Đứa Nào Dám Ngược Tiểu Thụ Của Ta

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 13

“Hô hô… Há ha ha ha, cuối cùng cũng thi xong hết rồi, kết thúc rồi!”

Ra khỏi trường thi, chỉ nghe cả hành lang nói xôn xao, hầu như ai cũng đang nói cùng một câu: giải thoát rồi.

Cao Chinh ta, đối với chuyện này hiểu cực kỳ. Mười bảy năm qua ta chưa từng nhìn hẳn hoi quyển sách giáo khoa, mãi đến mấy tháng gần kỳ thi dài thì ta lại liều mạng học. Lên lớp ngoan ngoãn chăm chú nghe giảng, kiên trì cố gắng làm bài, mỗi ngày đều phấn đấu đến tận đêm khuya, hết mấy tháng, ta với Tiêu Vân cũng gầy mất gần năm kg.

Ngươi hỏi sao Tiêu Vân lại gầy?

Ngu à! Tiểu công của hắn sắp vì thi mà chết đến nơi rồi, hắn sao có thể vô tư vô lự ngồi một bên xem TV chơi điện tử được? Tất nhiên là cùng học! Ngươi nhìn mà xem, người có học từng đọc sách chính là không giống thường, nói chuyện cũng chuẩn hơn hẳn.

Nếu kết quả thi như ta hy vọng, ta hẳn sẽ có thể mò đến một cảnh giới cao hơn, nhưng bất luận thế nào vẫn phải xa cách Tiêu Vân, bởi vì trong giấy ghi nguyện vọng, nguyện vọng một của chúng ta không giống nhau. Đương nhiên, chúng ta có thể lựa chọn không rời xa nhau, nhưng sẽ phải lấy tiền đồ của Tiêu Vân ra trả giá. Ta không muốn biến chính mình thành dạng người ích kỷ, cho nên lúc hắn hỏi ý kiến ta, ta úp mở nói ‘Tương lai quan trọng hơn’.

Cho tới bây giờ ta vẫn còn tinh tường nhớ kỹ thời điểm ta nói câu nói kia, trái tim của ta đã quặn đau đến thế nào, hối hận thế nào, từ đầu không chịu học hành chăm chỉ, làm cho bây giờ phải tách xa nhau.

Aiz! Nói một câu… Thấy 《 thùy ngược liễu ngã đích tiểu thụ 》 chi 《 dưỡng gia hồ khẩu thiên 》. [đây là chương 2]

Ta với Tiêu Vân không thi cùng một trường thi, chi nên thi xong ta liền đi tìm hắn, trên đường gặp bạn học thâm tang bất lộ Lục Văn Triết.

Hắn chọn một bên mày, ngó ta bằng nửa con mắt.

“Thi cử thế nào?” Hắn hỏi.

“Just so so.” Ai da, gặm tiếng Anh mãi tiện học luôn câu này, lúc thi còn chưa có dùng tới. Lúc này không lấy ra mà dùng, còn muốn đợi bao giờ?

“Hừ.” Lục Văn Triết không đáp, mà lạnh lung hừ một tiếng, không biết nên giải thích ra làm sao nữa.

“Ngươi thì sao?” Nói xong ta xém tý nữa thì cắn rụng luôn cả đầu lưỡi mình. Hỏi học sinh siêu cấp ưu tú cái loại vấn đề này, không phải tự rước nhục vào thân sao? Chờ đấy mà nghe hắn châm chọc đi!

Lục Văn Triết cười lãnh khốc, “Làm bài không tốt.”

Ta mở to mắt giật mình nhìn hắn. Làm bài không tốt? Này là người mắt để tít trên đỉnh đầu ở phía trên ta này đang nói đấy sao?

“Uy uy, đừng có mà cố ý châm chọc ta đấy nhá? Ngay cả ngươi mà cũng làm bài không tôt, thế thì có mà cả trường đều toi à?” Trừ Tiêu Vân của ta ra.

Lục Văn Triết không phản bác, hắn gục đầu xuống, mặt không đổi sắc. “Thật đấy. Ta một chữ cũng không viết, ngay cả ngồi thi cũng nằm ngủ.”

“A!” Cái tiếng kêu biến thái này tuyệt đối không phải của ta! Các ngươi đừng có mà ngó qua xem bên này! “Sao ngươi lại…”

Đột nhiên, Lục Văn Triết ngẩng đầu, hai mắt mang ý cười nhìn ta: “Duẫn Chi Hạo muốn đi Mễ Lan, ta quyết định đi cùng hắn.”

Thanh âm hắn nhu hòa tinh tế muốn chết người.

“Ngươi muốn cùng hắn đi Mễ Lan? Vào trong đấy làm cái gì?” Ta cảm thấy ta càng ngày càng ngu đi thì phải.

“Ngu à! Tất nhiên là đi công tác, ta đi cùng hắn, đại khái ở lại hai ba năm.” Lục Văn Triết nhẹ nhàng nói, trên mặt không có dù chỉ một tia khổ sở.

“Các ngươi không phải…” Ta dừng một chút, “vẫn không công khai?”

“Ân.” Văn Triết vui vẻ gật đầu, nhưng ta thấy sâu trong đáy mắt hắn ẩn dấu bất đắc dĩ cùng cô đơn.“Như thế tốt lắm sao? Ngươi xác định muốn theo hắn đến một nơi xa xôi như vậy? Ngươi sẽ sống thế nào?”

Nói thật, tin tức này của Lục Văn Triết quả thực khiến ta lấy làm kinh hãi. Nhưng là đến lúc bình tĩnh nghĩ lại, ta vẫn cho rằng quyết định của hắn quá mức lỗ mãng. Mấy ngày trước khi thi chưa từng nghe hắn nhắc qua chuyện này, nói vậy không có thời gian suy nghĩ thấu đáo —— bởi vì có chút nguyên nhân làm người ta đở mặt tim đập dồn, ta và Lục Văn Triết cũng rất thân cận, cũng nghe được không ít chuyện xưa của Tiêu Vân.

“Ít nhất ta cũng không biến tiếng Anh thành ngôn ngữ của thế giới khác.”

Kháo! Đại hỗn đản, lúc này rồi mà còn muốn chọc ta!

“Tất cả hết thảy đều không quan trọng, ta chỉ biết rằng, không có hắn ta không sống nổi.” [R: TT^TT chuyện về 2 bạn này coi chừng là ngược chính hiệu rầu k phải trá hình dư lày nữa rầu ]

Những lời này của Lục Văn Triết, cứ như vậy khắc sâu trong lòng ta. Khi tồn tại của một người, đối với ngươi mà nói trở nên quan trọng đến mức hơn cả tính mạng, hết thảy những thứ khác đều trở thành vô nghĩa. Ta vì Tiêu Vân, Tiêu Vân vì ta, đến tột cùng sẽ tới tình trạng như thế nào?

“Ta hẳn là nên chúc ngươi thuận buồm xuôi gió nhỉ?”

“Cám ơn. Buối tối có rảnh không? Mời ta một bữa coi như tiễn biệt đi!”

Tên này, mặt dày kinh thật!

Đương nhiên ta cũng chỉ dám nghĩ thầm trong đầu, trên mặt vẫn cười, đáp lại: “Không có vấn đề gì!”

Xoay người. vừa muốn đi về phía trường thi của Tiêu Vân, chỉ thấy đương sự đứng lù lù ngay phía sau ta.

“Oa, dọa chết người. Sao đột nhiên ngươi lại xuất hiện?”

Tiêu Vân không nói lời nào, hai mắt tựa hồ cũng không phải đang nhìn ta.

“Thi xong hết rồi! Về nhà ăn mừng thôi!” Ta kéo kéo tay hắn, lập tức làm mấy nữ sinh xung quanh thét chói tai. [R: ối biển hủ >D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.