Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm

Chương 13: Chương 13




Rating H

Thứ 7, 9:21 p.m

Miệng khóa vào nhau trong một cái ôm, Rick nhượng bộ khi Sam kéo anh lên bậc thềm trước cửa. Khi cô thò tay vào túi quần anh tìm chìa khóa, ngón tay cô lướt qua con gà trống đang căng lên trong quần bò anh làm anh nảy lên. Chúa ơi. Với một nụ cười, cô kéo mặt anh xuống, hôn anh nóng bỏng với miệng mở ra trong khi vẫn cố nhét chìa vào ổ khóa và vặn tay nắm cửa.

Họ loạng choạng đi vào sảnh chính. Rick đóng cửa và đè Samantha vào cánh cửa gỗ sồi Anh quốc rất nặng, ôm lấy mặt cô khi anh hôn cô. Lưỡi họ trêu đùa và gặp nhau trong một luồng hơi nóng xoáy lên và dục vọng - nhu cầu - từ cả hai phía làm anh gần như quay cuồng. Chúa ơi, khi cô đưa ra quyết định, cô không hề chần chừ.

Anh muốn cô ở ngay đó, trên sàn nhà cẩm thạch, trên chiếc tràng kỉ trong phòng khách gần nhất, trên cầu thang. Chỉ suy nghĩ là lúc nào cũng có vài tên bảo vệ đang tuần tra quanh nhà ngăn được anh lăn ra sàn với cô. Khi anh lướt bàn tay dọc sống lưng cô, kéo cô áp vào hông anh, anh lờ mờ nhớ lại mình đã không có cảm giác này trong một thời gian dài. Làm tình khá là vui; nhưng nó không phải là một nhu cầu sở hữu luôn ám ảnh. Cho tới đêm nay. Cho tới Samantha Jellicoe.

“Rick,” cô rên lên, kéo chiếc sơ mi để mở khỏi cánh tay anh, ném nó lên chiếc lọ đời Minh giả, và kéo chiếc T-shirt ra khỏi quần anh.

“Lên lầu,” anh nói, huy động toàn bộ ý chí của mình để đẩy cô ra lần nữa. Trước khi cô kịp tranh cãi, anh nắm tay cô và kéo cô về phía cầu thang.

Nếu cô nói không, anh không chắc mình có thể làm gì nữa. Anh đã cương cứng và đau vì cô từ sáng nay khi họ lên xe. Việc tách biệt người phụ nữ này với công việc của cô làm anh phát điên. Thật là vô lý khi cùng lúc anh có thể muốn cô mà vẫn không ủng hộ những gì cô làm. Đó là lý do anh vẫn cố tìm cách biện hộ cho cô. Cô thích làm việc trong bảo tàng, và cô không ăn trộm từ đó. Không có lý do gì cô không thể từ bỏ phần nào đó của cuộc sống và tiếp tục với một phần khác khi mà cô rõ ràng là rất thích nó.

Trên đầu cầu thang, nhu cầu được nếm cô ngập tràn trong anh. Dừng lại ở đó, anh kéo cô áp vào mình, thưởng thức miệng của cô, làn da ấm áp mềm mại của cổ họng cô. Đè cô vào tường bằng sức nặng của mình, anh đưa tay vào giữa họ và kéo khóa quần jeans của cô, luồn tay vào dưới quần lót để ôm lấy cô. Cô đã ẩm ướt vì anh.

“Đồ nghịch ngợm,” Samantha thở ra.

Cô rên lên, ấn vào anh mạnh hơn nữa khi anh luồn một ngón tay vào trong cô. Mọi thứ cô từng học trong đời, từ kinh nghiệm của bản thân và từ nghe những câu chuyện của những người trong nghề, nói với cô rằng điều cô đang làm là một ý tưởng rất tồi. Khách hàng hay nạn nhân - bạn không thể tin được họ. Dù vậy, không gì cô từng làm kể từ vụ nổ là hợp lý cả.

Một bóng đen di chuyển cuối hành lang, và cô trở nên căng thẳng. Một chút vui vẻ cũng tốt, nhưng không phải khi có người chứng kiến. “Rick,” cô càu nhàu gấp gáp, tách miệng mình khỏi miệng anh và đẩy anh ra, “dừng lại,”

Anh có vẻ cảm giác được là cô nghiêm túc, vì anh rút tay khỏi quần cô, quay người lại khi một người bảo vệ đi ra từ hành lang liền đó và tiến về phía họ. Từ biểu cảm nghiêm túc một cách cẩn thận trên mặt anh ta, người bảo vệ này đã nhìn thấy chính xác tay của ông chủ mình vừa ở đâu, nhưng với một cái gật nhẹ, anh ta tiếp tục đi về phía sườn Tây của khu nhà.

“Cứt thật,” Addison nói, hơi thở của anh hổn hển. “Đi nào.”

“Đây không phải là ý kiến hay,” cô phản đối với hơi thở cuối cùng của sự tỉnh táo. Cô không thuộc về giường của anh, dù cô có thích sự có mặt và sự chú ý - và đôi tay nghịch ngợm của anh tới mức nào đi nữa. Anh làm cô mất tập trung. Cô không thể mềm yếu được; cuộc sống của cô, và có thể là cả của anh, phụ thuộc vào đó.

“Đây là một ý kiến rất tuyệt” anh đáp lại, hôn cô lần nữa, nóng bỏng và thô bạo. “Anh muốn ở trong em, Samantha.”

“Đây là một thỏa thuận làm ăn,” cô phản đối, dù cô đã cho phép anh kéo về phía trước lần nữa, về cánh tây của ngôi nhà, nơi cô chưa từng tới.

“Không, không phải,” Anh đáp lại, nhìn sâu vào cô. “Sợ à?” anh hỏi, giọng điệu thách thức cô thừa nhận.

Cô áp miệng vào miệng anh lần nữa. “Không bao giờ.”

Khi anh kéo cô qua cánh cửa, đóng và khóa nó lại đằng sau, cô biết bằng trực giác là họ đã vào lãnh địa riêng tư của anh. Được thắp sáng mờ ảo bằng một chiếc đèn bàn trong góc, một phòng khách khổng lồ màu xanh quý tộc và màu gỗ sồi trải ra trước họ. Cô dám cá là không một tên bảo vệ nào hay bất cứ thứ gì trông tương tự như một chiếc camera được cho phép ở đây - không bao giờ.

“Đẹp đấy, đức ngài Công tước,” cô thì thầm, rồi không thể thở khi anh luồn một tay lên dưới áo cô để ôm lấy ngực cô.

“Rất đẹp,” anh đồng ý, ngậm răng dịu dàng trên tai cô.

Chết tiệt việc kiềm chế đi. Cô có thể rút lui sau. Sam kéo áo anh qua đầu, chú ý đến vết băng bó quanh xương sườn và trên vai anh. Họ đều còn dấu vết của những gì đã xảy ra, và nếu người đàn ông gợi cảm, tuyệt vời này muốn cô, cô sẽ không tranh cãi nữa. Ngày mai hãy đợi đến ngày mai. Đêm nay, cô sẽ gặp may mắn.

Chiếc T-shirt của cô bị ném xuống sàn tiếp theo, và anh vòng tay quanh cô để mở khóa áo ngực, cô chìm trong một nụ hôn tan chảy, thoảng hương socola nữa. Ngón cái của anh chà sát nụ hoa cô, và cô rên lên lần nữa.

“Anh định nói với em từ trước,” anh nói, giữ cô lại một chút để anh có thể vẽ những vòng tròn quanh ngực cô, nhéo và lăn nụ hoa cô giữa ngón cái và ngón trỏ của anh tới khi chúng cứng lên. “Vú của em rất dễ thương.”

“Cảm ơn a-”

Rick cúi xuống và ngậm miệng quanh ngực trái của cô, mút và âu yếm nó bằng lưỡi của anh. Sam cong người về phía anh, đưa tay vào mái tóc lượn sóng tối màu của anh. “Ôi, Chúa ơi,” cô thì thầm, đầu gối đang biến thành kẹo dẻo.

Họ ngã xuống sàn ngay sau cánh cửa, nơi được bao phủ bởi thảm dày tối màu giống như phần còn lại của phòng khách. Rick đặt cô xuống để anh có thể lột bỏ chiếc quần jeans cô mượn. “Anh cũng chưa khen em có cặp mông rất tuyệt,” anh nói, cúi xuống để lướt lưỡi mình thật chậm từ giữa ngực cô tới cạp quần lót của cô. “Lúc đó không được thích hợp lắm vì anh đang bôi keo siêu dính cho em.”

Với một nụ cười, anh ném thứ đồ thiếu vải đó qua vai. “Không, anh không phải.” anh đáp lại, kéo hai gối cô sang hai bên để tiếp tục con đường của lưỡi anh. Anh cúi đầu xuống, vào phần lông tối màu của cô, làm cô gần như điên lên với miệng và những ngón tay thành thạo của anh. Anh đưa 1 ngón tay vào trong cô lần nữa, và cô cong lên.

Chúa ơi. Chà, cô sẽ không phải là người duy nhất mất kiểm soát. “Lên đây,” cô hổn hển, kéo anh lên để cô có thể chạm tới khóa chiếc quần jeans đang căng ra của anh. Ngồi dậy để kéo khóa quần anh, cô làm thật chậm rãi, cười hơi hụt hơi khi tay anh bao lấy tay cô để giục cô nhanh hơn. Samantha móc tay vào con đỉa quần kéo anh lại gần, áp miệng vào một bên nụ hoa anh và bắt đầu mút. Anh rên lên, lùa một tay vào tóc cô trong khi tay kia tiếp tục cởi khóa quần.

Tự hỏi trong một khắc thoáng qua là liệu có phải chỉ có tiền làm cho những cô người mẫu áo tắm kia hài lòng, cô kéo quần anh xuống tới gối. Không, không phải chỉ vì tiền. “Gà trống đẹp đấy,” cô thì thầm, nhẹ nhàng vòng tay quanh dương vật cương cứng, dựng thẳng của anh và vuốt ve dọc theo nó trong khi anh ngửa đầu ra sau.

“Cảm ơn. Em đang được nhìn lúc nó đẹp nhất đấy.”

Anh giống một vận động viên tuyệt vời, săn chắc và gọn gàng hơn một tên tỉ phú. Rick đẩy cô nằm thẳng lên sàn. Một sự mơ hồ bao lấy tâm trí cô khi anh hạ mình xuống cô, ôm lấy miệng cô trong một nụ hôn sâu sắc, đòi hỏi. Ngón tay trong tóc anh, cô kéo anh xuống dọc thân mình lần nữa, cho tới khi anh dừng lại để nếm giữa hai chân cô. Chúa ơi, Internet không nói ở trên giường - hoặc là trên sàn - anh tuyệt thế nào. Cô cong lưng lên khi lưỡi anh phóng vào trong cô. “Ôi, Chúa ơi,” cô rên lên.

“Samantha,” anh thì thầm, đi lên lần nữa để lướt lưỡi anh nhàn nhã thành những vòng tròn dọc vai cô xuống và mút vào ngực cô lần nữa.

Cô ấn ngón tay vào cơ bắp săn chắc trên lưng anh. Cứ tới đi, cô tự nói với mình. Kiểm soát, quyết định, cô có thể lo về chúng sau. Chỉ cần tận hưởng thôi. Hãy tự nhiên. Áp lực dâng lên trong cô khi đôi tay thành thạo, chậm rãi của anh chuyển dọc chiều dài của cô, từ ngực tới ngón chân và vòng lại, theo sau miệng anh, cho tới khi cô không thể thở ra hơi nữa. “Rick - Richard - em muốn anh ở trong em. Bây giờ.”

“Anh - Chết tiệt.” anh đứng lên, di chuyển khỏi cô.

Cái gì? Cái gì thế? Chết tiệt.” Cô đột nhiên thấy lạnh. Và rất, rất phiền lòng. Ai đó phải đánh anh chết đi.

“Đừng di chuyển. Anh sẽ quay lại ngay.”

Cô nhìn anh sải bước, hoàn toàn sống dậy và lộng lẫy, vào phòng tắm và quay lại ngay sau đó. “À, áo giáp,” cô thở ra, đưa tay lên vòng quanh vai anh và kéo anh xuống với cô. Anh làm não cô mờ đi vì dục vọng tới mức cô thậm chí không nghĩ gì về biện pháp bảo vệ, và điều đó không giống cô chút nào.

Dù vậy, cô cũng chưa từng lên giường - hay là ngã ra sàn - với ai đó như Rick Addison.

“Sẵn sàng chưa,” anh thì thầm, đẩy hai chân cô ra lần nữa.

“Sẵn sàng. Hoàn toàn sẵn sàng.” Với sự chậm rãi đầy trêu ngươi, anh đưa vào trong cô. Đầu của Sam ngả ra sau, và mắt cô nhắm chặt khi anh lấp đầy cô, sự trượt vào nóng bỏng và chật chội của anh trong cô tuyệt tới mức cô không thể thở được.

“Không, Samantha. Nhìn anh đi,” anh rên lên, chôn mình trong cô hoàn toàn.

Cô khép chặt anh vào cô, ép mắt mình mở ra nhìn vào đôi mắt xám của anh. Anh thật khổng lồ, và cứng như đá, khi anh bắt đầu lên xuống hông của mình, cô cong lên để gặp anh. Lửa. Anh như lửa vậy và cô bốc cháy. Hơi nóng xuyên qua cô. Sam vòng tay quanh vai anh, khóa chân quanh hông anh khi anh di chuyển. Ấn tay vào lưng và mông anh, cô gặp từng lần anh đẩy vào, lấp đầy và chật chội cho tới khi, với một tiếng hét, cô vỡ ra.

Anh chậm nhịp điệu lại, nhưng vẫn di chuyển, vào, ra, vào, ra. “Mm, em thật dễ chịu,” anh thì thầm.

Sam không thể nói, không thể làm gì ngoài thở hổn hển lấy không khí vào và trôi nổi trong làn sương mù trắng bao phủ tâm trí cô. Cô tiếp tục và tiếp tục, nhịp điệu chậm rãi của anh đẩy cô xa hơn cô đã từng tới trước đây.

“Chúa ơi,” cuối cùng cô lẩm bẩm, ép mắt mình tập trung một điểm. “Làm lại đi.”

Rick cười khùng khục, cúi vào hôn cô thêm. “Anh không định dừng.”

Tăng nhịp điệu lên, anh đưa tay xuống kéo chân cô lên cao hơn quanh hông anh. Cô làm theo, cử động đó làm anh vào sâu hơn và mạnh hơn. Khi cô cảm nhận được sức căng của cả hai bọn họ, Sam chuyển động cơ bụng, ép anh chặt hơn nữa. Chết tiệt, cô không luyện thể thao công cốc.

Anh rên lên, giữ hai tay ở hai vai cô và đi vào sâu và mạnh và nhanh. Với một lực mạnh đáng ngạc nhiên, cô lên đỉnh lần nữa, kéo anh theo với cô.

Anh lên đỉnh với một tiếng rên sâu và thỏa mãn, hạ sức nặng xuống cô và tựa đầu trên sàn nhà bên cổ cô. Samantha vẫn giữ tay quanh người anh, cuối cùng có thể nhắm mắt lại. Lắng nghe hơi thở hổn hển của anh phả vào tai, và cảm nhận nhịp tim của họ đập cùng nhau, cô nhận ra điều gì làm cô muốn anh nhiều đến vậy. Trong vòng tay của Richard Addison, cô thấy mình được an toàn.

Vài khoảnh khắc sau, anh nhấc đầu lên, những sợi tóc tối màu lòa xòa ngang một bên mắt, nhìn xuống cô. “Phòng ngủ ở bên kia. Chúng ta đi chứ?”

Cô khúc khích hụt hơi, hôn anh lần nữa, lướt ngón tay dọc xương sống thẳng đầy mồ hôi của anh. “Anh có bao nhiêu áo giáp?”

“Thẳng thắn mà nói là không đủ,” anh đáp lại, đứng lên và kéo cô lên trong vòng tay anh và bế cô trần truồng đi vào phòng ngủ màu xanh đậm của mình.

Richard mở mắt chậm rãi, cẩn thận không chuyển động. Một tuần trước, thứ cuối cùng anh có thể nghĩ tới là tỉnh dậy trên giường với một người như Samantha Jellicoe bên cạnh. Giờ đây cô nằm sát vào sườn anh, một tay nắm hờ trên ngực anh và hơi thở cô nhẹ nhàng, đều đều bên tai anh. Mái tóc nâu đỏ lòa xòa trên mặt cô và làm vai anh buồn buồn. Cánh tay anh bên dưới cô đã hoàn toàn tê dại, nhưng anh không quan tâm. Chúa ơi, đúng là một đêm ra trò. Anh đã đúng khi nhận thấy cô học bằng xúc giác; anh không nghĩ có 1 inch nào trên cơ thể mình mà cô chưa khám phá bằng tay hay miệng của cô.

Cả trước và sau Patricia anh đều hẹn hò với những người phụ nữ khác: Hầu hết là người mẫu và diễn viên vì họ không quan tâm đến sự riêng tư bị mất mà khi hẹn hò với anh phải chịu, hoặc sự thiếu thốn thời gian anh dành bên họ giữa các cuộc họp. Với Samantha, cả hai thứ trên đều là vấn đề. Nhu cầu riêng tư là một phần của cô giống như bàn tay vậy. Và rồi còn việc cô nghĩ ngay khi họ giải quyết xong những gì đang xảy ra, cô sẽ rời đi, để tiếp tục sống như trước kia. Điều này thì cô sai rồi.

Mắt cô mở ra, ngay lập tức cảnh giác, ngay lập tức nhớ ra mình ở đâu và tại sao. “Mm. Chào buổi sáng.”cô nói với nụ cười tinh quái và vươn người ra như mèo.

“Chào buổi sáng.”

Anh giải thoát cho cánh tay của mình, chuyển động ngón tay để máu lưu thông. Anh đặt cánh tay bên kia dưới gáy để quan sát cô, sự chuyển động của cơ bắp cô khi cô ngồi dậy, sự hài lòng trên mặt cô và sự dương lên của bộ ngực săn chắc của cô khi cô vươn tay qua đầu. Dù rằng anh sẽ phải mua thêm một hộp bao cao su chết tiệt nữa, anh lại cứng lên.

Cô liếc nhìn xuống phần chăn dưới eo anh. “Đồ vô lại. Em nghĩ là người Anh các anh bình tĩnh và tẻ ngắt kia đấy.”

“Chúng ta tiếp tục luyện dãn cơ trong lần thứ 7 chứ?” anh thì thầm, ngồi lên bên cạnh cô và ôm một tay vào ngực trái cô, cảm nhận nụ hoa cứng lên dưới lòng bàn tay ấn vào của anh. “Đó là người Mĩ à?”

“Chúa ơi, lần thứ 7?” cô nói, cong người lên dưới cái chạm của anh. “Em tưởng chỉ là một lần cực khoái liên tiếp chứ.”

“Đối với em, có thể. Anh chỉ đếm vì biện pháp an toàn.”

Samantha cười lớn, quay lại để vòng tay quanh cổ anh và hôn anh trên miệng, tai, cổ họng, ngực, bất cứ nơi nào miệng cô có thể chạm tới. Tối qua cô rất cởi mở và đáp ứng, nhưng đây là lần đầu anh thấy cô thực sự cười. Mỉm cười lại, anh nhấc cô vào lòng, cẩn thận không kéo vào vết khâu trên đùi cô khi cô vòng chân quanh hông anh và chậm rãi đâm vào trong cô.

Tới khi họ kết thúc, đã khá muộn, anh đã lỡ một cuộc họp nữa với đài WNBT, và họ đều đói. “Anh sẽ bảo Reinaldo mang bữa sáng lên,” anh nói, đưa tay qua nhấc điện thoại khỏi tủ đầu giường.

Cô nằm úp trên bụng mình nơi anh đặt cô sau trận chiến cuối cùng của họ. “Không. Em cần đi tắm. Và quần áo. Và đồ lót sạch.”

“Anh sẽ bảo người mang lên.”

Samantha quay mặt nhìn anh. “Anh sẽ không mua đồ lót cho em,” cô tuyên bố. “Em có đồ trong túi ở cốp xe.”

“Vậy anh sẽ bảo người mang lên,” anh đáp lại, hơi phiền lòng. “Trừ khi em muốn trốn đi.”

Cô nhếch mép với anh, nằm ngiêng lại để nhìn thẳng vào anh. “Hiện giờ em đang trần truồng trên giường anh, thưa đức ngài. Nhưng chúng ta vẫn còn một thỏa thuận không liên quan đến sex.”

“Chúng ta vẫn có thỏa thuận nếu anh gọi người mang đồ ăn và quần áo lên.”

“Này, đồ nhà giàu kia,” cô phản lại, vặn người để ngồi dậy và thò chân xuống giường. “thôi trò khoe khoang đi. Em không bị ấn tượng bởi khả năng mua đồ lót màu hồng của anh đâu. Đi tìm cho em một cái áo tắm hay gì đấy đi.”

“Treo sau cửa phòng tắm đấy. Tự đi lấy đi, đồ ăn trộm.

Nở một nụ cười nhanh và hôn nhẹ lên má anh, cô lỉnh khỏi giường và khỏa thân đi khỏi phòng ngủ. Richard ngồi lên quan sát cô. Anh vẫn không thể hiểu được cô. Cô cứng rắn một cách quỉ quái, nhưng vẫn rất tinh tế. Samantha Jellicoe lôi cuốn anh, và một đêm ở trong cô, ở trên cô, bên dưới cô và bên cạnh cô không làm giảm cảm giác đó đi một chút chết tiệt nào.

Anh cũng muốn đi tắm, và đi cùng cô có vẻ là một ý tưởng hay. Với một tiếng rên, anh đứng lên. Trong 33 năm cuộc đời mình, anh không có nhiều đêm như vậy. Chết tiệt, ngay lúc này anh thậm chí không thể nghĩ được đêm nào. Mỉm cười, anh bước qua đống quần áo lộn xộn tối qua trong phòng khách. Cô đi ra từ phòng tắm ngay khi anh vừa tới.

“Em định đi xuống xe,” cô nói, thắt lại chiếc áo tắm lụa.

Richard vòng tay qua cửa, kéo ra một chiếc áo nữa và mặc vào. “Anh đi cùng em.”

“Em không chạy trốn đâu,” cô nói, làm dịu đi lời than phiền bằng cách kéo chiếc áo choàng màu xanh của anh lại và thắt dây quanh bụng cho anh.

Anh đợi cô thêm vào một tiếng “chưa định” nhưng thậm chí dù cô không nói ra, dường như câu nói vẫn lơ lửng giữa họ. Ép mình cười, Richard kéo cô áp sát vào và hôn cô. “Và anh muốn bảo đảm là mình sẽ có bữa sáng.”

“Tốt thôi.”

Đưa tay vuốt lại tóc để không dọa những người làm, anh theo cô xuống tầng dưới. Cô hướng về phía cửa chính, và anh vòng tay quanh eo cô. “Xe ở trong gara.” Anh nói, đưa cô về phía sau ngôi nhà.

Như anh đã lường trước, cô chỉ chịu đựng vòng tay anh vài phút, rồi thoát ra. Anh không nghĩ sự âu yếm công khai là thứ làm phiền cô, mà vì trừ tối qua ra, cô dường như cần có không gian quanh mình, cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Chà, anh sẽ phải cố gắng hơn để giúp cô nhận ra rằng nắm tay không đồng nghĩa với việc cô rất yếu đuối, hay đã bị bắt. Không phải là đối với anh. Còn sáng nay, theo sau cô và nhìn vòng 3 của cô đung đưa dưới lớp áo lụa là đủ rồi.

Anh không nghi ngờ cô biết gara ở đâu, cô đã từng nói về việc nghiên cứu bản đồ ngôi nhà. Phản ứng của cô khi họ bước qua cửa sườn phòng bếp cũng không làm anh ngạc nhiên.

“Cứt thật!” cô kêu lên, âm thanh vang vọng dưới mái nhà cao. “Đây không phải là gara, đây là... sân vận động.”

“Anh thích xe,” anh giải thích, nắm tay và dẫn cô vòng qua đàn xe cả cổ và mới tới bên chiếc SLK màu vàng. “Em đã bao giờ làm tình ở ghế sau một chiếc Rolls Royce chưa?” anh luồn tay vào túi áo choàng của cô, xoa nhẹ lên đùi cô qua lớp vải mỏng.

Cô nhếch mép nhìn anh. “Không, theo em nhớ thì chưa.”

“Chúng ta sẽ phải thay đổi điều đó thôi. Thế một chiếc Bentley thì sao?”

“Thôi đi. Anh giết em mất.”

Anh cũng không thèm để ý là có thể trông mình rất kiêu căng, tự mãn khi anh mở cốp chiếc SLK. “Có lẽ chúng ta nên mang tất cả lên lầu,” anh nói, kéo ra một chiếc túi của cô.

Cô kéo chiếc ba lô ra. “Anh không ngại chứa mấy thứ này trong nhà à?”

“Anh chứa em trong nhà mà,” anh đáp lại, rồi ngừng giữa câu nói khi anh nhìn xuống.

Mu bàn tay anh chạm vào thứ gì rất cứng và phẳng nằm trong túi xách, lộ một nửa ra ngoài. Nhíu mày, anh kéo mở chiếc túi để lôi ra một gói hàng bọc vải và rồi nhét ngay lại vào trong.

“Này, đó là tài sản riêng...” cô nói nhỏ dần khi biểu cảm dễ chịu trên mặt anh sầm lại. Cổ họng cô nghẹn lại, Sam nhìn theo ánh mắt anh. “Ôi, chúa ơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.