Hơi ấm tách xa người con gái ngồi cạnh bàn trà, sự đơn độc đôi khi tô điểm cho cô. Nhan sắc mang theo nhiều nét thương tâm cũng có thể trở nên vô cảm. Cô dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, ánh mắt đầy hy vọng nhìn chiếc đồng hồ xa xỉ trên tường.
Hóa ra cho đến một ngày lòng này cũng sót lại chút ghen ngu muội, một chút ghen vì bão tình trong tâm.. Một chút ghen vì nụ cười ấm áp mà anh trao cho một người con gái khác.
Dương Hiểu Tình không thích cái khoảng khắc chờ đợi, có kẻ nói với cô chờ lâu rồi cũng chán vì vậy tốt nhất nên cắt liên lạc. Có người lại nói, cái duyên không đơn giản muốn cắt là đứt.. Có thể nghiệt duyên gặp phải mảnh tình thắt ngang. Khó thoát ra, cũng khó quay lại nơi nồng ấm, cũng có thể chỉ thứ khiến lòng người thắt tâm bạc bẽo với tình người.
Sự bạc bẽo đầy tâm tình như một món quà đe dọa tâm hồn, nó có thể là một con dao mòn cắt đứt sợi tơ.. Hay cũng đơn thuần là lời nói gió bay, nay ấm mai lạnh rồi lãng quên. Cho dù là phương án nào vẫn chịu cơn đau về tâm hồn, mọi thứ dường như đều nghẹn lại ở một khúc..
Đôi khi nghĩ ra lại giống người đàn ông đó, ngoài lo sợ chỉ biết thầm lặng hứng chịu.. Đừng ai cho đó là mạnh mẽ, nó hoàn toàn là cách tự tay giết cô.. Giết bằng một cách ấm áp, lãnh lẽo, hay có chút mãn nguyện đầy ngu muội.
Trong những suy nghĩ mơ hồ đọng lại một niềm thương vụt sáng, chả ai hiểu vì sao lại thương một người đến vậy? Có hỏi cũng chẳng biết giải thích, cho dù có trăm ngàn kẻ đối tốt với mình hơn hắn. Nhưng cho đến cũng vẫn chọn kẻ tồi.. Đó đơn giản là rượu tình, ngấm sâu chỉ muốn chìm vào mơ mộng hão huyền để yêu.. Rồi nhận ra một ngày phai dần cũng không thoát ra khỏi. Có một loại người phụ nữ như vậy đấy! Đáng thương nhưng đừng quên trách bản thân mình mù quáng.
Dương Hiểu Tình cho đến khi nhận ra điều đó cũng thuộc loại tầm thường, chỉ biết ngậm đắng nuốt cay nhưng lòng cô đau đến đâu thì sẽ có một ngày chợt nhận ra nó là thói quen. Dù cho chạy đến bất cứ vùng đất nào, làm bao nhiêu công việc, tiêu tốn hết thời gian rảnh thì sẽ bỗng chốc một phút sẽ chợt nhớ về người đàn ông đó. Tuy chẳng khóc nhưng đôi mắt cũng đóng thành tảng băng lạnh lẽo, mang theo cả ngàn thương tâm vẽ lên trăm bức mộng bi ai trong người nhìn.
Một tin nhắn hiện lên, rồi sau đó chưa quá năn giây lại là một người khác.
Dương Hiểu Tình chỉ theo cảm tính chờ đợi đã lâu, trong lòng cũng nhớ đến một người nên không nhanh không chậm nhưng lựa chọn vẫn là Trần Mặc Cảnh. Tuy câu hỏi cụt ngủn, chẳng dõ sự quan tâm, cũng chưa vội vã chạy lên hỏi thăm nhưng đủ khiến lòng dịu xuống.
Trần Mặc Cảnh: “ Đỡ chưa? “
“ Rồi. “ Dương Hiểu Tình nhắn lại khá nhanh, nhưng cũng có chút gì đó không được thật trong ánh mắt cô. Đâu đó trong lòng cô không muốn nói chuyện một cách gián tiếp, chỉ muốn anh có thể lên đây. Nhưng với anh như thế chắc là rất tốt?
“ Chưa nghỉ sao? “
“ Sắp.. “ Cô đáp lại ngắn gọn.
“ Nghỉ đi, chút tôi lên. “
Sau dòng tin nhắn đấy, Dương Hiểu Tình đưa ánh mắt nhìn không gian bên ngoài qua tấm kính bị hơi lạnh làm đục đi. Cô hơi buồn, cũng không rõ lòng buồn vì gì nhưng cũng bỏ lại mọi thứ leo lên giường.
Mùi hương của chăn tựa như mùi trên thân thể người đàn ông, một loại nước hoa dịu nhẹ nhưng không dễ tìm thấy trên các mặt hàng. Dường như khó tìm, khó mua, hoặc nó chỉ dành riêng cho anh , khá riêng biệt. Cũng có thể công nhận nó khiến cô rất dễ ngủ, cảm giác như đang ở cạnh anh.. Rất an toàn nhưng cũng đầy ảo ảnh, chỉ là mùi hương không phải anh.
[... ]
Khoảng không gian dài hơn nhưng chỉ gói gọn trong nửa tiếng, khi đó Trần Mặc Cảnh mới quay lên phòng tìm người con gái. Trên tay anh vẫn không hẳn là xa lạ, một bát cháo xương nóng rát thấm nhuần cả mấy ngón tay của người đàn ông.
Đặt nó xuống bàn trà, anh đưa mắt nhìn qua căn phòng rồi dừng lại trước gương mặt nhẹ nhõm phần nào khi thiếp vào giấc ngủ. Người con gái ấy nhìn qua nhiều lần thường có thói quen nằm sát mép giường , dù nóng lạnh ra sao cô nhất định sẽ kéo chăn lên quá cổ.
Thói quen đó thực chất là do anh gây ra, nó không hề đơn thuần như khi nhìn vào.. Đôi khi sâu bên trong lại vô vàn sợ hãi.
Bước chân người đàn ông hết sức nhẹ nhàng để tránh việc tiếng giày va chạm với sàn đá gây ra tiếng động. Dù chỉ là âm thanh rất nhỏ nhưng nhất định sẽ khiến cô tỉnh giấc.
Khoảng cách hiện tại khá gần, chỉ một bước chân nữa có thể ngồi bên cạnh cô. Tuy là khoảng trống bên này cô để lại không nhiều, nhưng ít nhất vẫn hạ mình nghỉ ngơi được.
Khi chìm vào giấc mộng có lẽ anh sẽ tìm thấy đôi chút con người trong quá khứ, nhưng cũng cảm nhận được sự phòng thủ của cô. Có thể nhìn thấy rõ khoảng cách giữa hai gối cách xa nhau, thậm trí cô cũng khép mình ở phía ngoài. Có cần phải sợ anh đến vậy không?
Trong đôi chút mệt mỏi, Dương Hiểu Tình khẽ mở đôi mắt lạnh lẽo mang theo ngàn nỗi sợ ra. Cô thẫn thờ nhìn không gian xung quanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Kể cả người đàn ông trước mắt cô cũng không hề để ý chỉ vội vã chạy về phía phòng tắm. Từng bước chân vội vã của cô nhanh chóng chệch hướng ngã nhào xuống sàn nhà. Mặc dù ở khoảng khắc sắp va chạm cánh tay cường tráng của người đàn ông đã đỡ lấy. Nhưng không hề dừng lại sự hoảng loạn ấy, chân cô vẫn loảng choạng rời khỏi anh chạy vội vào phòng tắm..
Trước mắt tựa như một bức tranh gây dựng khung cảnh bi ai, dòng nước lạnh lẽo khiến dường như làm nổi bật thêm cảnh sắc thương tâm. Nước mau chóng thấm nhuần vào cơ thể người con gái, người cô trụ không nổi mà khuỵu xuống sàn đá lạnh buốt. Càng nhìn bước chân anh bước lại gần lệ cô lại trào ra, có thể dòng nước từ vòi sen sẽ không cho anh thấy những giọt lệ ấy.. Nhưng cô hiện tại, rất sợ .. Cô không chịu nổi nó, cô sợ.
Trong giấc mộng không hề có chút bình yên nào giúp Dương Hiểu Tình có thể yên ổn sau những ngày gần đây. Từng chi tiết âm thanh trong cơn ảo mộng được khắc họa rõ đến mức chìm vào sâu kí ức cô. Một vài tiếng khóc than của đứa bé, những âm thanh oán trách khắc tâm, khiến kẻ vô tội hứng chịu ngàn mũi dao.. Dần cô đổi lỗi cho mình không để ý đến đứa bé trong bụng, không bảo vệ được nó. Đúng là vậy là do cô bất cẩn.
Khoảng khắc trong mơ, hình hài đứa bé được ẩn đi trong góc tối, lúc hiện lên trong mờ ảo mang hai giới tính luôn phiên. Đứa trẻ nam vừa than khóc lại hiện lên một bé nữ khẽ cười miệng liên hồi lẩm một câu. Sự đè nén lên xúc cảm cô khi đó dâng đến cực điểm. Vừa thương đứa bé, vừa hận mình, vừa sợ nó sẽ về mỗi khi cô chợp mặt.. Sợ cả đời nó sẽ không tha thứ cho cô.
“.. Sao con đã chết rồi? “ Một câu hỏi trong mộng khóa chặt cả tâm người con gái. Hóa ra ở nơi xa nó vẫn oán trách cô..
Trần Mặc Cảnh không vội vã, anh chỉ chậm rãi cầm chiếc khăn bông lau người size lớn bước vào. Một phút cho thêm cũng khiến cô ốm hoặc không, nhưng lại có thể khiến cô sau sợ hãi tỉnh táo lại. Từng trải, từng sống, anh cho rằng cô đang gặp phải ác mộng. Đến cả anh ngay trước mắt còn hóa hư không, hẳn là rất kinh hoàng.
Thời hạn người đàn ông cho cô chỉ rơi vào một phút, vòi sen sau đó ngừng chảy chỉ còn lại vài giọt đọng lại rớt xuống. Trần Mặc Cảnh ngồi xuống, anh vắt chiếc khăn lên vai rồi đưa tay kéo chiếc áo len ướt sũng của cô lên.
“ Giơ tay lên chút.. “ Giọng anh lành lạnh vang bên tay cô, không rõ thương tâm như vào nhưng nó khiến cô nghe theo.
Từng món đồ của cô bị người đàn ông gỡ bỏ, ánh mắt của anh như bị hơi lạnh phủ kính. Khiến người con gái yên ắng như một người nộm nghe theo.
“ Tôi ở đây rồi..” Trần Mặc Cảnh ẩm người con gái sau khi cuốn lớp khăn lớn lên cơ thể lạnh lẽo. Anh không nói nhiều chỉ hành động.
Bước chân cũng vững chãi, trụ lấy cả không gian, nó đủ cho cô gục vào lòng anh mà ngưng đi chút lo sợ. Anh không hề phàn nàn, quát tháo nói cô còn trẻ con mà hành hạ mình một cách ngu ngốc. Chỉ yên ắng, giúp cho cô vừa tĩnh tâm lại rồi cô thoát ra. Khi được đặt xuống ghế, anh nhanh chóng điều chỉnh điều hòa nhiệt độ trong căn phòng, tuy không gian ấm lại đôi phần nhưng cũng không quên chọn quần áo cho cô.
“ Em sao rồi? Mặc vào.. Tôi ra ngoài chút.. “ Một chút lắng lại trong không gian, Dương Hiểu Tình nghe câu nói của Trần Mặc Cảnh khẽ gật đầu rồi nhận lấy bộ đồ.
Cô đứng dậy, thay bộ đồ trong tâm trạng lo sợ gương mặt cũng tái nhợt không còn chút sắc thái nào. Dù không phải một lần nhưng lần nào cũng như nhau, cô vẫn sợ đến mức hoảng loạn cả tâm lí. Đôi khi còn quên ăn uống mấy hôm, cảm giác đó chỉ khiến cô tồi đi muốn tìm đến cái chết.
Trên đời này lại sinh ra ngàn số phận, có kẻ sung sướng từ lúc sinh ra.. Có người khổ xong hạnh phúc, có người hạnh phúc rồi nhận kết thúc bi hài.. Còn có người cả đời đếm đến hạnh phúc chỉ là thứ rất nhỏ nhoi, chỉ mong mở mắt ra có thể yên lắng đôi chút so với ngày bình thường.
Với Dương Hiểu Tình cô chỉ biết chọn cách là tìm đến thứ khiến mình tỉnh táo nhanh nhất. Thậm trí có thể là những thứ không tốt cho bản thân cô cũng nguyện lấn vào. Đôi khi tìm đi tìm lại, chỉ có phương pháp đó tốt nhất. Điểm dừng khi đó không có, về sau lại càng không có đích mở ra. Đơn giản chuyện tình đời thường của cô khó tránh, cũng không thoát nổi. Nên khi tránh mặt từ ngâm mình trong một khoảng lạnh vô âm tính. Khó thở, khó vui nhưng đủ để tìm thấy khoảng lặng yên bình!
Tấm kính bên ngoài đục ngàu, những hơi nước dần bị tiết trời hóa băng.
Ánh mắt Dương Hiểu Tình trầm xuống có chút mệt mỏi, có chút nóng lòng tìm đến chất kích thích. Chỉ là một chút trong khi thất thần cô cần 1 điếu thuốc, cô cần ổn định lại một chút. Thực sự không muốn ngào hét lên, chỉ muốn tỏ ra mình ổn!
Cánh cửa khẽ mở ra, người đàn ông bước vào với cốc nước ấm. Khói từ nước bốc lên hơi mờ rồi lan dần hòa vào không gian.
“ Uống chút nước cho ấm người.. “ Trần Mặc Cảnh đỡ Dương Hiểu Tình ngồi xuống ghế, rồi chậm rãi đưa cốc nước lại gần cánh môi hồng nhạt mất sắc.
“ Tôi tự uống được.. “ Cô dùng hai tay đỡ lấy phần đáy cốc nước đợi đến khi anh buông ra liền uống một hơi. Không phải vì cổ họng khô rát, không phải vì lạnh mà đơn giản cô cần thứ gì đó giải tỏa. Nếu nó là rượu có lẽ sẽ ổn hơn.
“ Muốn ăn chút cháo không? “ Anh nhìn bát cháo còn nóng rồi mới lên tiếng.
Dương Hiểu Tình khẽ gật đầu, rồi cúi mặt xuống không để ý đến mọi thứ xung quanh. Cô chợt nhận ra hiện tại cô muốn một mình hơn là bên cạnh anh. Cô sợ sau bao lâu tự mình vươn lên, tự mình đau, tự mình thương bản thân sẽ lại nghĩ đến người đàn ông ấy. Cô sợ rằng sẽ có một khoảng khắc khóc trước mặt anh, trước bao nhiêu người chịu đau đớn như nào nhất quyết không phải anh.. Cô có thể kiên quyết giấu ngàn giọt lệ vào sâu trong cõi lòng cô độc.
Có một loại con gái phân danh vào vô tâm, ánh mắt họ mang theo ngàn xúc cảm nhưng bạn nhất quyết chỉ có thể thấy họ vui hoặc lạnh lẽo. Nhất quyết sẽ chẳng thấy cô ta khóc, cô ta buồn, cô ta than vãn hay tìm đến một người đàn ông rồi nũng nịu. Đôi khi bạn có thể nhận ra trong cái lạnh lẽo khắc cốt ấy cô ta còn mang theo dã tâm tàn độc.. Chứ ngàn lần không tìm thấy bản chất lương thiện thâm sâu.
Đó là thế giới ngoài đáng giá bình phẩm. Nhưng con người cô ta lại thấy mình yếu kém đến mức không chạy đi tìm được hạnh phúc như bao kẻ, chỉ quyết đứng im ở một cột mốc không có hồi đáp. Chỉ mình cô ta thấy những giọt nước mắt ngu ngốc, thấy một kẻ đáng thương trong không gian cô độc.. Mạnh mẽ đến mức ngu ngốc? Hay ngu ngốc nhẫn tâm cho mình là kẻ trưởng thành mạnh mẽ..?
Ẩn sâu trong đó là từ đầu cô ta đã yêu sai, chọn sai.. Nhưng lại cho rằng chỉ cần ở phía sau hắn ta, đến ngày sẽ được yêu thương trân trọng.. Dương Hiểu Tình dù chạy ra khỏi người đàn ông đó nhiều lần nhưng cuối cùng thuộc loại phụ nữ ấy.. Vẫn là cô chọn yêu để dừng lại.
Một chút ngu ngốc, nhưng ít nhất có thể trên thế giới không ai có thể tha thứ cho Trần Mặc Cảnh thì cô sẽ ở phía sau anh. Ít nhất giữa muôn ngàn người cô sẽ là người yêu anh nhất, sẽ là người tự nguyện chọn cái kết bi thương nhất.
Nhiều nhất có thể khi người đàn ông không còn ai cần đến, đến khi trong tay anh chẳng có gì. Thì khi đó anh sẽ ngoái lại, nhận ra giữa tỉ người vô bạt còn lại một người phụ nữ.
Người đời sinh ra một kẻ có số phận giông bão gây nên hiểm họa lại không quên để cho hắn một người phụ nữ ngu muội.. Yêu hắn đến hết lòng! Chỉ cần hắn đáp trả, tòa án tình duyên ít nhất cho người phụ nữ chút công bằng!
Không gian thực tại giãn ra!
Bát cháo cũng vơi ..
Dương Hiểu Tình mệt mỏi với lấy bao thuốc mà Trần Mặc Cảnh vừa bỏ ra khi cầm bát cháo bón cho mình. Cô lấy tạm một điếu rồi trả lại vị trí ban đầu, sau đó quay qua chỗ anh.
“ Tôi mượn bật lửa được chứ? “ Ngữ điệu của Dương Hiểu Tình cô đọng lại thành khối băng, không tìm thấy một chút hơi ấm sót lại. Cô dường như coi anh như một người xa lạ, đơn thuần như một kẻ đi đường.
Đôi mày Trần Mặc Cảnh cau lại, anh giật lấy điếu thuốc từ tay cô rất nhanh. “ Suốt ngày thuốc, em không còn gì sao? “
“ Không có.. “
“ Được rồi, mặc đồ ấm vào đến công ty với tôi. “
Dương Hiểu Tình nghe xong đi qua phía vali, cô lấy chiếc áo khoác dạ lớn, thêm đôi bốt cao. Cũng chẳng quên trang bị cho mình vài phụ kiện khác, nhìn qua loa lượt cuối cô cầm nốt chiếc thẻ tín dụng.
“ Đi thôi.. “ Đứng trước mặt người đàn ông, cô chậm rãi lên tiếng.
Trần Mặc Cảnh nhìn qua người con gái trước mặt, mọi thứ đều hoàn hảo trừ sự tách biệt về mặt xúc cảm, lạnh lẽo đến mức ghẹn thở. Cô từ sau đêm đó, chỉ mong anh làm đúng điều kiện mình đưa ra. Còn lại anh muốn gì cũng được. Đơn giản nhưng không đơn thuần!
“ Mặc ấm chưa? “ Trần Mặc Cảnh chỉnh lại chiếc khăn choàng cổ cho người con gái nhìn qua cũng thấy khá ổn, nhưng không quên hỏi cảm nhận của cô.
“ Ra ngoài mới biết, trong này không rõ.. “ Dương Hiểu Tình nhỏ giọng lên tiếng, chất giọng dễ nghe hơn đôi chút.
“ Đợi tôi dưới lầu, tôi lấy tài liệu. “
“ Nhanh một chút, chỗ lạ tôi không quen.. “
“ Không sao, tối tôi đưa em về chỗ khác. Tôi cũng không quen ở đây.. “ Trần Mặc Cảnh nói xong cũng quay lưng rời đi, tiếng cánh cửa đóng lại cũng hơi mạnh khiến cô khẽ cười , nụ cười vô hồn đến bi hài chà đạp lên nhau.
[... ]
Đứng trước tập đoàn Trần Thị kẻ tiếp đón không hết, ai nấy cũng kính trọng cúi chào rồi mở đường cho anh.
Ánh mắt họ từ ngỡ ngàng chuyển sang tò mò về thân phận Dương Hiểu Tình, những tiếng bàn tán to nhỏ cuối cùng cũng kết thúc khi cánh cửa đóng lại.
Phòng làm việc của Trần Mặc Cảnh nằm riêng ở một lầu trên cao, đến cả đường đi cũng có một bóng người. Không biết nói sao nhưng cô có thể thấy nơi đây chỉ toàn giấy tờ, một không gian cô độc. Đến cả ra vào đều do xác nhận của anh, nghiêm ngặt hơn những gì cô biết .
“ Em muốn dùng gì không? “ Trần Mặc Cảnh cởi bỏ chiếc áo dạ treo lên móc, rồi quay về phía bàn trà hỏi cô.
Dương Hiểu Tình lắc đầu, cô ngoan ngoãn ngồi vào một góc ghế.
“ Phòng ngủ bên trái, nếu mệt em có thể vào đó nghỉ ngơi. Phòng sách bên phải, muốn ăn gì nói tôi. Giờ tôi phải đi họp, nhớ đừng đi lung tung. “ Trần Mặc Cảnh nhắc nhở xong thư kí cũng đến gõ cửa phòng. Hơn cả tưởng tượng của Dương Hiểu Tình, người thư kí là đàn ông cũng trạc 40 tuổi.
Không gian lắng lại sau tiếng đóng cửa, Dương Hiểu Tình lại thẫn thờ đưa ánh mắt nhìn ra không gian bên ngoài, giờ cũng mới 3 giờ chiều. Ở một mình tâm trạng tốt hơn đôi chút, ít nhất cô có thể thở dài tĩnh tâm lại. Tuy không thể quên hết những hình ảnh đó, nhưng ít nhất có thể đỡ hơn đôi phần..
[ ... ]
Trong khi chờ Trần Mặc Cảnh, thời gian cũng trôi qua gần một tiếng. Quyển sách cũng gần đến trang cuối, nhưng Dương Hiểu Tình vẫn không thể kết thúc nó trước cơn buồn ngủ. Cô không dám nhắm mắt, nhưng cuối cùng vẫn gục đầu trên bàn sách. Có lẽ do nghỉ ngơi ít nơi cô hơi mệt mà thiếp đi.
“ Này, cô là ai vậy? Sao lại ở trong phòng của anh ấy? Này cô.. “ Giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai Dương Hiểu Tình ngay sau khi vừa chợp mắt, khiến cô mơ hồ mở đôi mắt ra nhìn xung quanh một lần.
Cuối cùng trong không gian vắng lặng xuất hiện một người phụ nữ mang dòng máu Anh, mái tóc cô ta vàng nhẹ. Nét mặt cũng rất ưa nhìn mang chút quyền quý của giới thượng lưu, khi vừa dừng lại nhìn cô ta đã khiến Dương Hiểu Tình im lặng đứng dậy rời đi.
Bị bỏ lại giữa không gian yên ắng với thái độ thiếu tôn trọng, người phụ nữ cũng có chút tức giận bước theo Dương Hiểu Tình. Tiếng giày cao gót của cô ta va chạm với sàn nhà thực sự rất khó nghe, khiến Dương Hiểu Tình cũng dừng chân lại .
“ Này cô, tôi đang hỏi cô không biết tôn trọng người nói sao? “ Người phụ nữ từ nhẹ nhàng có chút giận dỗi, nhưng nét nữ tính vẫn không bị mất đi bao nhiêu.
Dương Hiểu Tình quay người lại nhìn tổng quát người phụ nữ, ánh mắt cũng lạnh dần đi. Nụ cười trên môi cô khép lại qua một cái nhìn đánh giá rất nhanh. “ Vậy không ai dạy chị tôn trọng giấc ngủ người khác sao? “