Chuẩn bị
sang thu, nhiệt độ thành phố C vẫn còn rất nóng, có thể nghe thấy tiếng
phả từng đợt khí lạnh rì rì của điều hòa nhiệt độ, dần dần sẽ có một cảm giác phiền chán.
Hạ An Nhiên ngồi một chỗ, thầm nghĩ bật điều hòa hay không cũng chẳng khác là bao.
Cảm giác mồ hôi dính nhớp nháp chẳng hề biến mất, nhất là chỗ tiếp xúc
với thân thể, cảm giác ấy lại càng thêm mãnh liệt.
Giờ phút này, cô mới hiểu ra, cái gì gọi là “đứng ngồi không yên”.
Nếu mùi vị
không thoải mái này là “đứng ngồi không yên”, như vậy, ánh mắt của người ngồi đối diện cô kia, thì phải thực sự khiến cô như đứng đống lửa, như
ngồi đống than .
Ngồi đối diện Hạ An Nhiên là một người đàn ông.
Một người đàn ông trung niên.
Bụng bia
hơi to, thân mặc bộ cảnh phục mùa hè ngắn tay, mỏng màu lam có chút bó
sát, nhưng trên mặt nở một nụ cười thân thiện thường thấy của các chú
cảnh sát.
Cho dù là
tươi cười, dễ gần nhưng cũng chẳng thể trấn an được tâm trạng buồn bực
của Hạ An Nhiên lúc này. Chẳng phải người nào cũng có thể lý giải được
tâm tình của cô bây giờ.
“Cô gái,
thực ra hiện nay việc tảo hôn có con là chuyện bình thường, tuy hơi rắc
rối ồn ào, nhưng cũng không thể nhất thời tức giận mà bỏ rơi đứa trẻ
chứ.”
Chú cảnh
sát trung niên nói xong cười hà hà, khiến cơ thịt trên mặt dồn vào một
chỗ, ôm trọn lấy chiếc cằm, như một đóa hoa thược dược nở rộ, bắt đầu
giảng giải tâm lý và giáo dục gia đình cho Hạ An Nhiên.
“Chú cảnh sát, đứa bé này thực sự không phải con cháu!”
Hạ An Nhiên nhíu mày, lặp lại câu nói này lần thứ N.
Nghe thấy kháng nghị, khuôn mặt chú cảnh sát nhân dân có chút cứng ngắc, vô cùng bất mãn.
“Ha, cô bé, không phải chú nói cháu, nhưng cháu nhìn đứa trẻ này đi, mập mạp trắng
trẻo, lại rất khôi ngô nha. Chưa nói tới chuyện vợ chồng cãi nhau, để
liên lụy đến đứa trẻ là đã không đúng rồi ….”
Chú cảnh
sát nhân dân rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, giống như lí do
thoái thác kéo dài thêm lần nữa của bác gái với ủy ban nhân dân.
Hạ An Nhiên cảm thấy đau cả đầu, tuy rằng trong lòng mất kiên nhẫn, nhưng ánh mắt
vẫn nhìn lại lí do thoái thác mà đối phương đưa ra hiện đang ngồi trong
lòng mình.
Hạ An Nhiên không thể không thừa nhận, đứa bé có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mập, ngũ
quan xinh đẹp có thể thấy nét tuấn tú sau này. Vốn nó đang ngồi ngay
ngắn, nhưng vì cô cúi đầu ngắm nghía, nên cả thân thể mềm mại kia lại
nhào vào lòng, cánh tay bé nhỏ bụ bẫm choàng qua lưng ôm chặt cô. Nhiệt
độ bàn tay xuyên qua chiếc áo hè mỏng manh truyền đến cơ thể, khiến thân nhiệt cô nóng thêm vài phần.
Bé con hơi
ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn đầy hồn nhiên trong sáng, chu cái môi
hồng hồng nhỏ xinh, một giọng nói non nớt mềm mại vang lên.
“Mẹ, phải về nhà sao?!”
Một quả bom nổ “đùng”, xóa tan câu “Giọng nói của bé con thật dễ thương” mà Hạ An Nhiên định thốt lên.
Dưới đây là quá trình phát sinh sự việc.
Đi trên đường bất chợt gặp một tiểu quỷ ôm đùi bạn gọi “Mẹ”, so với thấy một gã bệnh hoạn thích cởi chuồng còn kinh khủng hơn.
Gặp tên
biến thái còn có thể gọi 110 trình báo hắn đang gây ảnh hưởng tới diện
mạo thành phố, còn với tên tiểu quỷ gọi bạn là “Mẹ”, cho dù tới đồn công an cũng không thể nói rõ ràng được.
Mà nay Hạ An Nhiên, thật bất hạnh đã gặp phải một tên tiểu quỷ luôn bám chặt gọi cô là “Mẹ” như thế.
Hạ An Nhiên ngẩng đầu, cô đã trở thành con gái của chú cảnh sát trung niên đang
cười tủm tỉm, ánh mắt thân thiết nhìn đứa bé ngồi trong lòng cô.
Đầu óc Hạ An Nhiên như bốc hỏa.
“Chú cảnh
sát, hãy tin cháu, đứa bé này thực sự không phải con cháu. Năm nay cháu
vừa tốt nghiệp Đại học, mới hai mươi mốt tuổi thôi!” Hạ An Nhiên cường
điệu, “Chú nhìn đứa bé này đi, ít nhất cũng phải hai, ba tuổi rồi!”
“Hai mươi
mốt ư, đã đến tuổi kết hôn!” Chú cảnh sát cầm chiếc cốc sắt của mình,
uống một ngụm chè tươi, ra vẻ một vị cao tăng ngồi xuống ghế, từ tốn
nói, “Trước ngồi xe, sau mua vé, đây cũng chuyện thường tình.”
“Chú cảnh sát, chú có thể nói cháu bắt cóc trẻ con, nhưng tuyệt đối không thể tin đứa trẻ này là của cháu!”
Bàn tay Hạ An Nhiên để xuống bàn, nếu không phải bận tâm đến đứa bé ở trong lòng, cô đã bức xúc đứng bật dậy đập bàn ầm ĩ rồi.
Có gì chứ
có con là điều không thể, cô là người trong sạch, chưa từng yêu ai, cũng không có con trước hôn nhân, đi trước thời đại. Cô luôn luôn tuân thủ
pháp luật, muốn yêu đương rồi mới đi đến kết hôn và sinh con!
Nếu không phải vì thể diện của mình, Hạ An Nhiên đã nói vế sau ra rồi.
Bà đây vẫn còn là xử nữ a a a a a…….
“Phì ~~ “
Một tiếng bật cười khẽ truyền từ cửa đến, Hạ An Nhiên quay đầu lại nhìn.
Có hai
người đang đứng ở cửa, trong đó một người bị còng ngược hai tay ra phía
sau, người kia đang xách bả vai người nọ lôi vào trong.
Tuy rằng
không mặc cảnh phục, nhưng thấy hắn vẫy tay với chú cảnh sát, có lẽ cũng là người trong nghề. Nhưng vì hắn ta đứng ở chỗ khuất, nên trong phút
chốc Hạ An Nhiên không nhìn rõ bộ dạng anh chàng cảnh sát mặc thường
phục kia.
Tuy nhiên cô dám khẳng định, hắn nhất định vừa cười xong, bởi vì giọng nói và nét mặt hắn đều mang theo ý cười.
“Hai người
tiếp tục đi, cháu đưa tên này đến phòng thẩm vấn.” Giọng nói của hắn
thực thuần phác, nhưng vẫn pha nét cười, “Đúng rồi, tiểu thư, bắt cóc
trẻ con là tội rất nặng, chuyện này không nên nói lung tung.”
Hạ An Nhiên muốn phản bác, nhưng hắn đã lôi tội phạm vào trong.
“Cô gái, cô cũng nghe thấy rồi đấy?!”
Giọng nói của chú cảnh sát đã kéo cô về thực tại.
“Cháu nói
đứa bé này không phải con cháu, vậy tại sao nó lại gọi cháu là mẹ?!” Chú cảnh sát liếc cô một cái, sau đó mỉm cười dịu dàng với đứa trẻ ngồi
trong lòng cô.
“Anh bạn nhỏ, nói cho bác nghe, ai là mẹ cháu?!”
Cánh tay đang ôm Hạ An Nhiên lại siết chặt thêm vài phần.
“Mẹ, con muốn về nhà.”
Một câu, hoàn toàn đẩy Hạ An Nhiên ngồi tù chung thân.