Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 9: Chương 9




Một thời gian sau đó, Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi duy trì tần suất gặp mặt một tuần một lần, về cơ bản chỉ là để chụp ảnh. Địa điểm chụp ảnh được chọn ở gần Viện nghiên cứu của Diệp Trữ Vi, công viên, quán cà phê, quán bánh bao, bên lề đường, tóm lại là số lượng không nhiều những địa điểm công cộng xung quanh Viện nghiên cứu.

“Lần sau chúng ta đến núi Vân Trà nhé!” Bối Nhĩ Đóa cắn ống hút, nhìn Diệp Trữ Vi ngồi đối diện đang cúi đầu viết.

“Xa quá”. Anh ta bác bỏ.

“Thế công viên hải dương?”

“Ồn ào”.

“Khu nghỉ dưỡng nông thôn?”

“Không hứng thú”.

Bối Nhĩ Đóa đặt chiếc cốc sang bên cạnh: “Thế anh hứng thú với cái gì?”

“Ở nhà một mình chơi game, đọc sách, ngủ”.

“Ý tôi là hai người”.

Diệp Trữ Vi dừng bút ngước mắt nhìn cô một cái: “Với cô?”

“Với bạn gái của anh”. Bối Nhĩ Đóa chống tay lên má, nhếch miệng cười rất sung sướng: “Anh thử nghĩ xem, nếu yêu thì anh muốn làm gì với bạn gái mình?”

Diệp Trữ Vi thật sự suy nghĩ về vấn đề này, một lát sau nói: “Cùng tôi leo núi, nhảy dù, bungee đều được cả”.

Nụ cười của Bối Nhĩ Đóa đông cứng: “Anh không thích hoạt động dưới đất à?”

“Hoạt động dưới đất?” Anh ta nhìn cô: “Ý cô là đạp xe, trượt băng và tản bộ? Không cần thử cũng biết là rất nhàm chán”.

“Nhưng rất an toàn”. Cô rụt rè bổ sung.

“Thì ra gan cô lại nhỏ như vậy”.

Bối Nhĩ Đóa cảm nhận được một sự “khinh miệt”, trong lòng hơi không vui, suy nghĩ một lát lại hỏi: “Anh đã nhảy bungee bao giờ chưa?”

“Rất nhiều lần rồi”.

“Cảm giác khi nhảy xuống thế nào?”

“Thoải mái, tự do”.

“Thật thế à? Không phải là sợ hãi như lao đầu xuống động không đáy sao?”

“Có dây dưới chân rồi, sao phải sợ hãi?”

“Nhỡ đâu dây đột nhiên đứt thì sao?” Bối Nhĩ Đóa thường thường cũng lo lắng vô căn cứ như vậy.

“Trước đó đã tiến hành kiểm tra an toàn nhiều lần, xác suất này cực kỳ nhỏ”. Ánh mắt Diệp Trữ Vi nhìn cô bắt đầu có vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Cũng có nghĩa là không thể bảo đảm an toàn trăm phần trăm?”

“Đương nhiên không thể bảo đảm”.

Bối Nhĩ Đóa kinh hãi, cau mày trầm tư một hồi rồi nói: “Chúng ta chơi trò trên không nào có độ khó tương đối thấp thôi”.

“Chẳng hạn như?”

“Tàu lượn siêu tốc?”

Diệp Trữ Vi dừng lại nữa giây rồi cúi xuống tiếp tục viết.

Bị “khinh bỉ”, Bối Nhĩ Đóa vẫn không nhụt chí, đề nghị: “Chúng ta chơi trò căn phòng rơi tự do!”

“Ý cô là loại chỉ cao bốn mươi lăm mét ở khu vui chơi?” Anh ta nói bình tĩnh: “Thế thì có khác gì hoạt động dưới đất?”

“Bốn lăm mét là cao lắm rồi mà”. Chỉ nghĩ đến độ cao này, Bối Nhĩ Đóa đã cảm thấy hết sức căng thẳng.

Cuối cùng Diệp Trữ Vi cũng dừng tay, gập quyển sổ vào, khoanh tay lại: “Cô thật sự muốn đi chơi?”

Đã đến nước này, lời nói ra không thể thu lại, Bối Nhĩ Đóa quyết định thách thức cực hạn của chính mình, nghiêm túc gật đầu: “Tôi muốn đi!”

***

Chủ nhật, tại một khu vui chơi ở thành phố H.

Mặt trời rực rỡ, Bối Nhĩ Đóa ngẩng đầu nhìn thiết bị cỡ lớn cao mười mấy tầng lầu, trong lòng đã bắt đầu nhụt chí.

Đang nghĩ có nên nói “Trời nóng quá, trên ấy chắc còn nóng hơn, hay là chúng ta chờ hôm nào mát mẻ đến chơi sau?” thì phía sau lại vang lên một âm thanh vừa bình tĩnh vừa khinh thường: “Thấp thế à?”

Thấp thế à...

Thấp thế à...

Thấp thế à...

Bối Nhĩ Đóa quay lại nhìn Diệp Trữ Vi mặc một bộ đồ thể thao. Diệp Trữ Vi vặn nắp chai nước khoáng, uống một ngụm nước.

“Hôm nay dường như rất nóng”. Bối Nhĩ Đóa thăm dò.

“Ba mươi bảy độ”.

“Trên kia chắc còn nóng hơn”. Bối Nhĩ Đóa tiếp tục nói: “Hay là...”

“Chúng ta tốc chiến tốc thắng”. Diệp Trữ Vi nói: “Đi thôi, cô đứng đây quan sát lâu lắm rồi, tóm lại là có định mua vé không?”

“Có, chúng ta đi thôi!” Bối Nhĩ Đóa chậm rãi đi tới, tốc độ ngang ngửa ốc sên.

“Nếu cô sợ thì nói với tôi một tiếng, chúng ta không chơi nữa”. Diệp Trữ Vi thấy thế liền nói một câu.

“Ai sợ chứ? Tôi chỉ có chút không thích ứng thôi”. Bối Nhĩ Đóa hạ quyết tâm, củng cố ý niệm: “Mau đi mua vé nào”.

Lúc mua vé xong xếp hàng, Bối Nhĩ Đóa nghe thấy hai mẹ con cách đó không xa nói chuyện với nhau.

Bé gái nói: “Mẹ ơi, con muốn chơi trò từ trên lao xuống dưới kia”.

Bà mẹ nói nghiêm túc: “Trò này không thể chơi được, nguy hiểm lắm. Đã từng có một cô gái cũng buộc bím tóc như con chơi trò này, hai bím tóc bị kẹt vào máy, da đầu bị giật bung ra, chảy bao nhiêu là máu”.

Bé gái đưa tay sờ bím tóc, bày tỏ lập trường rõ ràng: “Con không chơi nữa”.

Tim Bối Nhĩ Đóa đập thình thịch, còn chưa đi lên mà lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh.

“Bây giờ cô nói không muốn chơi vẫn còn kịp”. Diệp Trữ Vi nói: “Đừng cố thể hiện”.

Bối Nhĩ Đóa hít sâu một hơi, thầm nghĩ đã đến nước này mà còn bỏ cuộc thì không những bị Diệp Trữ Vi xem thường mà chính cô cũng sẽ coi thường mình.

Khi thiết bị hạ xuống trước mặt, Bối Nhĩ Đóa ngồi vào ghế, cả người đều khẽ run lên. Cô cài dây an toàn hai lần mà không thành công.

Lúc chuẩn bị cài lần thứ ba, âm thanh của Diệp Trữ Vi vang lên bên tai: “Chờ chút, để tôi”.

Anh ta cài dây an toàn cho cô trước rồi mới cài dây của mình.

Thiết bị như gian phòng nhỏ từ từ lên cao như chống lại sức hút của trái đất, Bối Nhĩ Đóa chỉ cúi đầu nhìn đầu gối mình.

“Nhìn hai bên xem”.

Bối Nhĩ Đóa chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn sang hai bên trái phải, tầm nhìn rất rộng rãi, gần như có thể quan sát toàn bộ khu vui chơi.

“Phong cảnh không tồi”. Không sợ hãi như Bối Nhĩ Đóa, Diệp Trữ Vi càng lên cao càng dương dương tự đắc: “Chỉ có điều vẫn còn hơi thấp”.

Cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm, Bối Nhĩ Đóa cắn răng chờ rơi xuống, ánh mắt không dám nhìn lung tung. Có điều mười mấy giây đã qua mà cỗ máy kềnh càng này vẫn không có động tĩnh gì.

“Ơ, cái này không bị hỏng đấy chứ?” Cô thận trọng cúi xuống nhìn bên dưới.

Đúng lúc này một tiếng cảnh báo vang lên, thiết bị hạ xuống cực nhanh. Bối Nhĩ Đóa lập tức cảm thấy người mình bay lên khỏi ghế, cấp tốc rơi xuống dưới như thoát khỏi mọi sự trói buộc. Cô nắm chặt tay nắm, nhắm nghiền mắt lại, đầu óc trống rỗng, muốn kêu cũng không kêu được, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Chết thì chết, mặc cho số phận!

Thiết bị ầm ầm dừng lại. Bối Nhĩ Đóa mở choàng mắt ra, lên tiếng hỏi: “Đã chạm đất rồi à?”

Một âm thanh bình tĩnh vang lên bên cạnh: “Gấp cái gì, mới được một nửa”.

Bối Nhĩ Đóa còn chưa hiểu ra ý anh ta là gì, thiết bị lại từ từ lên cao. Cô chợt hiểu, lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Không phải là lại lên đến cao nhất đấy chứ?”

“Chứ sao”. Diệp Trữ Vi nhìn ra xa: “Đã đi lên mà chỉ rơi một lần thì quá mức vô nghĩa”.

“...”

Quả nhiên thiết bị tạm dừng vài giây rồi lại rơi xuống, Bối Nhĩ Đóa lại một lần nữa như bị hất văng ra khỏi chỗ ngồi.

Sau khi dừng lại, máy lại lên cao. Bối Nhĩ Đóa như sắp chết đến nơi, nói lạc giọng: “Rốt cuộc có cho tôi xuống không? Tôi phải xuống, tôi không chơi trò quái quỷ này nữa...”

Đang nói thì lại rơi xuống, Bối Nhĩ Đóa một lần nữa hồn phi phách tán.

Cô thật sự không nên ương bướng, che giấu sự thật mình là một người sợ độ cao.

Bước xuống khỏi thiết bị, hai chân Bối Nhĩ Đóa bủn rủn, căn bản không thể đi được. Diệp Trữ Vi kéo cô đến chỗ một chiếc ghế băng đối diện. Sau khi cô ngồi xuống, anh ta đưa cho cô một chai nước.

Bối Nhĩ Đóa uống nước không nói một lời, sắc mặt vẫn trắng nhợt, vài phút sau mới từ từ trở lại trạng thái bình thường.

“Cô sợ độ cao à?” Diệp Trữ Vi hỏi.

Bối Nhĩ Đóa ngầm thừa nhận, chuẩn bị tinh thần bị anh ta khinh miệt.

“Ngồi ở đây chờ tôi”. Anh ta nói xong đứng dậy đi đâu đó.

Bối Nhĩ Đóa lẳng lặng ngồi, nhắm mắt lại điều chỉnh nhịp tim, đến tận lúc ngửi thấy mùi nước cam thoang thoảng.

Diệp Trữ Vi đưa cốc cam nóng trên tay cho cô: “Uống một chút đồ nóng sẽ đỡ hơn”.

“Cảm ơn”. Bối Nhĩ Đóa hơi bất ngờ.

“Rồi ăn một chút bổ sung năng lượng”. Anh ta lại đưa chiếc túi trong tay kia cho cô.

Bối Nhĩ Đóa thoáng nhìn chiếc túi trong suốt, bên trong có sô cô la, kẹo bạc hà và thịt bò khô.

“Cảm ơn”. Cô nói một lần nữa.

Diệp Trữ Vi không chú ý đến cô nữa, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi game, tỏ rõ ý định sẽ chờ cô.

Bối Nhĩ Đóa uống cam nóng, ăn một thanh sô cô la, cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Điện thoại của Diệp Trữ Vi đột nhiên đổ chuông. Lúc nghe thấy nhạc chuông, Bối Nhĩ Đóa hơi kinh ngạc. Nhạc chuông của anh ta biến thành bài xuân hạ thu đông từ bao giờ? Giống hệt như nhạc chuông của cô.

Đợi Diệp Trữ Vi nghe điện xong, Bối Nhĩ Đóa cũng trở lại trạng thái bình thường, đứng lên đề nghị: “Đã đến đây thì chúng ta phải chơi tiếp”.

“Cô xác định là vẫn còn muốn chơi đấy chứ?”

“Không chơi trò trên không thì chơi trò dưới đất. Chúng ta chơi xe đụng, thế nào?”

“Chẳng thế nào cả”. Diệp Trữ Vi không có biểu cảm.

“Thế thì đi dạo”. Bối Nhĩ Đóa nói: “Ngắm phong cảnh cũng được”.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. À không, nói chính xác là Bối Nhĩ Đóa nói, Diệp Trữ Vi nghe.

“Trước kia tôi không bị sợ độ cao. Năm tôi lên tám, nhà trường tổ chức cho học sinh đi leo núi. Trèo lên đỉnh núi, có mấy bạn học rất bạo dạn tự ý đi xuống theo đường khác. Các giáo viên sợ họ xảy ra chuyện nên đuổi theo, dặn bọn tôi đứng yên tại chỗ. Nhưng sau khi giáo viên đi, các học sinh cũng đi xuống theo, tôi đành phải đi theo mọi người. Đường xuống này thật sự vừa dốc vừa hẹp, tôi đi rất chậm, một bạn nam đi phía sau đùa nghịch đẩy tôi một cái, thế là tôi rơi xuống”.

Diệp Trữ Vi dừng bước, quay sang nhìn cô: “Sau đó thế nào?”

“Bên dưới là một sườn dốc không nhìn thấy đáy. Tôi trượt xuống một đoạn rồi liều mạng tóm được một sợi dây leo, chân đạp vào một tảng đá nhô ra, gắng gượng dừng lại kêu cứu. Các bạn học cũng gọi giáo viên, nhưng giáo viên đã đi xa không nghe thấy. Các bạn cũng không dám xuống cứu tôi, may mà đằng sau có một ông lão leo núi rèn luyện sức khỏe, ông ấy lớn tuổi nhưng sức khỏe rất tốt, kéo một cái là tôi lên ngay. Sau đó kiểm tra lại thì thấy không có ngoại thương, nhưng buổi tối về nhà lại đau không chịu được, đến bệnh viện khám mới biết là mắt cá chân bị vỡ. Vì thế mẹ tôi đến tìm hiệu trưởng phân xử, cãi nhau với phụ huynh của bạn nam đó. Sau khi đóng cửa lại không ngừng mắng tôi ngu ngốc, nhắc đi nhắc lại là sau này nhà trường có tổ chức hoạt động leo núi gì, tôi cứ nói là tôi sợ độ cao không tham gia được. Thế là từ đó tôi sợ độ cao”.

Diệp Trữ Vi nghe xong nói: “Cô không phải sợ độ cao, cô chỉ đánh mất cảm giác an toàn sau tai nạn đó”.

“Nghĩa là sao?”

“Lúc cô lơ lửng ở đó, giáo viên không đến cứu cô, bạn học không dám giúp đỡ. Sau khi chịu ấm ức và làm hại về nhà lại bị mẹ trách mắng, hôm đó cô cảm nhận được sự cô độc trước đó chưa từng có, không còn cảm giác an toàn như trước. Vì vậy sau đó mỗi khi ở trên cao nhìn xuống dưới là cô lại sinh ra tâm tình tiêu cực đó, tự nhiên cũng sinh ra sợ hãi”.

Bối Nhĩ Đóa ờ một tiếng như đang suy nghĩ gì đó.

Bị người khác vạch rõ bản chất dường như không thoải mái lắm, nhưng anh ta nói có lý nên cô cũng không muốn phủ nhận.

“Muốn chơi xe đụng không?” Diệp Trữ Vi đột nhiên hỏi.

Bối Nhĩ Đóa phát hiện khu trò chơi xe đụng ở ngay trước mặt.

“Anh không chê chơi xe đụng là trò trẻ con à?”

“Cũng có cách chơi không trẻ con”.

“Cách gì?”

Nửa tiếng sau, Diệp Trữ Vi chấm dứt cách chơi kiểu người lớn, đỡ Bối Nhĩ Đóa bước xuống xe đụng. Mấy tiểu bá vương bị anh ta đụng cho không còn mảnh giáp đỏ mắt đi tìm bố mẹ...

Một cậu bé mặc quần áo đỏ trong đó chạy tới vung nắm đấm với Diệp Trữ Vi, tuyên bố hùng hồn: “Ông cao kều kia đừng đắc ý, mười năm nữa tôi nhất định sẽ thắng ông”.

Bối Nhĩ Đóa mỉm cười.

Diệp Trữ Vi chợt hỏi ngược lại: “Cháu tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dương Minh Minh, tuổi mụ mười hai”.

“Chú nhớ rồi”. Anh ta nói bình tĩnh: “Ngày này mười năm sau chú sẽ chờ cháu ở đây, cháu có thể đến khiêu chiến chú”.

Bối Nhĩ Đóa: “...”

“Quân tử nhất ngôn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đánh cho ông thua tan tác”. Dương Minh Minh nói xong quay đầu bước đi.

Bối Nhĩ Đóa không nhịn được hỏi Diệp Trữ Vi một câu: “Mười năm sau anh sẽ đến đây quyết chiến xe đụng với nó thật à?”

“Có lẽ thế”.

“Anh sẽ đích thân ra chiến trường?”

“Nếu như nó không biết trời cao đất dày thế nào”.

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.