Đùa Giỡn Diêm Vương

Chương 1: Q.4 - Chương 1




Lý Nhược Nhi vội vàng trấn an con chó vàng. “Đừng sợ, đừng sợ, ngươi hãy tin ta. Hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn bảo bảo của ngươi.”

Con chó vàng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Kinh Ngự Phong, nhưng có lẽ là nhận ra sự trấn an của Lý Nhược Nhi nên địch ý đã lui đi rất nhiều.

Lý Nhược Nhi quay đầu lại, năn nỉ Kinh Ngự Phong: “Cầu xin ngươi cứu nó.”

Nhìn nước mắt loang lổ trên mặt nàng, ngực Kinh Ngự Phong căng thẳng, trong đầu hiện lên cảnh một nam hài tám tuổi ôm một con chó nhỏ, kêu gào: “Cầu xin ngươi cứu nó…”

Đáng chết!

Kinh Ngự Phong tức giận, vì nhớ lại hình ảnh này mà phiền lòng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lý Nhược Nhi.

Nữ nhân này đúng là kỳ quái, bản thân mang bệnh nặng, tính mạng khó giữ, nhưng lại không mở miệng cầu xin hắn cứu, vào lúc này lại vì một con chó mà cầu xin hắn.

Lý Nhược Nhi lo lắng hắn không đáp ứng, vội vàng thay con chó cầu tình.

“Nó bị đá rơi đập bị thương, nếu còn chảy máu nữa, sợ sẽ không chịu nổi, nhưng nó còn phải chăm sóc bảo bảo, nó không thể chết được.”

Thấy hắn trầm mặc không nói, đoán không được tâm tư của hắn, Lý Nhược Nhi không khỏi nóng lòng.

“Cầu xin ngươi! Ta đảm bảo sẽ không chạy nữa, được không!”

Nghe nàng khẩn thiết năn nỉ, ánh mắt Kinh Ngự Phong rốt cục cũng dời lên con chó vàng.

“Tránh ra.” Hắn nhàn nhạt mở miệng.

Lý Nhược Nhi sửng sốt, mỹ mâu chớp động, nàng biết hắn đã đáp ứng cứu con chó vàng.

Nàng vội vàng lui sang một bên, nhưng lại không dám tránh đi, nàng ở một bên thủ thỉ trấn an con chó vàng.

Nàng sợ Cẩu Nhi đột nhiên cắn Kinh Ngự Phong vậy thì không ổn.

“Đừng sợ, hắn muốn cứu ngươi, vết thương ngươi lành, ngươi mới có thể chiếu cố bảo bảo tốt được.” Nàng ôn nhu nói.

Nàng không hiết con chó có nghe hiểu lời nàng nói hay không, nhưng nó đã an tỉnh, không có nhe răng trợn mắt với Kinh Ngự Phong nữa.

Kinh Ngự Phong nhanh chóng xem vết thương con chó, nhìn vết thương thì đúng là do đá đập trúng, nó bị thương không nhẹ, có thể chống đến hiện tại có lẽ là vì tình mẫu tử.

Đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Hắn lấy thuốc trị thương trong người ra, đây là hắn tự mình điều chế, trị liệu các vết thương rất hiệu quả. Chỉ cần đắp lên, cầm máu rất nhanh, mấy ngày sau vết thương đã kết vảy.

Lý Nhược Nhi lẳng lặng ở một bên nhìn, nàng phát hiện khi hắn cứu con chó vàng thì vẻ mặt rất chăm chú, tuấn nhan không giống lúc bình thường lạnh như băng mà mang theo chút ấm áp.

Vẻ mặt chuyên chú ôn hòa khiến gương mặt tuấn mỹ càng thêm mê người, làm trái tim nàng đập rộn ràng. Nàng thất thần cho đến khi con chó vàng phát ra âm thanh nức nở, nàng vội vàng dời mắt khỏi tuấn nhan trước mặt.

Mắt thấy vết thương của con chó đã được xử lý thỏa đáng, Lý Nhược Nhi thở phảo nhẹ nhõm, trong lòng cao hứng cực kỳ.

“Tốt lắm, ngươi sẽ khỏi rất nhanh. Ngươi thật dũng cảm, nhất định sẽ là một mụ mụ tốt.” Nàng nhẹ giọng ca ngợi, đồng thời tiến đến hôn hít con chó, không thèm để ý đến việc máu sẽ dính vào người nàng.

Con chó vàng cảm kích liếm gò má nàng, tiếp đó quay đầu liếp láp những tiểu tử trong ngực, cuối cùng nó nhìn Kinh Ngự Phong, nhẹ nhàng kêu một tiếng, giống như biểu đạt sự cảm tạ.

“Tốt lắm, chúng ta phải đi rồi, ngươi phải bảo trọng, đừng để bị thương nữa nhé.”

Tạm biệt Cẩu Nhi, Lý Nhược Nhi đi theo Kinh Ngự Phong, đi về phía con ngựa.

Khi nàng dừng lại thì Kinh Ngự Phong chợt quay đầu lại, khi nàng còn chưa ý thức được hắn muốn làm gì thì hắn bỗng nhiên xé ống tay áo nàng.

Lý Nhược Nhi kêu lên, hốt hoảng cố gắng che giấu cánh tay của nàng, Kinh Ngự Phong bắt cổ tay nàng kéo nàng lại gần.

“Ngươi muốn làm gì?” Nàng thẹn thùng la lớn.

Kinh Ngự Phong không trả lời, kéo cánh tay của nàng cúi đầu xem xét.

Quả nhiên như hắn đoán, trên da thịt trắng noãn kia, in rõ ràng dấu răng, thậm chí còn rịn ra máu đỏ.

“Không đau sao?” Hắn liếc nhìn Lý Nhược Nhi.

Nếu đổi thành là cô gái tầm thường, bị cắn như vậy, đã sớm khóc thét, nhưng nàng ngay cả rên cũng không rên một tiếng.

Lý Nhược Nhi ngẩn ra, thì ra hắn phát hiện nàng bị con chó cắn.

“Đau, nhưng cứu Cẩu Nhi mới quan trọng.” Nàng nói với bộ dạng đương nhiên.

Kinh Ngự Phong nhăn lông mày, liếc nàng, không nói thêm gì nữa.

Hắn lấy ra một hộp thuốc trị thương, cẩn thận đắp lên cho nàng, lấy tay áo lúc nãy đã xé băng bó vết thương cho nàng.

Lý Nhược Nhi nhìn động tác của hắn, ánh mắt không tự chủ rơi vào ngón tay thon dài đang giúp nàng băng bó. Không biết tại sao nàng lại nghĩ đến bàn tay này đã từng suồng sã ngực của nàng.

Gò má nóng lên, khuôn mặt nàng bỗng chốc đỏ ứng.

Khi Kinh Ngự Phong xử lý xong thương thế của nàng, nhươn mắt lên, nhìn thấy hai gò má hồng hồng của nàng.

Quá khứ hắn chưa bao giờ ngắm nhìn một nữ nhân nào, vậy mà giờ khắc này, hắn lại không nhịn được nhìn nàng nhiều thêm một chút.

Phát hiện mình khác thường, Kinh Ngự Phong nhăn mày, đáy lòng dâng lên cảm xúc khác thường. Hắn cứng rắn bỏ qua cảm xúc này, ôm nàng lên ngựa.

Lý Nhược Nhi biết bọn họ phải rời đi, nhưng trong nàng vẫn có chút nhớ con chó vàng và đám chó con khả ái.

Phảng phất cảm giác được tâm tư của nàng, Kinh Ngự Phong kéo dây cương xoay ngựa lại, để cho nàng nhìn bọn nó một chút.

“Cám ơn ngươi.” Lý Nhược Nhi nói, trong lòng dâng lên cảm xúc cảm động.

Thật ra hắn cũng không hư lắm, nhất là lúc hắn chuyên chú xử lý vết thương của con chó vàng, hình ảnh đó đã khắc sâu trong lòng nàng.

Nghe nàng nói cảm ơn, Kinh Ngự Phong mặt không đổi sắc càng không nói thêm gì.

Nhưng trên thực tế, tác phong hôm nay của hắn hoàn toàn khác xa ngày thường, nếu những người trong cốc biết nhất định sẽ rất kinh ngạc.

“Đi về.”

Hắn nhàn nhạt ném lại lời này rồi quất ngựa trở về “Tuyệt Mệnh cốc.”

Đêm khuya, màn đêm bao phủ khắp “Tuyệt Mệnh cốc”, ban đêm trong sơn cốc vô cùng tĩnh lặng, ngay cả âm thanh của phu canh cũng không có.

Nếu như [Nhật Quang], [Thạch Phù Dung] cũng không có hiệu quả, kế tiếp nên dùng phương pháp gì đây?” Kinh Ngự Phong chau mày trầm ngâm.

Hắn đang ở trong thư phòng xem những sách thuốc mà cha hắn khi còn sống đã lưu lại, cho đến khi càng về khuya, gần giờ hợi hắn mới trở về phòng ngủ.

Hôm nay sau khi mang Lý Nhược Nhi về “Tuyệt Mệnh cốc”, hắn phá giải trận pháp của nàng, giải cứu Lý Tứ và Đinh Hồng.

Tiếp đó hắn căn cứ vào những triệu chứng của Lý Nhược Nhi lấy rất nhiều dược liệu quý hiếm, vì cẩn thận hắn không để người khác làm thay mà tự mình canh thuốc.

Sau khi ăn xong bữa tối, hắn lấy thuốc cho Lý Nhược Nhi uống. Kế tiếp cũng chỉ có thể chờ xem thân thể nàng phản ứng như thế nào mới có thể quyết định bước tiếp theo.

Nhưng nếu hiệu quả không như dự tính, vậy hắn sẽ đổi phương pháp khác.

Đến tột cùng có thể chữa khỏi cho Lý Nhược Nhi hay không, thẳng thắn mà nói, hắn tạm thời cũng không thể nắm chắc, bởi vì loại bệnh này hắn chưa từng gặp qua.

“Vô luận như thế nào, ta nhất định tìm ra biện pháp.” Kinh Ngự Phong nghiêm túc son sắc thề.

Bận rộn một ngày trời, hắn nằm lên giường, căn bản định đi ngủ, nhưng tâm tư lại không được yên tĩnh.

Chỉ cần khép mắt lại, trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh Lý Nhược Nhi khẩn cầu cứu con chó vàng.

Hồi tưởng lại nước mắt loang lổ trên mặt nàng, hồi tưởng lại sự khẩn cầu của nàng, sự lo lắng của nàng…Tình cảnh đó, giống như đã từng quen biết…

Kinh Ngự Phong mở hai mắt, mi tâm nhăn lại, tròng mắt tối đen.

Chuyện hôm nay, gợi lên ký ức của nhiều năm về trước, đoạn ký ức hắn không bao giờ muốn nhớ lại…

Mấy chục năm trước, cha hắn Kinh Thiệu từng nói ngay cả Ngự y trong Hoàng cung cũng từng phải than thở y thuật của mình không bằng Thần y “Tái thế Hoa Đà”, bất kể là loại bệnh nào cũng có thể thuốc đến bệnh trừ.

Lúc ấy thiên kiêm của một phú thương trong thành – Hà Vân Vân có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nên có vô số công tử theo đuổi, cha hắn cũng là một trong số đó.

Khi đó, phụ thân của thiên kiêm nọ bị bệnh nặng, may mắn có cha hắn trị liệu mới giữ được một mạng.

Vì báo đáp ân cứu mạng, phú thương nọ muốn gả nữ nhi Hà Vân Vân cho cha hắn.

Thế nhưng, Hà Vân Vân đã sớm có ý trung nhân, nhưng không thể làm trái mệnh lệnh của phụ thân, bất đắc dĩ phải gả cho cha hắn.

Sau khi hai người thành thân, cha đối với mẹ vô cùng che chỡ, muốn lấy được tâm của bà. Nhưng ông không ngờ tới mẹ thừa lúc ông đi hái thuốc lặng lẽ lui tới với tình nhân cũ, hơn nữa sự việc bắt đầu khi cha mẹ thành thân không bao lâu.

Cha biết được chuyện này, vừa kinh vừa giận, lại để cha phát hiện mẹ đã mang thai, cha hoài nghi hài tử trong bụng của bà không phải là con của ông.

Khi thai nhi được sinh ra, cha lập tức lấy máu nhận thân, mặc dù xác định hắn đích thị là con của ông, nhưng ông vẫn không thể nào tha thứ cho mẹ.

Đối với mẹ ông vừa yêu vừa hận, giam bà trong lầu các, không cho bước ra nửa bước. Mẹ bị giam trong phòng, tâm tình kích động phẫn hận.

Hắn chính là nghe cha và mẹ mắng mà lớn lên. Hắn không ngừng nghe cha nguyền rủa nữ nhân tuyệt tình quên nghĩa, nghe mẹ chỉ thiên mắng địa rằng cha biết rõ mẹ không thương lại cứng rắn muốn thành thân với mình.

Tình nhân cũ thấy tình cảnh của mẹ thì không đành lòng. Khi hắn năm tuổi, thừa dịp cha đi hái thuốc, hắn ta mua chuộc người làm cứu mẹ đi.

Vì sợ mẹ bị bắt về, bọn họ hoảng thốt giục ngựa chạy, không nghĩ tới vì hôm qua trời mưa nên đường trơn trợt, cả chiếc xe mất khống chế, lao vào sơn cốc.

Khi cha đuổi theo chính mắt nhìn thấy cảnh này, tâm tình cực không tốt, nổi điên. Ông cực hận mẹ dẫu có chết cũng không nguyện lưu lại bên cạnh ông, càng hận nam nhân đáng chết kia.

Ông hận đến mức thi thể cũng không đi tìm, không muốn cho bọn họ được chôn cất tử tế, muốn cho bọn họ phơi thây nơi hoang dã.

Từ ngày đó, ông trở nên khắc nghệt, ngoại trừ dạy y thuật cho hắn, ông còn nhờ đến bạn chó giao – Giang hồ đệ nhất cao nhân Đỗ Kiếm Tâm dạy võ công cho hắn.

Chỉ cần hắn hơi mắc lỗi, nhất định sẽ bị đánh mắng.

Không chỉ như thế, cha còn răn dạy hắn không được đối tốt với bất kỳ người nào, đặc biệt là nữ nhân. Cha không ngừng nói với hắn nữ nhân càng xinh đẹp càng họa thủy, nếu nàng biết ngươi quan tâm nàng, sẽ lợi dụng tình cảm phản bội ngươi, gây tổn thương ngươi.

Vì không để hắn giống như ông, cha huấn luyện hắn thành một người bạc tình.

Khi hắn tám tuổi, trên đường nhặt được một con chó đen, hắn không muốn tiếp tục cô đơn tịch mịch nên đã nuôi con chó đó. Cha không những không cho còn muốn hắn đích thân giết nó.

Hắn căn bản không thể hạ thủ, liền lén thả con chó. Không nghĩ tới bị cha bắt được, ném con chó vào vách tường.

Khi đó hắn ôm lấy tiểu cẩu, cầu xin cha cứu nó, tựa như Lý Nhược Nhi cầu xin hắn cứu con chó vàng vậy.

Nhưng cha hắn không cứu nó, trơ mắt nhìn cẩu nhi tắt thở, mà hắn bị cha phạt ba ngày ba đêm không được ăn gì cả.

Bắt đầu từ khi đó, hắn liền thề không cho cha hắn biết hắn quan tâm cái gì, thích gì, không để cha hắn nhìn ra tâm tình của hắn.

Cha đối với biểu hiện của hắn tương đối hài lòng, vách ngăn giữa phụ tử bọn họ không bao giờ có thể vượt qua. Cho đến bảy năm trước cha hắn qua đời, hắn cũng không thể rơi nửa giọt nước mắt…

Nỗi bi thương hiện lên trong mắt Kinh Ngự Phong, nhưng hắn rất nhanh trở lại bình thường, không cho mình đắm chìm trong ký ức đã qua.

“Vốn cho rằng mình đã sớm quên chuyện này, không nghĩ tới…Nhưng lại nhớ rõ ràng như vậy…” Hắn tự giễu nói nhỏ, sau đó xóa đi những ký ức không vui trong đầu.

Vậy mà, tình cảnh Lý Nhược Nhi nhẫn đau trấn an con chó vàng lại hiện lên rõ ràng trong đầu, hình ảnh kia như in sâu vào đáy lòng của hắn, bỏ thế nào cũng không được.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, mi tâm càng nhăn chặt hơn.

Bởi vì có những kinh nghiệm kia, nên nhiều năm như vậy, hắn luôn luôn không có hứng thú quá lớn với nữ nhân, chưa bao giờ có nữ nhân nào có thể nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.

Nhưng lúc này, bởi vì Lý Nhược Nhi mà phá lệ.

Hắn không cách nào khống chế lại nhớ tới gò má ửng hồng của nàng, đôi mắt sáng chói, nghĩ tới thần thái đầy tình cảm lúc nàng nhắc tới người nhà, nghĩ tới cặp mắt lúc nàng cầu xin hắn cứu con chó… Nghĩ tới từng nụ cười từng cái nhăn mày của nàng, cho đến khi mệt mỏi, mới rốt cục chìm vào giấc ngủ…

★★★

Sau giờ ngọ là một ngày ấm áp, gió mát nhẹ nhàng thổi.

Lý Nhược Nhi ngồi ở gần đầm sâu của “Tuyệt Mệnh cốc”, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh xinh đẹp trước mắt.

Kể từ khi bị mang về “Tuyệt Mệnh cốc”, đã liên tiếp mấy ngày rồi, Kinh Ngự Phong đã thử trị liệu mấy loại phương pháp với nàng, nhưng bệnh nàng tựa hồ cũng không có cải thiện gì.

May mắn bệnh của nàng có dấu hiệu đã được khống chế. Mặc dù không mấy rõ ràng, nhưng cũng không thấy chuyển biến nặng hơn, nghe nói ít nhất có thể cho nàng sống thêm vài tháng.

Đoạn thời gian này, nàng tương đối an phận, rất biết nghe lời an phận làm một người bệnh, bởi vì nàng không thể không như thế.

Trước thì hắn lấy tính mạng nha hoàn uy hiếp nàng, sau vì cầu xin hắn cứu con chó vàng nàng chính miệng đã cam kết, nàng còn có thể làm sao? Không thể làm gì khác hơn là an phận ở “Tuyệt Mệnh cốc”.

Thật may là, hắn cũng không ác ý chỉnh nàng, dù mỗi ngày uống thuốc khổ vô cùng, nhưng vẫn có thể chịu đựng, hơn nữa cũng không có di chứng kinh khủng gì.

Mấy ngày qua Kinh Ngự Phong vì nàng mà bận rộn, Lý Nhược Nhi có chút cảm động. Mặc dù điểm xuất phát là hắn muốn khiêu chiến loại bệnh cổ quái này, mà không pải thực tâm muốn cứu tính mạng của nàng, nhưng nam nhân này rất nghiêm túc chữa bệnh cho nàng.

Nghĩ như vậy, đáy lòng Lý Nhược Nhi có một chút ấm áp.

Mặc dù trời sinh Kinh Ngự Phong tính tình lạnh nhạt, không thích thân cận với người khác, nhưng dù sao nàng cũng không phải là tôi tớ của hắn, không cần phải để ý quy củ hay sắc mặt của hắn, nàng còn định ở một bên nhìn hắn điều chế thảo dược.

Nàng phát hiện, khi hắn nghiêm túc thì cả người “Ấm áp” hơn nhiều. Khi đó hắn không hề lạnh như băng nữa, ánh mắt chuyên chú đólàm tim nàng đập tình thịch.

Mỗi ngày đi qua, nàng phát hiện mình dần thay đổi cách nhìn về hắn.

Trừ lúc vừa bắt đầu hắn khinh bạc nàng, thì sau đó không làm tiếp cái gì không quy củ nữa. Mà lúc đó hắn làm như vậy, thật ra một phần cũng là do nàng không biết lựa lời châm chọc hắn ham mê nam sắc mới làm hắn tức giận…

Giờ nàng đang làm gì? Sao lại tìm lý do biện minh cho hắn?

Lý Nhược Nhi bỗng dưng phục hồi tinh thần, nàng rõ ràng đang thưởng thức phong cảnh sao tâm lại bay đến trên người Kinh Ngự Phong rồi.

Hồi tưởng lại mấy ngày nay, ánh mắt của nàng luôn truy đuổi bóng dáng của Kinh Ngự Phong, thời điểm nhìn hắn trái tim nàng đập rất nhanh, nàng kinh hãi —— nàng… Chẳng lẽ nàng động tâm với Kinh Ngự Phong?

Lòng Lý Nhược Nhi rối bời, nàng còn chưa kịp hiểu rõ tâm tình của mình thì nam nhân làm nhiễu lòng nàng cưỡi tuấn mã chậm rãi đến gần.

Nhìn tư thế hiên ngang anh tuấn, tim nàng lại không có tiền đồ phanh phanh đập.

Nàng âm thầm nghĩ, bất kể nàng có thích hắn hay không thì nam nhân này luôn ảnh hưởng mãnh liệt đối với nàng.

“Hôm nay phải ra khỏi cốc.” Kinh Ngự Phong nhàn nhạt mở miệng.

“Lê đường thuận buồm xuôi gió.” Lý Nhược Nhi đáp.

“Ngươi phải đi cùng ta.”

“Tại sao?” Lý Nhược Nhi không hiểu hỏi.

Kinh Ngự Phong tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, nói: “Ta không muốn khi trở về lại nhìn thấy Lý Tứ và Đinh Hồng bị vây trong trận pháp.”

Vừa nghĩ tới “Chuyện tốt” lúc trước mình đã làm, Lý Nhược Nhi có chút lúng túng, đang lúc nàng muốn nói mình sẽ giữ lời hứa thì Kinh Ngự Phong lại nói tiếp:

“Hoặc là ngươi hy vọng ta sẽ nhốt ngươi trong phòng cho đến khi ta trở lại mới thôi.”

Cái này không phải ý kiến hay!

Lý Nhược Nhi lập tức thỏa hiệp, nói: “Vậy cũng tốt, ta đi cưỡi một con ngựa khác tới đây.”

“Sau đó làm nó hất ngươi xuống?” Kinh Ngự Phong khẽ hừ một tiếng.

Hắn cũng không muốn còn phải nhìn nàng ngã gảy cổ. Huống chi, con ngựa đó không theo kịp tọa kỵ của hắn.

“Cái gì? Ta mới không —— ”

Lời của nàng còn chưa hết đã bị Kinh Ngự Phong kéo lên ngựa.

“Ta muốn tự mình cưỡi, sẽ không phát sinh sự tình lần trước nữa.”

Kinh Ngự Phong không để ý đến kháng nghị của nàng, quát một tiếng, con ngựa lập tức chở hai người rời khỏi “Tuyệt Mệnh cốc”.

Bọn họ một đường hướng đến một ngọn núi khác, con ngựa chạy nhanh như chớp, thân thể Lý Nhược Nhi một lần nữa được Kinh Ngự Phong ôm vững vàng trong ngực.

Lý Nhược Nhi dựa vào ngực của hắn, tâm tình cực độ rối loạn, hơn nữa nàng mới tựa hồ nhìn ra mình thích Kinh Ngự Phong, bây giờ thân thể hai người lại gần nhau.

Nàng cắn môi, cố gắng giữ vững tinh thần, chỉ sợ hắn nhìn ra mình đang đỏ mặt.

“Chúng ta hiện tại đi đâu? Hái thuốc sao?” Nàng cố gắng dùng giọng nói điềm nhiên để hỏi.

“Tý nữa ngươi sẽ biết.” Kinh Ngự Phong nhàn nhạt nói.

Ước chừng hai khắc sau, bọn họ ngừng lại một chân núi.

Lý Nhược Nhi nhìn phía trước, chỉ thấy cách đó không xa có một ngôi nhà nhỏ.

“Nơi này là địa phương nào? Ai ở bên trong?” Nàng tò mò cực kỳ.

“Những thứ này đều không quan trọng.” Kinh Ngự Phong hiển nhiên không cso ý định giải thích, chỉ nghiêm túc dặn dò: “Ngươi chỉ cần nhớ, sau khi đi vào chớ nói nhiều, tốt nhất cái gì cũng đừng nói, hơn nữa không được kêu tên của ta, đến lúc phải gọi thì gọi ta là [Diêm đại phu].

“Tại sao?”

“Ngươi chỉ cần nhớ lời ta là được.” Kinh Ngự Phong nói.

“Nhưng là…”

“Ngươi muốn ta điểm huyệt câm?” Hắn mở miệng uy hiếp.

“Ngươi —— ” Lý Nhược Nhi kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng hơi cáu nói: “Được rồi, ta gì cũng không nói, cũng không gọi tên ngươi, sẽ tự nhắc nhở mình hiện giờ như người câm, như vậy được chưa?”

Kinh Ngự Phong hài lòng gật đầu, nhưng vẫn chưa yên tâm lại nhắc nhở: “Đừng quên, nếu cần thiết thì gọi ta là [Diêm đại phu].”

“Yên tâm, ta nhớ rồi” Lý Nhược Nhi tức giận lên tiếng, thật không biết hồ lô hắn bán thuốc gì.

“Diêm đại phu”? Tám phần là lấy từ danh “Diêm vương” này mà gọi rồi.

Xem ra hắn và Liệt ca ca tương đối khác nhau. Ca ca đối với hai chữ “Man Vương” vô cùng căm ghét còn hắn thì tương đối hài lòng đắc ý với tên gọi “Diêm vương” này!

★★★

Lý Nhược Nhi tràn đầy tò mò đi theo Kinh Ngự Phong vào nhà gỗ, vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng ho khan có vẻ suy yếu.

Nàng nhìn quanh, chỉ thấy một phụ nhân tầm 40 tuổi, thân thể có chút suy yếu, đang ho khụ khụ.

Bên trong nhà còn cso một nha hoàn tầm bằng tuổi nàng, tựa hồ không còn ai khác nữa.

Phụ nhân nhìn thấy bọn họ, lập tức mở miệng: “Khụ khụ…Khụ khụ…Diêm đại phu, ngươi tới rồi? Những năm gần đây, nhờ có ngươi thỉnh thoảng tới thăm…Có đau ốm gì cũng nhờ vào ngươi…Khụ khụ…Ngươi là một đại phu hảo tâm…”

Nghe lời nói này, Lý Nhược Nhi không khỏi ngẩn ngơ.

Người luôn lạnh nhạt này, phảng phất như không bao giờ quan tâm đến sống chết của người khác, khi nào có lòng tốt như vậy?

Nàng quay đầu liếc Kinh Ngự Phong, phát hiện ánh mắt của hắn khác với ánh mắt băng lãnh trước kia, ôn hòa hơn nhiều, nhưng mặc dù như thế, hắn tựa hồ cũng không muốn nói gì.

Phụ nhân giống như đã quen hắn ít nói, ánh mắt rơi xuống thân hình Lý Nhược Nhi, tò mò quan sát nàng mấy lần.

“Vị cô nương nàng có phải là…”

Lý Nhược Nhi chần chờ một lát, đang do dự mình có nên mở miệng nói chuyện hay không, Kinh Ngự Phong đáp thay nàng: “Nàng ta là nha hoàn gọi là Nhược Nhi”.

“Cái gì —— ” Lời kháng nghị mới nói một nữa, Kinh Ngự Phong đã lạnh lùng trừng mắt, nàng vội đem lời định nói nuốt lại vào bụng.

Được rồi, nha hoàn thì nha hoàn, tùy hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.