Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm

Chương 10: Chương 10




Thứ 7, 10:39 a.m

Tom Donner và 4 tin nhắn thoại đang đợi trong văn phòng khi Richard quay về. Anh đưa Samantha đi cùng, phần lớn bởi vì anh không muốn cô trốn đi Butterfly World mà không có anh. Anh là một thằng ngốc nếu dám nghi ngờ, dù chỉ trong một giây, khả năng cô có thể biến mất khỏi dinh thự này bất cứ khi nào cô thích.

“Reinaldo nói cậu đi dạo,” Donner bình luận, đôi chân dài duỗi ra khi anh ngồi tựa vào một chiếc ghế bên bàn hội thảo.

“Tớ muốn xem xét lại hệ thống an ninh bên ngoài và có vẻ chúng khá tệ.” Richard liếc nhìn Samantha, cô đã đi tới bên cửa sổ và đang nhìn ra phía hồ cá. Cô gần như không nói gì kể từ khi họ hôn nhau, nên có vẻ như không ai trong bọn họ định xin lỗi hay viện lý do nào đấy. Chỉ là vài khoảnh khắc của sự ngưỡng mộ lẫn nhau, và anh sẽ cần phải đi tắm lạnh.

“Tệ một cách cao cấp nhất,” Tom nói, tia nhìn cũng đặt trên vị khách của ngôi nhà. “Castillo muốn ghé qua cho cậu xem vài bức ảnh của Etienne DeVore, để xem cậu hay bất cứ ai trong nhà có nhận ra hắn ta không. Có vẻ như tên này có lệnh bắt khá nổi bật, tội ăn trộm và nghi ngờ ăn trộm trên 8 quốc gia.”

“Họ có nói chuyện đó xảy ra lúc nào không?” Samantha lặng lẽ hỏi, không di chuyển.

Donner dậm chân xuống sàn. “Cô biết hắn ta. Tuyệt. Đây có phải hội nghị thường niên của trộm không vậy? Chúng tôi có phải đưa đồ uống và khai vị ra không hay bọn cô thích đột nhập vào và tự lấy hơn?”

“Thôi nào, Tom,” Richard nói, dành sự chú ý cho cô khi anh cũng tự hỏi có bao nhiêu nước trên thế giới đã ra lệnh bắt đối với hoạt động về đêm của cô. “Bọn họ là bạn.”

“Tuyệt.” Vị luật sư lặp lại. “Không, tôi không biết việc đó xảy ra khi nào. Tôi nghĩ là Castillo sẽ có thêm thông tin sau khi khám nghiệm tử thi.”

“Etienne gọi cho tôi hôm thứ 5, sau vụ đột nhập. Hắn ta cảnh báo tôi tránh xa vụ này và có vẻ tức giận là tôi đã xuất hiện. Nếu kẻ nào làm việc với hắn nghe được, thì...” cô hít một hơn, thẳng vai lên và đối mặt với họ. “Thì có thể hắn đã bị giết vì tiết lộ. Nếu không thì tôi cũng không biết nữa. Có thể là trùng hợp.”

“Nhưng em không nghĩ vậy.” Richard đưa cho cô một lon soda nữa từ tủ lạnh, nhưng cô lắc đầu.

“Hắn ta không phải là mục tiêu dễ dàng cho một người lạ.”

“Hắn có “người của mình” không?”

Cô bắn cho anh một nụ cười nhẹ. “Không ai đặc biệt cả. Hắn thích làm việc trực tiếp với khách hàng.”

“Cô hoàn toàn chắc chắn hắn ta là người lấy viên đá và đặt vụ nổ?” Tom hỏi

Mắt cô mất tập trung, như thể cô đang nghĩ về một điều gì rất xa, và Samantha khẽ cười. Đó là một biểu cảm buồn và cô đơn, và Richard nắm chặt ghế để ngăn mình tiến tới bên cô.

“Thậm chí nếu như hắn không gọi cho tôi và gần như thừa nhận chuyện đó, tôi cũng đã bảo Addison là anh có thể đếm số tên trộm tầm cỡ Etienne trên đầu ngón tay,” cô nói. “Tôi muốn xem cuốn video quay sườn phía Bắc ngôi nhà.”

“Chúng ta sẽ xem trước khi đi,” Richard nói

“Và chúng ta sẽ đi đâu?” Donner hỏi

Samantha hừ mũi. “Làm như là chúng tôi sẽ nói cho anh vậy.”

“Bọn tớ chỉ đi ngắm cảnh thôi,” Richard cắt ngang, ngồi vào một chiếc ghế. “Cậu mang gì cho tớ nữa không?”

“Bản dự toán bảo hiểm ban đầu cho những đồ vật bị hư hại. Dante sẽ mang bản giá trị chính thức trong vài phút nữa và tớ có thể so sánh giá trị thị trường với con số bên bảo hiểm có thể đưa ra. Tớ cũng có vài số liệu mới cập nhật về lượng người xem của đài WNBT. Connor gửi chúng sau khi cậu hủy cuộc họp. Tớ nghĩ hắn đang sợ là cậu sẽ từ bỏ.”

“Hắn không nghĩ được là tớ có việc phải giải quyết sau khi nhà tớ bị nổ tung à?”

Donner mỉm cười. “Có vẻ là không.”

“Vậy thì thiệt hắn thôi, nếu hắn để sự trì hoãn này làm giảm giá.”

Samantha thở dài, đứng lên đi xa khỏi cửa sổ.”Chuyện này rất thú vị, nhưng tôi không nghĩ anh sẽ cần tôi giúp.”

“Vậy giờ em đi đâu?” Richard hỏi, chuẩn bị trói cô vào ghế nếu cô không trả lời.

Cô nhún vai. “Tôi đã hứa là không lấy gì khỏi nhà anh,” cô nói, kéo cửa mở ra, “nhưng anh cũng có hàng xóm mà, phải không?”

Richard nhào dậy. “Samantha! Nhà của anh không phải là cơ sở hoạt động mới của em. Em sẽ không ăn trộm từ hàng xóm của anh.”

Ánh nhìn cô dành cho anh nửa phiền lòng, nửa thú vị. “Tôi đang đùa mà. Tôi cũng biết tự kiểm soát chứ. Tôi sẽ đi ra ao cá hoặc đâu đấy.” Nửa đường ra khỏi cửa, cô dừng lại. “Nhưng hãy xem xem anh đang ra lệnh cho ai, Addison. Thỏa thuận của chúng ta chỉ dành cho tài sản của anh. Còn phần còn lại của thế giới, tôi sẽ làm theo sở thích của tôi. Một miếng bít tết và vài lon Diet Coke không có nghĩa là anh sở hữu tôi.”

Khi cô rời đi, cánh cửa khép lại, Richard ngồi lại vào ghế. “Chết tiệt.”

“Cô ta là một tên trộm, Rick. Bây giờ cậu có thể thấy cô ta hữu ích, cũng được thôi, tớ nghĩ, nhưng-”

“Nhưng sao, Tom?” Richard phản lại, cơn tức giận của anh bùng lên trước khi anh kịp kéo nó lại tầm kiểm soát. “Tớ không thể “cứu” cô ấy à? Cậu nghĩ cô ấy là một dự án từ thiện của tớ hay gì đó à?”

“Cậu là một người làm từ thiện. Có thể cậu không thể ngừng nó lại.”

Với một nụ cười gượng ép, Richard kéo ra một tập giấy tờ mà Donner mang tới cho anh. “Samantha không phải là người duy nhất có thể tự kiềm chế. Nhưng tớ cũng sẽ làm như tớ muốn.”

“Ừ-huh. Đừng có nổi khùng với tớ; tớ chỉ làm việc cho cậu thôi mà.”

“Tớ biết. tớ biết. Cậu nói trên điện thoại là đã tìm ra vài điều về cha cô ấy.”

Vấn đề không phải là Donner, cũng không phải là Samantha Jellicoe. Khi họ trở nên thân quen, Richard muốn biện hộ cho việc làm của cô: Cô có một tuổi thơ vất vả; cô mang những gì mình kiếm được cho người nghèo; có ai đã ép cô phải phạm tội. Cùng lúc đó, anh vẫn cảm giác được không điều nào là sự thật cả. Cô là một tên trộm vì cô thích là một tên trộm. Và cô giỏi một cách chết tiệt.

Dù bố cô đã làm gì - và từ phản ứng của Castillo với tên ông ta anh nghĩ ông Jellicoe là một tên trộm khét tiếng - cô cũng là một người phụ nữ thông minh. Nếu cô muốn làm một nghề khác, cô đã có thể và sẽ có thể làm rồi.

“Được rồi. Tớ gọi nhờ vài người ở Văn phòng Công tố Quận và tìm thấy một tên Martin Jellicoe, người đã chịu 5 năm trong số 30 năm trong một nhà tù nghiêm ngặt nhất.” Tom kéo ra vài thứ giấy tờ khác và lật qua. “Tớ nghĩ phải là nhà tù nghiêm ngặt nhất vì hắn ta trốn ra khỏi mọi nhà tù khác. 3 lần.”

“Ông ta làm gì?”

“Ăn trộm. Rất nhiều thứ. Có vẻ là từ mọi nơi. Và mọi người đều tin là ông ta đã thoát được nhiều hơn những tội mà tòa án tuyên bố. Florence và Rome cùng yêu cầu dẫn hắn ta tới xử từ 2002, nhưng đã hủy yêu cầu cùng trong năm đó.”

“Tại sao?”

“Tại vì năm đó hắn chết trong ngục. Nhồi máu cơ tim, theo báo cáo khám nghiệm.” Donner liếc nhìn anh. “Nhớ vụ thảm họa Mona Lisa hai năm trước không?”

“Là ông ta à? Chúa ơi.” một suy nghĩ đáng sợ làm đóng băng anh. “Là ông ta, phải không? Không phải cô ấy chứ?”

“Đó là một tội tòa tuyên án ông ta. Hơn nữa, cô Jellicoe của cậu bao nhiêu tuổi? 24, 25? Tớ không nghĩ cô ta có thể làm được điều đó khi 16 tuổi đâu, Rick. Người ta nghi hắn ta có đồng phạm, nhưng hắn không nhắc tới ai cả. Dù vậy, nếu đó là cô ta thì cô ta hẳn không phải một tên móc túi thông thường đâu.”

“Tớ nhận ra mà.”

“Rick, tớ nghiêm túc đấy. Họ trộm từ những người rất giàu có và quyền lực. Và hầu hết nhưng thứ đó không xuất hiện trở lại nữa. Đá quý hảo hạng, Monets nguyên bản, cuốn nhật ký của thuyền trưởng tàu Mayflower?”

Richard ngồi lại, xoay hướng nhìn về cửa sổ. Cô đang ở ngoài đó, ngồi trên một ghế băng đối diện ao cá và ném cái gì đấy trông như vụn bánh mì cho những con cá sống ở đó và vài con vịt ghé qua. Anh đã nói với cô là anh ngưỡng mộ cô, và thực sự là vậy; không phải vì công việc của cô mà vì tâm hồn và cả kĩ năng của cô.

“Vậy tất cả những gì tớ định nói là khi việc này qua đi và cậu đã giúp cô ta xóa tội; cô ta sẽ không trở thành một giáo viên tiểu học nào đấy đâu.”

“Thôi đi, Tom.”

“Lần tới cô ta lấy thứ gì đó, đó là bởi vì cậu đã nói dối cảnh sát và để cô ta-”

“Dừng lại. Ngay bây giờ.” Anh hít một hơi thật sâu và chậm. “Từng thứ một thôi.”

“Chà, vậy thì thêm một thứ nữa cho cậu này.” Donner nhét cho anh phần sự kiện và phong cách của tờ Palm Beach Post. “Trang 3”

Anh biết trang 3 là gì. Đó là trang xã hội, trình bày hình ảnh của những người giàu nhất và nổi tiếng nhất vô tình tới Palm Beach, và họ đang làm gì hoặc với ai. Ngay sau vụ ly dị của anh, mọi tờ tạp chí lá cải trên thế giới đều chụp hình anh với một người phụ nữ khác nhau mỗi ngày, dù là anh có quen biết hay chỉ vô tình cùng họ đi qua phố. Sau khi Donner đã kiện khoảng một tá vụ, bọn họ đã cảnh giác hơn, nhưng trong vòng một năm rưỡi sau đó, anh lại bớt cảnh giác. Vì Chúa, ly dị không biến anh thành sư.

Bức ảnh khá đẹp, xét đến khoảng cách của tên phóng viên và chiếc limousine. Donner dựa vào chiếc xe còn anh đang đứng mỉm cười, nói chuyện với “người phụ nữ bí ẩn,” người mà may mắn đã quay lưng về camera. “đừng nói cho cô ấy chuyện này.”

“Tớ không định nói gì với cô ta cả. Đây là việc của cậu.”

Với cái nhìn cuối cùng, anh gập tớ báo lại và ném trả Tom. “Được rồi. Cho tớ xem báo cáo bảo hiểm nào.”

Họ đã xem xét xong phần ước tính bồi thường thiệt hại và bắt đầu bàn luận về chi phí sửa chữa tường và sàn gallery thì Dante gõ cửa. “Rick, Tom,” ông ta nói, hơi cúi người khi ông ngồi xuống bên cạnh bàn. “Tôi đã làm một bản mới-”

“Có gì bị mất ngoài viên đá không?” Richard cắt ngang. Nếu có thứ gì khác biến mất, sự hợp tác của anh và Samantha sẽ phải thay đổi. Anh đã bắt đầu tin cô - ít nhất là tin ý kiến của cô về vụ trộm. Nếu cô nói dối...

“Chỉ viên đá bị mất thôi. Tuy nhiên thiệt hại đối với những thứ đồ khác thật khủng khiếp. Tôi-”

“Đợi một lát.”

Đứng lên, Richard đi tới bên cửa sổ. Không có gì bị mất. Tạ ơn Chúa. Sự nhẹ nhõm của anh không hợp lý chút nào; như Tom đã nói, cô đã gây thiệt hại ở nhiều nơi khác. Nhưng anh thật sự nhẹ nhõm.

Cô chưa bao giờ bị bắt vì điều gì - anh biết điều đó. Cùng lúc đó, anh cũng hoàn toàn ý thức được cô đã làm ít nhất vài điều mà Tom tuyên bố. Cô quá giỏi, quá chuyên nghiệp, để anh tự lừa mình dù chỉ một phút là đây là lần đầu tiên cô hành nghề. Và anh không trở nên thành công như bây giờ bằng việc phớt lờ thực tế.

Anh mở một cánh cửa sổ và gọi. “Samantha!”

Cô giật mình, quay đầu lại nhìn anh.

“Em vào đây với anh một lát được không?”

Gật đầu nhanh chóng, cô đứng lên và biến vào lối đi vào nhà. Dù họ biết gì, hay nghĩ là họ biết gì về cô, họ có thể đợi. Anh đã lập một thỏa thuận, và anh sẽ tôn trọng nó. Như anh đã nói với Donner, từng thứ một. Anh sẽ nghĩ về việc mình phải làm gì với cô sau, khi chuyện này kết thúc.

Người ta có quyền bảo vệ tài sản của mình, và cố gắng ngăn cản bất cứ ai xâm nhập lãnh địa của họ. Etienne đã rất kiêu căng và tham lam, nhưng hắn hiểu rõ luật và mối nguy hiểm như cô vậy. Nghe tin là xác hắn được tìm thấy nổi trên đại dương, với nhiều vết đạn - đó không phải là cái chết thậm chí là trong thế giới trộm cắp. Đó là giết người. Và đó không phải là một phần của trò chơi. Trò chơi. Trò này đã không còn thú vị nữa từ khi vụ nổ xảy ra.

“Anh đã tìm thêm được gì về Eti-” cô vừa nói vừa đẩy mở cửa văn phòng. Một người thứ 3 đã tới, và cô đột ngột ngừng câu nói. “Ông hẳn là Dante.”

Richard đã đứng lên khi cô bước vào phòng, thể hiện phong cách người Anh của mình. “Samantha, đây là quản lý tài sản của anh, Dante Partino. Dante, tư vấn an ninh mới của tôi, Samantha Jellicoe.”

Chúa ơi, cô mong là anh ngừng việc ném tên cô cho người khác như vậy. Cô giật mình mỗi khi nghe tên mình trên môi anh. “Chảo,” cô nói, ngồi xuống bên cạnh Addison khi anh ra hiệu cho cô tới bên bàn. “Có chuyện gì vậy?”

“Dante đang làm danh sách những tác phẩm nghệ thuật của anh bị phá hủy hoặc hư hỏng. Anh chỉ muốn em nghe qua thôi.”

“Cố làm tôi thấy tội lỗi à?” cô thì thầm

“Không, em đâu có làm cái gì nổ tung đâu. Anh chỉ muốn nghe ý kiến của em.”

Cô không hiểu lý do, vì mối quan tâm duy nhất của cô chỉ là quả bom và kẻ đã mua viên đá - và giờ, là kẻ đã giết người lấy viên đá. Dù vậy, cô vẫn gật đầu.

“Tư vấn an ninh?” Partino lặp lại, nhìn cô như cách Donner nhìn khi họ gặp lần đầu. “Cùng chỗ Myerson Schimidt?”

“Không, cô ấy làm việc độc lập,” Addison đáp lại, nhìn cô với vẻ thú vị được che giấu. “Cô Jellicoe chuyên làm về an ninh cho tài sản có giá trị. Ông cứ tiếp tục đi.”

Partino đọc qua danh sách, thứ này tới thứ khác, mỗi thứ đều có xuất sứ và ước tính giá trị thị trường hiện thời, mức độ thiệt hại, và nếu có thể chữa được thì chi phí là bao nhiêu. Anh cũng biết đồ đạc của mình. Và Sam không thể không nhớ lại là chủ nhà của cô có ít nhất là 3 nơi ở khác, và theo hiểu biết của cô, cả 3 đều ngập tràn đồ cổ và các tác phẩm nghệ thuật. Với cô mà nói, đó sẽ là Giáng Sinh, Quốc Khánh và Lễ Tạ Ơn cùng hợp làm một.

Dù vậy, cô hơi khó khăn để tập trung vào màn độc thoại dài lê thê này, khi mà Addison ngồi gần cô tới mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh tràn vào cô. Sam tự hỏi anh sẽ làm gì nếu cô giữ lấy mặt anh và đặt một nụ hôn lên đôi môi quyến rũ không mỉm cười kia.

Đúng rồi. Đây là trò chơi của anh, nhưng tiền cược của cô nhiều hơn. Quên sự hấp dẫn đó đi, cô ra lệnh cho bản thân. Cô đã có quá nhiều rắc rối rồi. Nếu Etienne đã bị bắn chết, cô cũng có thể bị. Cô di chuyển, dựa vào để nhìn tờ giấy anh đang cầm. Điều đó cũng có thể xảy ra với anh.

“Có thứ gì làm em chú ý không?” anh thì thầm, liếc sang cô

Sam chớp mắt. “Không. Tất cả đều bán được, nhưng không có cái nào đặc biệt cả - trừ viên đá, thứ mà rõ ràng đã có người muốn.”

“Cô Jellicoe,” Partino đáp lại, “không phải tôi nghi ngờ chuyên môn của cô, nhưng tôi đảm bảo với cô là một nhà sưu tập có nghề sẽ nhận ra giá trị của từng đồ vật trong bộ sưu tập này.”

“Hãy nói thế với kẻ đột nhập vào và chỉ lấy một thứ và không hề quan tâm tới việc thổi bay tất cả những thứ khác.”

Partino giật giật. “Tôi không bao giờ khuyên ai mua đồ nghệ thuật chất lượng thấp. Tất cả những thứ ở đây đều có chất lượng tốt nhất.”

“Cô chọc tức tất cả mọi người, phải không?” Donner hỏi, tiếng cười trầm trầm trong cổ.

Thế là đủ rồi. “Chà, đây là Havard, người mà không thể phân biệt Rembrandt và Degas à?” cô bắn lại. “Hãy xem anh ta nào.”

Donner nheo mắt lại. “Dù cô có ám chỉ gì đi nữa thì tôi cũng không ủng -”

“Tôi được mời tới màn diễn này,” cô cắt ngang, đứng lên. “Nếu anh muốn diễn lại thì tự diễn đi.”

Nửa mong Addison sẽ gọi cô lại, cô lướt qua cửa quay lại hành lang tới phòng của mình. Ai đó, có thể là Reinaldo, đã đặt một bát hoa quả tươi lên bàn, và cô lấy một quả táo, tung lên và bắt lại khi cô tìm điều khiển của chiếc tivi cỡ rạp chiếu phim và bật lên.

Sau một lúc tìm kiếm cô thấy kênh WNBT, đài truyền hình mà Addison đang theo đuổi. Godzilla đang phá hủy Tokyo, lần này với sự trợ giúp của Monster X và Rodan. Dễ hiểu thôi.

20 phút sau, tay nắm cửa sau lưng cô kêu lạch cạch và xoay đi. Dù cô biết chắc đó là ai, thói quen và ý thức tự bảo vệ mạnh mẽ làm cô ngước lên nhìn. “Khi anh mua lại một kênh truyền hình, anh có thay đổi nội dung phát sóng không?”

Addison khép và khóa cửa lại, rồi thả mình vào chiếc ghế cạnh cô và đặt hai lon soda lên bàn. “Không hẳn. Để làm gì?”

“Đầu tiên, anh không dùng tấm lót ly à?” cô hỏi, cúi về phía trước và kéo hai tấm lót đế ly in hoa thời Vitoria vào dưới hai lon soda. “Đây là một chiếc bàn Georgian, anh biết chứ? 250 năm tuổi.”

“251 năm,” anh sửa lại.

“Thứ hai, đây là kênh truyền hình duy nhất ở đây chiếu phim cổ điển.” cô chỉ vào màn hình khổng lồ, trên tay vẫn còn quả táo cắn dở. “Ví dụ như đây là Tuần lễ Godzilla.”

“Anh thấy rồi,” Anh với tay lấy và cắn một quả đào. Dòng nước quả chảy xuống cằm anh, và anh lau đi bằng ngón tay cái, hờ hững liếm hết thứ chất lỏng ngọt ngào. “Godzilla là một trong những thứ cổ điển, tất nhiên rồi.”

Ôi, ngon tuyệt. “Hầu hết thôi. Một vài phim làm cuối những năm 70 biến Godzilla thành kẻ báo thù cho thiên nhiên, thật là ngu ngốc. Nhưng mà dù sao thì nó cũng là sản phẩm của thí nghiệm hạt nhân. Nó phải xấu xa chứ.”

“Sao em lại ăn trộm?”anh đột nhiên hỏi, ánh mắt vẫn ở trên con quái vật điên cuồng.

Anh có vẻ thật sự tò mò, nhưng càng biết nhiều về cô, anh càng trở nên nguy hiểm. “Sao anh lại cưới vợ cũ của anh?” cô đáp trả.

Addison xoay người trên ghế. “Sớm hay muộn thì em cũng sẽ tin anh đủ để nói cho anh.” Anh nói thản nhiên.

“Sớm hay muộn thì anh sẽ làm những gì anh đã hứa, và tôi sẽ rời khỏi đây,” cô đáp lại, ném hột táo vào thùng rác cạnh cửa. 2 điểm.

“Em có muốn rời đi không?”

“Bây giờ?”

“Ừ, ngay bây giờ. Hôm nay. Giây phút này. Em có muốn đi không?”

Không. “Những gì tôi muốn,” cô chậm rãi nói, lần đầu tiên thấy khó khăn khi đối mặt với đôi mắt xám sâu thẳm của anh. “là đi tới Butterfly World.”

Anh đứng lên, đưa tay qua nắm tay cô và kéo cô đứng lên cạnh anh. “Được thôi. Đi luôn từ bây giờ, và chúng ta sẽ có chút thời gian ngắm cảnh.”

“Anh thật kì lạ.” Cô không thể ngăn lại nụ cười khi nghe tiếng cười của anh.

“Anh rất kì bí,” anh sửa lại. “Em nên đánh giá anh cao hơn.”

Nếu cô đánh giá anh cao hơn cô đang bắt đầu thấy thì giờ họ đã đang trần truồng trên giường cô rồi, bất chấp hậu quả thế nào đi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.