻ con, nếu như để các bà mẹ hoặc y tá nhìn thấy dáng vẻ động dục của hắn, nhất định hắn sẽ bị y tá trưởng đuổi đi.
Tắt điện thoại, hắn không khỏi hít sâu một hơi, nuốt tực giận váo bụng.
Hắn hiện tại phải chuyên tâm làm việc mới được, làm bác sĩ ngàn vạn lần cũng không thể để chuyện riêng tư cá nhân ảnh hưởng đến việc chẩn đoán bệnh.
Khương Đường thu hồi dáng vẻ nghiêm túc, từ chỗ y tá đứng cầm lấy bộ tài liệu bệnh án.
Ánh mắt y tá có chút lóe lên, thừa dịp hắn không chú ý , đem một tờ giấy hồng bỏ vào phong thư màu trắng rồi nhét vào túi của hắn.
Đừng xem Khương Đường không có bạn gái, trên thực tế “đường tình duyên” của hắn rất tốt, rất nhiều nữ y tá thực tập thầm mếm vẻ ngoài anh tuấn của hắn, thân hình thon dài, khi mặc áo blouse vào càng tăng thêm nét lịch sự nhã nhặn.
Đối với các cô mà nói, trên người Khương Đường luôn vô tình tản mát ra một loại cảm giác thân thiết và nhã nhặn, với lại hắn cũng thường giúp đỡ những y tá vừa mới bắt đầu thực tập còn chưa hiểu việc, để những nữ y tá này chỉ cần thấy nụ cười của hắn liền giống như mở cờ trong bụng, làm cho hắn thư tình thu mãi không hết.
Nhưng không biết tại sao, Khương Đường đối với các cô không có chút hứng thú, không phải là hắn không thích những cô gái trẻ tuổi hơn so với hắn, chẳng qua là trong mắt hắn, những nữ y tá này đều giống như em gái hắn, thỉnh thoảng giúp một tay thì còn có thể, nhưng để chăm sóc cả đời thì thật khó.
Về phần hắn, không biết có phải người hắn muốn chính là những cô gái trưởng thành như chị của hắn hay không?
Chính hắn cũng không xác định được điều này, mặc dù hắn rất hâm mộ bạn tốt Ôn Phong Nhã có mối tình chị em, nhưng hắn cũng biết thật ra thì hai người đó để đến với nhau cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Ôn Phong Nhã hiện tại vẫn đang cố gắng điều chỉnh bản thân, hy vọng có thể xứng với chị gái xinh đẹp.
Chị gái xinh đẹp... thử hỏi chung quanh hắn có ai có thể trở thành “chị gái xinh đẹp” của hắn, có lẽ cũng chỏ có Trình Viên Viên – Chị gái dưa gang của hắn.
Hai người đều là chị, một người thì xinh đẹp, một người thì có bộ ngực mê người, cảm giác khác nhau không ít, hai cô gái so về cá tính lẫn dáng người thật giống như một trời một vực.
Trong mắt Khương Đường, Trình Viên Viên là một người rất hiền lành, lại thích cậy mạnh giả bộ làm người kiên cường.
Không biết từ lúc nào, hắn có cảm giác mình phải bảo vệ cô, không để cho cô bị thương tổn.
Viên Viên đối với đàn ông có sự chán ghét cùng bài xích, hắn cũng biết rõ nguyên nhân vì sao như thế, cô cũng có vài lần để bạn bè người quen sắp xếp cho mình xem mắt, nhưng không có lần nào được như ý muốn.
Bất quá, mỗi lần Trình Viên Viên xem mắt thất bại, trong lòng hắn sẽ xuất hiện một loại cảm giác nhẹ nhõm, ngày trước hắn vẫn không hiểu vì sao mình như thế, nhưng giờ đây, có vẻ như hắn đã biết được nguyên do rồi.
Là bởi vì hắn thích cô sao?
Nếu thật là vì thứ tình cảm này, vậy thì hắn bắt đầu thích cô từ khi nào?
Khương Đường không khỏi nghĩ về chuyện nhiều năm về trước . Ngày đó hắn bởi vì cảm mạo nặng mà mất đi ý thức, bị đưa đến bệnh viện, tỉnh táo lại, sau đó liền có một cô gái nhào vào trong ngực hắn khóc rống, đó là lần đầu tiên hắn ôm một cô gái.
Sự đau lòng cũng mang lại cảm giác kì diệu như vậy, hắn đến bây giờ cũng còn nhớ rất rõ.
Có phải hay không chính do là cái ôm đó, để cho hắn từ đó luôn bị khống chết, trừ phi trong cuộc đời của hắn xuất hiện một Trình Viên Viên thứ hai, nếu không hắn không bao giờ ... đối với phụ nữ khác động tình?
Loại cảm giác này... Thật là rất khó để làm rõ, giống như đang ở trong sương mù, rõ ràng biết phía trước có gì đó, nhưng là chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng, muốn đến gần, nhưng càng chạy lại giống như càng cách xa, lòng bất an kéo dài , không biết phải làm thế nào mới dẹp yên được.
Hắn thở dài, bộ dáng u buồn, không biết có y tá đang núp ở một bên rình coi hắn.
Các y tá phía sau mặt tràn đầy sau mê, đứng sau đó là một người đàn ông nhìn hắn một cách quái gở.
Hắn chính là bạn học cùng lớp với Khương Đường -Thi Vịnh Triển, hắn ung dung thản nhiên thấy tất cả, trong mắt vẫn như cũ loé lên ánh sáng, giống như đang chuẩn bị cái gì đó.
Khương Đường đột nhiên cảm thấy toàn thân run lên một cái.
Kỳ lạ, máy điều hoà trong bệnh viện rõ ràng là đang ỡ nhiệt độ bình thường, tại sao hắn lại đột nhiên lại thấy rét run?
※ ※ ※ ※ ※ ※*
Sau một tuần, Khương Đường vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm Viên Viên giải thích rõ ráng, nhưng cô giống như không có can đảm, bày ra bộ dạng như con đà điểu trốn tránh hắn, cũng không nhận điện thoại của hắn.
Ngày hôm nay, thời gian trôi qua thật mau, nhà trẻ cũng đã đến giờ tan học, người bạn nhỏ Đại Ban đã bắt đầu quét dọn phòng học, các giáo viên cũng đang chuẩn bị giao cho những bạn nhỏ bài tập về nhà.
Lúc này, một bé gái tóc hai bím đã chạy tới chỗViên Viên nói "Cô giáo, có người không chịu quét dọn!"
"Là ai không nghe lời như vậy?" Viên Viên cố ý giả bộ rất tức giận "Mau nói cho cô biết xem nào."
Cô bé dắt tay của cô, đi tới một gian phòng học bên ngoài.
Cô vừa nhìn bên trong, chỉ thấy các bạn nhỏ ai cũng đang cố gắng quét dọn, chỉ có một bé trai đang ngồi xếp bằng trên một cái bàn lớn, cặp mắt nhắm lại, cái gì cũng không làm.
Viên Viên nhận ra đứa bé này, nghe các giáo viên khác nói, đứa bé này luôn ở trạng thái “Thiên Mã Hành Không” , hay suy nghĩ lung tung, thường gây ra một đống phiền toái, để cho các giáo viên khác không phải là giận đến thiếu chút nữa phát điên, thì cũng là bị hắn chọc cho cười đến đau cả bụng. [(Thiên Mã Hành Không : Ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc)]
Giáo viên chủ nhiệm của lớp này hiện không có ở đây, Trình Viên Viên không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng học, vỗ nhẹ đầu cậu bé, hỏi: “Tại sao con không chịu quét dọn với các bạn? Như vậy là không được, tất cả các bạn đều đang cố gắng dọn vệ sinh đấy !”
Cậu bé không để ý đến cô.
Trình Viên Viên lại nói thêm mấy câu, cậu bé cũng không có đáp lại, vì vậy cô không khỏi có chút nổi giận.
Đứa trẻ này rốt cuộc là muốn cái gì, dáng vẻ sao không tự nhiên lại thành ra như vậy!
"Nếu con không chịu trả lời cô, cô sẽ phạt con từ nay về sau không được phép uống trà và ăn điểm tâm nữa!”
Nhà trẻ buổi chiều là lúc tất cả những bạn nhỏ mong đợi nhất, bởi vì phòng bếp có bánh kem, luôn làm mê những bạn nhỏ thích ăn bánh ngọt, bạn nhỏ nào cũng yêu chết món bánh này .
Quả nhiên, vừa nghe đến những lời này, cậu bé lập tức mở mắt.
“Cô ơi! Đừng mà! Dì đầu bếp nói rằng ngày mai sẽ có món bánh sô-cô-la trứng đó!
"Vậy con tại sao con không cùng các bạn khác quét dọn?"
Cậu bé ngước cổ lên, giả bộ vẻ mặt nghiêm túc "Cô không nhìn ra được sao?"
Trình Viên Viên vô cùng khó hiểu "Không nhìn ra cái gì?"
"Con chính là Thần thổ địa đó! Thần thổ địa đương nhiên không cần quét dọn, chỉ cần ngồi đây nhìn người khác quét dọn là tốt rồi.”
Viên Viên thiếu chút nữa trượt chân ngã trên mặt đất.
Rốt cuộc thì trong đầu cậu bé có thể tự mình tưởng tượng thêm cái gì nữa đây!
"Mặc kệ con có phải là Thần thổ địa hay không, ngay lập tức xuống dọn dẹp cùng các bạn cho cô!”