Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Chương 24: Chương 24




Edit: Chun

Phu nhân Hạ Lý Kim Hoa vô cùng bất ngờ, mới tối hôm trước con gái nói có bạn trai, mà ngay ngày hôm sau đã muốn đưa người đàn ông đó về nhà ăn cơm tối.

Lúc nghe tin bà cảm thấy rất phấn khởi, bởi vì… sau này không cần xem mắt nữa, từ nay về sau lỗ tai của bà được yên tĩnh rồi.

Nhưng bà cũng cảm thấy hơi lo lắng, vì chuyện này đến quá đột ngột, muốn tới gặp người lớn cũng phải thông báo trước mấy ngày chứ, đằng này đến sát thời gian hẹn mới nói cho bà biết. Bọn trẻ ngày nay thật biết cách trêu chọc người già!

Ngày hôm sau, Hạ An Nhiên bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Cô rất khẩn trương, nói thực tình huống này rất giống trên phim truyền hình, mặc dù bây giờ đang thịnh hành mốt thuê bạn trai, bạn gái, nhưng khi nó rơi trúng vào đầu mình lại khiến cô luống cuống, dù sao cô cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp.

Tô Mộc Thần giễu cợt nhìn Hạ An Nhiên đang ngồi trên ghế phụ, mặc dù cô không thể hiện tâm trạng nôn nóng ra ngoài mặt, nhưng nhìn bộ ngực phập phồng thở gấp, anh biết lúc này cô rất hồi hộp.

“Khu nhà cô xem ra rất bình thường.”

Tô Mộc Thần quay đầu lại tiếp tục lái xe, anh không muốn cô bị căng thẳng thêm, nhưng đây cũng là lời nói thật lòng của anh. Trông bên ngoài khu nhà này có vẻ vẫn còn mới, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy nó chắc chắn đã được xây dựng nhiều năm rồi.

“Thường dân như chúng tôi đương nhiên không thể sống ở nơi xa hoa như anh được.”

Hạ An Nhiên liếc xéo Tô Mộc Thần, sau đó đưa tay chỉ cho anh ta chỗ đỗ xe dưới khu nhà mình đang ở.

Xuống xe, Hạ An Nhiên mở cửa sau lấy ra hai hộp quà rồi nhét vào trong tay Tô Mộc Thần.

Đã diễn phải diễn cho ra trò, lần đầu tiên tới ra mắt nhà bạn gái đương nhiên không thể thiếu quà. Chỉ có điều, những thứ này đều do Hạ An Nhiên bỏ tiền mua, lúc đầu Tô Mộc Thần muốn trả tiền nhưng cô kiên quyết không cho, hai người không quen không biết, giờ cũng chỉ là diễn kịch, đâu thể bắt anh ta phải bỏ tiền.

Tô Mộc Thần phản đối, thậm chí còn nói “cô là mẹ của con tôi” nhưng vẫn không thể thay đổi được ý định của Hạ An Nhiên, ngược lại còn rước lấy cái liếc xéo của cô.

Kháng nghị vô hiệu, Tô Mộc Thần chỉ có thể bằng lòng cầm mấy hộp quà Hạ An Nhiên mua mang đến ra mắt nhà họ Hạ, trong lòng anh cảm thấy hơi thiếu tự tin.

“Lát nữa anh đừng có nói gì linh tinh đấy.”

Đứng trước cửa nhà, Hạ An Nhiên nghiêm nghị dặn dò cẩn thận. Thành thật mà nói, cửa còn chưa mở mà cô đã thấy khẩn trương rồi, đến lúc cửa mở cô phải chuẩn bị tốt tâm lý tùy cơ ứng biến, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải kiên trì.

“Biết, cô đã nói ba lần rồi đấy.”

Tô Mộc Thần lắc đầu ngán ngẩm, tự mình tiến lên một bước, cầm chìa khóa trong tay Hạ An Nhiên tra vào ổ, hơi vặn khóa, cửa lập tức mở ra.

Cửa vừa mở, Tô Mộc Thần đặt tay lên vai cô đẩy về phía trước.

“Anh…”

Hạ An Nhiên hơi hoảng, cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lí mà, cú đẩy lưng của Tô Mộc Thần đã hoàn toàn chặt đứt cơ hội đổi ý của cô rồi.

Quay đầu hung hăng trừng mắt với anh ta, kết quả lại thấy khóe miệng anh nhếch lên, trong đôi mắt dài tràn đầy đắc ý.

“Mẹ, con về rồi.”

Hạ An Nhiên đẩy cửa, gọi mẹ, cảm thấy bản thân mình rất không có tiền đồ.

“Ôi, đã về rồi.”

Người đáp lại không phải mẹ mà là dì Bội Hoa, giọng nói lanh lảnh khiến da đầu Hạ An Nhiên tê rần, vừa buốt lại vừa đau, cảm giác tay chân bủn rủn.

“Dì Bội Hoa…”

Hạ An Nhiên cất tiếng gọi, cô nhìn về phía phòng khách thấy mẹ cũng đang ngồi trên sofa, Hạ phu nhân ném cho cô một ánh mắt, ý là mình cũng không biết dì Bội Hoa sẽ đến.

“Dì chỉ muốn đến nhìn một cái thôi mà.”

Dì Bội Hoa cười thật hòa nhã dễ gần, nhưng đôi mắt không ngừng liếc ra sau lưng Hạ An Nhiên, dì muốn nhìn xem người đàn ông trong truyền thuyết này rốt cuộc là ai.

Hạ An Nhiên biết tỏng suy nghĩ của dì, từ sau lần xem mắt thất bại trước, tuy dì rất giận cô nhưng không từ bỏ ý định mai mối, vẫn muốn hai người bọn họ gặp mặt thêm lần nữa. Giờ lại nghe nói cô muốn dẫn bạn trai về nhà nên dì Bội Hoa liền tức tốc chạy sang xem.

Vì thế mục tiêu lần này của dì chắc chắn không phải cô, mà là Tô Mộc Thần đang đứng đằng sau, nghĩ như vậy, mọi buồn bực trong lòng Hạ An Nhiên bỗng chốc bay biến. Dù sao người gặp họa cũng không phải là cô, mình không vào địa ngục thì cần gì quan tâm xem kẻ vào là ai?

Hạ An Nhiên giơ tay túm lấy áo vét của Tô Mộc Thần như túm một con chuột, cô muốn kéo anh ta đi vào cùng cô.

Này, cô gái, muốn bắt đầu diễn thì ít nhất cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp, để người ta chuẩn bị tâm lý đã chứ?

Tô Mộc Thần nhìn bàn tay đang nắm chặt áo vét của mình, cảm thấy cô nàng Hạ An Nhiên này thật sự rất ngốc, nếu để mấy người trong nhà nhìn thấy bộ dạng này thì còn ai tin anh là bạn trai của cô nữa, phải nói là kẻ thù mới đúng.

Tô Mộc Thần mỉm cười kéo tay Hạ An Nhiên, nắm chặt, sau đó nhẹ nhàng bóp một cái ra hiệu cho cô. Màn đã kéo lên rồi, kịch cũng phải diễn thôi, không có đạo diễn, chỉ có hai người bọn họ làm diễn viên, tự do phát triển nội dung.

Cơ thể Hạ An Nhiên hơi cứng đờ, cuối cùng cũng nhớ ra mình đang diễn vai gì, cô mỉm cười cùng Tô Mộc Thần đi vào trong nhà.

Tô Mộc Thần rất tự nhiên, diễn xuất của anh so ra chuyên nghiệp hơn Hạ An Nhiên nhiều, từ lúc bắt đầu vào cửa anh đã thể hiện một cách hoàn hảo vai diễn bạn trai, làm tròn hết phận sự.

Hạ An Nhiên ngồi bên cạnh Tô Mộc Thần nhìn mẹ cô và dì Bội Hoa đang lia rada quét từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, thế mà Tô Mộc Thần vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn để mặc cho họ quan sát mình, thỉnh thoảng lại trả lời những câu hỏi của bọn họ.

Đồng chí lão Hạ đang hì hục nấu nướng trong bếp, thỉnh thoảng không nhịn được chạy ra ngó, xem người đàn ông con gái đưa về như thế nào rồi lại tất bật chạy trở vào trong bếp.

“A! Con đi giúp ba!”

Hạ An Nhiên đứng lên, nói với hai người đang mải mê quan sát kia. Thực ra cô không cần thông báo làm gì, vì dù sao bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến cô, ánh mắt chỉ dán lên người gã đàn ông đang ngồi cạnh cô mà thôi.

Hiện giờ, mẹ và dì Bội Hoa đang hỏi đến quá trình quen biết của hai người, phải công nhận trình độ biên kịch của Tô Mộc Thần quá giỏi, bịa chuyện như thần. Cái gì mà quen biết qua phỏng vấn, lúc trước tình cờ gặp nhau rồi nói chuyện thấy hợp, vân vân…

Hạ An Nhiên cảm thấy Tô Mộc Thần nên đi làm biên kịch phim truyền hình, anh ta mà làm biên kịch bảo đảm sẽ trở thành nhà biên kịch xuất sắc, làm rạng rỡ tổ tông.

Hạ An Nhiên chưa từng trải qua bất cứ tình tiết nào trong câu chuyện nên chỉ có thể mỉm cười cứng ngắc, cô không biết mình còn có thể diễn vai này đến lúc nào.

Tô Mộc Thần liếc xéo Hạ An Nhiên, anh còn đang bận đối phó với địch đây này, cô là chiến hữu mà chưa lâm trận đã muốn bỏ chạy.

Thế mà ánh mắt bất mãn này của Tô Mộc Thần rơi vào mắt người lớn lại biến thành lưu luyến trìu mến.

“Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, chú Hạ cứ nấu nhanh một hai món là được rồi, người một nhà ăn cái gì cũng được, từ lúc vào nhà đến giờ cháu chưa nói được mấy câu với chú.”

Tô Mộc Thần siết chặt tay Hạ An Nhiên, mỉm cười quay đầu nói với Hạ phu nhân.

Nghe thấy ba chữ “người một nhà”, Hạ An Nhiên cảm thấy nổi hết da gà, ai là người một nhà với anh ta? Đừng có dát vàng lên mặt mình chứ.

“Như vậy sao được, đây là lần đầu tiên Mộc Thần tới nhà, không thể qua quýt được. Cháu xem, cháu mang nhiều quà đến thế kia, chỉ nấu vài món ăn coi sao được.”

Phu nhân Lý Kim Hoa vui đến mức trong lòng nở hoa, bà vừa che miệng cười vừa nháy mắt bảo Hạ An Nhiên vào bếp giúp đỡ ba nấu cơm. Động tác của ông già kia quá chậm, làm cơm mà cũng lâu như vậy.

Hạ An Nhiên không nói gì chỉ liếc mẹ mình một cái, trong mắt bà bây giờ đã coi cái tên Tô Mộc Thần này thành bảo bối rồi, cô và ba đều biến thành cọng cỏ. Thực ra, cô rất muốn hét lên rằng, mấy hộp quà kia đều do con gái của mẹ bỏ tiền túi ra mua cả đấy!

Hạ An Nhiên đành mỉm cười, vỗ vỗ bàn tay đang siết chặt cô không buông.

“Đây là lần đầu tiên anh tới nhà nên mẹ và dì chắc chắn có nhiều điều cần hỏi, nếu sau này anh tới thường xuyên, họ sẽ không tò mò nữa đâu.” Hạ An Nhiên giãy tay, muốn bắt cô ở đây chịu trận cùng anh sao, cô không ngốc đến mức đó đâu. Dù sao người bị hỏi không phải là cô, mà lúc đầu người đưa ra ý kiến này lại càng không phải là cô.

Đây là Tô Mộc Thần tự chuốc lấy.

Tô Mộc Thần tức lắm nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn buông tay, mở to mắt nhìn Hạ An Nhiên bỏ đi, để anh ở lại trong phòng khách đối phó một mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.