Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà

Chương 30: Chương 30: Những Ngày Trước Kì Thi




- Này Ánh, dậy đi! Hôm qua không ngủ hả?

- Ừ ừ, biết rồi mà.

- Vừa mới tới lớp đã gục mặt xuống bàn rồi, bộ hôm qua cậu không ngủ hả?

- À tớ ôn bài, dạo này lừa quá ấy mà!

Tôi ngồi dậy, cho tỉnh ngủ hẳn nhưng vẫn còn ngáp ngủ lấy vài cái. Có lẽ hôm qua chắc mình cũng thức hơi muộn quá, nhưng dù gì thì vẫn phải cố mà ôn chứ dạo này tôi tự thấy bản thân có vẻ kiến thức sa sút đi khá nhiều.

- Vậy lần sau đừng thức muộn quá là được rồi - “ Linh cười rồi đi về chỗ ngồi“.

Tùng cũng chui vào ngay sau đó một vài giây khi thầy vừa mới bước vào cửa lớp

- Mày đi đâu thế? - “Tôi nghiêng đầu nhìn Tùng đan trong bộ dạng với cặp mắt gấu trúc cũng như tôi trông rất chi là buồn cười“.

- Tao dưới căn - tin, tiết sau đi đâu chơi không mày? - Thôi, dẹp luôn đi nhé.

Tao không đi đâu - “Tôi lắc đầu, thể hiện cho sự kiên quyết của mình“.

- Sao vậy?

- Thì, tao không muốn cúp tiết học nhiều quá!

- Đến giờ mà mày vẫn còn muốn đóng giả làm con ngoan trò giỏi nữa hả? - “Tùng cười trong bộ dạng thiếu ngủ véo nhẹ vào má tôi lấy vài cái“.

Tôi cũng cười, và đến khi trống ra chơi sang đến tiết sau sách vở cứ thế rời khỏi tay, kiến thức cũng theo vậy cứ thế dần dần trôi ra khỏi đầu tôi. Nhưng tôi cũng chẳng buồn bận tâm nữa, học chả có gì là vui thì sao phải cố gắng làm gì nữa.

Rồi Tùng dẫn tôi ra phía sau trường leo lên tường trốn ra ngoài. Tùng kéo tôi đi đến các khu trung tâm mua sắm để chơi game vì ở đó cũng có khá nhiều trò giải trí. Rồi cùng đi ăn và chơi nhiều thứ khác nữa cho thoải thích rồi mới quay lại trường vào tiết cuối. Và hai đứa lẻm vào một cách êm đẹp mà chả bị ông bảo vệ tóm cổ được hai đứa.

- Mày chép hộ tao đi! - “Ngồi trong lớp Tùng uể oải vứt quyển vở sang chỗ tôi“.

- Mày thì cần cái gì mà phải chép bài cơ chứ?

- Ngu thế, phải biết phòng ngừa khi giáo viên xuống chứ?

- Thế giờ mày làm gì?

- Tao ngủ lúc, nãy đi giờ mệt quá!

- Xùy, tao bị mày lôi đi mới mệt ấy chứ

- Mai lại bỏ tiết tiếp đi - “Tùng nói, rồi gục mặt xuống bàn mà ngủ lấy một giấc ngon lành“.

- Mày đi mà đi chết mình đi - “Tôi vớ lấy quyển vở đánh cái vào người Tùng rồi tiếp tục với cái công việc chép bài của mình“.

Và cứ như vậy, Tùng rủ tôi bỏ tiết hết lần này đến lần khác, dần dần và có khi hai đứa cúp luôn cả buổi sáng. Cứ thế nhiều lần và trên sổ cũng bắt đầu lưu khá nhiều tên tôi trong đó. Nhà trường cũng có ý định gọi phụ huynh nên nhưng tôi cứ nói là mẹ tôi đang bệnh không thể đến trường được. Nhưng vài lần với cái lí do như vậy đương nhiên là không thể thoát suốt được nên thầy cũng có ý định về nhà tôi.

- Cứ thế này thì sớm muộn dù cũng lộ!

- Ha ha, có gì phải sợ?

- Mày thì khác, có giống tao đâu, giờ thầy định đến thẳng nhà gặp mẹ tao kia kìa, không lo sao được chứ?

- Vậy để tao lo, Ha ha!

Tùng nắm lấy tay tôi rồi hai đứa cùng lao ra mấy quán ngoài vỉa hè, Tùng liền đưa tiền cho một cô nào đó rồi nhờ cô đó đóng giả làm mẹ tôi nói với thầy là ốm cũng nặng lắm nhưng thầy không nhất thiết cần phải đến gặp. Thế là thầy bị lừa còn hai đứa tôi thì ôm nhay cười sặc sụa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.