Edit: Chun
Đây là lần hợp tác đầu tiên của hai người họ nên không thể tránh khỏi việc mắc một số lỗi nhỏ.
Nói trắng ra, chỉ có mình Hạ An Nhiên cảm thấy không quen, cô không thể tỏ
ra thản nhiên được như Tô Mộc Thần vì dù sao người bị lừa gạt cũng là
người nhà của cô, cô không thể mặt dày không cảm xúc đi lừa dối bọn họ.
Nếu cô là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp thì còn may ra. Nhưng tiếc rằng Hạ
An Nhiên chỉ là một biên tập viên, hơn nữa lại còn là một biên tập viên
thiếu kinh nghiệm tình trường đến mức đáng thương.
Cho nên Hạ An Nhiên đã trải qua bữa cơm này một cách rất miễn cưỡng dù đây chỉ là một bữa cơm gia đình thông thường.
Sau khi ăn cơm xong, nghe mẹ bảo cả hai đi ra ngoài dạo một lúc, Hạ An Nhiên thở phào nhẹ nhõm lập tức kéo Tô Mộc Thần ra cửa.
Tô Mộc Thần đã biết Hạ An Nhiên vô dụng đến cỡ nào, đóng kịch mà từ đầu
đến cuối chỉ có một mình anh diễn, một mình anh phát huy, thật không còn gì để nói.
Thành phố C ban đêm rất náo nhiệt.
Các thành phố lớn vào buổi tối đều rất đẹp và náo nhiệt, ánh sáng rực rỡ
của đèn điện, cuộc sống xa hoa về vật chất càng khiến nó trở nên tuyệt
vời.
Thời tiết cuối hè se lạnh, mặc dù ban ngày vẫn rất nóng, nhưng đến đêm, nhiệt độ thay đổi trở nên lạnh hơn.
Thành phố C có một nửa là núi một nửa là nước, phong cảnh núi sông tươi đẹp
đã biến nơi đây trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng, khu nhà Hạ An
Nhiên đang ở mặc dù hơi cũ kĩ nhưng mọi thứ đều rất thuận tiện.
Mà điểm thuận tiện nhất là từ khu nhà của cô đi lên khoảng nửa tiếng là có thể đến khu du lịch nổi tiếng nhất nơi đây.
Buổi tối có rất nhiều người đi dạo ngắm cảnh, tiếc rằng lại không có dịch vụ xe du lịch đưa đi thăm quan khắp nơi như ban ngày, nhưng có thể chọn
cách đi bộ, hoặc thuê một chiếc xe đạp trong các quầy hàng rồi vừa đạp
xe chầm chậm, vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Mặc dù Tô Mộc Thần sinh ra và lớn lên ở nơi đây, nhưng thật ra đã từ lâu anh không được đi bộ dạo quanh như thế này.
“Hình như nơi này thay đổi rất nhiều.”
Tô Mộc Thần nhìn toàn cảnh thành phố C được bao bọc bởi những hồ nước,
những ánh đèn điện đủ màu sắc khiến nó càng trở nên xinh đẹp, thậm chí
còn mang theo vẻ thần bí.
“Hình như?”
Hạ An Nhiên không bỏ qua cách dùng từ của Tô Mộc Thần. Là một biên tập
viên cả ngày tiếp xúc với những câu chữ, nên việc lưu ý đến cách dùng từ dùng câu dường như đã là phản xạ có điều kiện của cô rồi.
“Đã lâu lắm rồi tôi không đi dạo ven hồ như thế này.”
Tô Mộc Thần mỉm cười, anh không muốn đi nữa bèn tìm một ghế đá bên hồ ngồi xuống, sau đó chỉ tay sang vị trí bên cạnh ý bảo cô cùng ngồi.
Thấy Tô Mộc Thần không đi nữa, Hạ An Nhiên cũng không muốn đi tiếp, hơn nữa
cô đang đi giày cao gót và bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không thay một đôi giày đế bằng trước khi ra khỏi cửa.
Hạ An Nhiên ngồi xuống đầu bên kia của ghế đá, khoảng cách giữa hai người đủ để thêm một người nữa ngồi vào.
Tô Mộc Thần nhận ra được ngay, anh chỉ khẽ nhếch môi, không có ý kiến với hành động này của cô.
“Có thể nói vở kịch tối nay của chúng ta đã thành công?”
Trong bóng tối Tô Mộc Thân hơi nheo mắt lại, nói thật anh không hề chắc chắn
về việc tối nay, đương nhiên nguyên nhân không phải bởi vì con rể xấu
phải ra mắt bố mẹ vợ, chưa kể đến anh và Hạ An Nhiên chẳng là gì của
nhau.
“Ai mà biết.”
Hạ An Nhiên nghĩ đến phản ứng của bố mẹ, mẹ cô cười rất vui vẻ, nhưng cô
chẳng bao giờ dám suy đoán những phản ứng của bà, ai mà biết giây trước
bà còn cười, giây sau đã có thể trở mặt ngay lập tức hay không? Nói thực mẹ cô là người hay thay đổi tâm trạng thất thường, chắc tại sắp đến
thời kì mãn kinh.
Trả lời rất hay! Thậm chí xác suất thành công 1% cũng không có! Loại đầu tư lợi ích không rõ ràng này mà anh cũng làm, xem ra tối nay mọi việc đều
vô dụng rồi.
Khóe miệng Tô Mộc Thần khẽ giật, có đôi khi anh muốn bóp chết cái cô Hạ An Nhiên này đi cho xong.
“Nếu thật sự không được, anh cứ chịu khó làm vú em cho Duệ Duệ đi, dù sao hôm đó tôi thấy hai người ở chung cũng không tệ lắm.”
Hạ An Nhiên nghĩ nếu không được, cô cũng chỉ có thể giao Duệ Duệ cho anh ta, sau đó thỉnh thoảng cô sẽ tới chăm bé.
“Thế thì tôi thuê một bảo mẫu còn hơn.”
Tô Mộc Thần hừ lạnh, muốn anh làm vú em sao, anh còn chưa tưởng tượng ra được đấy.
Nhưng anh cũng chỉ thuận miệng nói thế mà thôi, anh và Hạ An Nhiên biết Duệ
Duệ sợ người lạ, nếu không nhìn thấy ai quen thuộc, bé nhất định sẽ trốn vào một góc không chịu gặp ai.
Chẳng nhẽ số phận của anh thực sự phải làm vú em của thằng bé hay sao?
Tô Mộc Thần thê lương nhìn những ngọn đèn đủ màu sắc rực rỡ ven hồ.
Hạ An Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt không một vì sao, trời đêm
trong thành phố luôn tĩnh lặng như vậy. Khi còn bé, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được rất nhiều vì sao, vậy mà bây giờ chúng chỉ còn là hồi
ức xa vời mà thôi.
“Phải rồi, hôm nay ai trông Duệ Duệ?”
Hạ An Nhiên nhớ ra bèn hỏi Tô Mộc Thần, lúc trước vì hồi hộp nên cô quên
mất, đến khi tất cả mọi chuyện xong xuôi cô mới nhớ tới bé con kia.
“Thằng bé đang ở nhà bạn tôi, lát nữa tôi sẽ đi đón con.”
Tô Mộc Thần nhớ lúc anh đón Duệ Duệ từ nhà trẻ rồi giao bé cho tên bạn tốt Tư Đồ kia, khuôn mặt anh ta nhăn như khỉ ăn gừng, không hề có chút tình nguyện nào.
Bắt một thành phần trí thức làm vú em, loại chuyện này thật sự rất khó tưởng tượng.
Tô Mộc Thần nghĩ đến khuôn mặt như nuốt phải mướp đắng của bạn mình lại
không nhịn được cười, đột nhiên tiếng điện thoại di động của anh vang
lên.
Anh đưa điện thoại ra nhìn số gọi tới, thật trùng hợp, nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Vừa nhấn nút nghe, một âm thanh nức nở liền truyền vào lỗ tai.
“A Thần, tớ bị ép kết hôn!”
Tô Mộc Thần kinh hãi, bị ép kết hôn thực sự không phải là chuyện nhỏ.
Thực ra chuyện là như thế này, xế chiều hôm nay khi vừa tan làm Tư Đồ đã bị Tô Mộc Thần kéo theo đến nhà trẻ.
Tô Mộc Thần không có nhiều bạn thân, Tư Đồ là một trong số đó, hai người
cũng coi như bạn bè nối khố, khi có chuyện gì xảy ra người đầu tiên anh
nghĩ tới chính là Tư Đồ.
Tuy anh ta không rành việc chăm sóc một đứa trẻ nhưng vẫn phải bất đắc dĩ
nhận lời, sau khi nghe Tô Mộc Thần dặn dò xong, anh ta liền đưa Duệ Duệ
về nhà.
Chính vì dắt theo đứa trẻ này về nhà mà xảy ra chuyện.
Tư Đồ ở cùng với bố mẹ, cho nên tất nhiên phải đưa Duệ Duệ về nhà mình.
Khi về đến nhà, anh ta không dám nói với bố mẹ đứa bé là con trai của Tô Mộc Thần, dù sao hai nhà cũng là chỗ bạn bè thân thiết, nếu anh ta nói
ra, đảm bảo tối nay ông bà Tô sẽ bắt Tô Mộc Thần đến nói chuyện rõ ràng.
Tư Đồ nói với bố mẹ mình rằng đứa bé là con của một người bạn, vì có việc gấp nên nhờ anh trông bé một lúc.
Nếu chỉ như vậy cũng không nói làm gì, vấn đề là ở chỗ bố mẹ Tư Đồ nhìn
thấy Duệ Duệ ngoan ngoãn đáng yêu thì thích vô cùng, nghĩ đến Tư Đồ
không còn ít tuổi, đã gần ba mươi rồi cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia
đình đi là vừa.
Vì vậy bố mẹ Tư Đồ vừa dụ dỗ Duệ Duệ chơi với họ, vừa bắt đầu bức hôn. Mục đích chính đương nhiên là vì muốn sớm có một đứa cháu trai vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như Duệ Duệ.
Tô Mộc Thần nghe xong chuyện cũng không biết nên cười hay nên thông cảm với Tư Đồ.
“Vậy thì sinh một đứa đi!”
Giọng nói Tô Mộc Thần rất ôn hòa nhưng nghe vào tai Tư Đồ lại giống như sét đánh ngang tai.
“Cậu cho là chuyện đơn giản như đi chợ mua một mớ rau chắc, sinh một đứa trẻ đâu dễ như vậy?” Tư Đồ hừ lạnh, nhớ đến hiện trạng của Tô Mộc Thần bèn
nói thêm “Nếu tôi được giống như cậu, tùy tiện nhặt một đứa con trai
mang về thì thật tốt biết bao.”
Về chuyện này đương nhiên Tô Mộc Thần cũng đã nói với Tư Đồ, lúc đó anh ta rất kinh ngạc, sau khi nghe xong chuyện liền nói một câu đến bây giờ
anh vẫn nhớ.
“Có phải cậu xem quá nhiều truyện xuyên không rồi phải không?”
…
“Nói thật này A Thần, có một đứa con như Duệ Duệ cũng không phải là chuyện
xấu.” Tư Đồ gật gù chốt hạ một câu, nhìn đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi
trong lòng bố mẹ anh ta xem ti vi, tâm bỗng thấy mềm mại lạ thường.
“Đương nhiên, thằng bé là con của ai chứ.”
Tô Mộc Thần cười khẽ, trong giọng nói mang theo chút kiêu ngạo mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Tư Đồ bật cười, cuối cùng anh ta cũng đã hiểu.
“Vậy xin hỏi mẹ đứa bé đâu? Lúc nào cậu định mời mình uống rượu mừng đây,
cậu yêu tâm đến lúc đó phong bì của mình chắc chắn không mỏng đâu.”
Nghe câu hỏi này, Tô Mộc Thần bất giác quay đầu nhìn sang Hạ An Nhiên đang ngồi nghỉ ngơi bên cạnh.
Hạ An Nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Tô Mộc Thần. Cô hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Không có gì.”
Tô Mộc Thần lắc đầu quay lại cuộc điện thoại, nói với người bên kia vài câu rồi cúp máy.
Lần thứ hai anh âm thầm quan sát Hạ An Nhiên, cuối cùng đành âm thầm thở
dài một tiếng. Nói thật lòng Duệ Duệ là con anh, nhưng mẹ của bé thực sự không phù hợp với tiêu chuẩn chọn đối tượng từ trước đến nay của Tô Mộc Thần, xem ra mọi điểm tốt của Duệ Duệ đều được di truyền từ anh rồi!