Hạ An Nhiên không đi gặp Thẩm Hi không phải là vì chuyện lần trước, thực
sự lúc này cô không có thời gian, ngay cả thời gian về nhà cũng không
có, vì vậy mà An Nhiên còn bị mẹ chụp cho cái mũ “có bạn trai quên ngay
mẹ”.
Nguyên nhân không phải do ai khác mà chính là cái tên Tô Mộc Thần kia, gần đây tối nào anh ta cũng đi tới khuya mới về nhà, mà cô lại không thể để Duệ Duệ ở một mình trong căn nhà kia được, bé sẽ sợ mà khóc mất.
Hạ An Nhiên dỗ Duệ Duệ ngủ, muốn dỗ nhóc con này đi ngủ rất khó khăn,
thỉnh thoảng bé lại ầm ĩ đòi Tô Mộc Thần, nhưng sau khi dỗ ngọt vài
tiếng, bé sẽ không cố chấp, hai mẹ con ôm nhau ngồi xem phim hoạt hình
một lúc, sau đó đi tắm rửa và leo lên giường đi ngủ.
Hạ An Nhiên bê laptop ra phòng khách làm việc, tiện thể ngồi chờ “tóm” bằng được cái tên đã mấy ngày không thấy bóng dáng kia.
Đến khi Hạ An Nhiên gõ được gần mười nghìn chữ, Tô Mộc Thần mới lững thững trở về.
Anh ta vừa bước chân vào cửa, Hạ An Nhiên đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc,
cô nhíu máy ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ.
Tô Mộc Thần thay dép lê, cau mày nhìn Hạ An Nhiên đang ôm laptop làm ổ trên sofa trong phòng khách.
“Không phải cô đang đợi tôi đấy chứ?”
Tô Mộc Thần hơi ngây người, nới lỏng cà vạt trên cổ.
“Đương nhiên không phải.”
Hạ An Nhiên chuyển mắt sang nhìn màn hình laptop, ngón tay gõ thoăn thoắt
trên bàn phím, ghi lại những gì vừa lướt qua trong đầu.
“Nếu không phải đợi tôi, sao muộn như thế này rồi mà cô còn chưa đi ngủ?”
Tô Mộc Thần đột ngột ngồi xuống khiến chiếc sofa bị lõm sâu.
Anh híp mắt hỏi, cô nói không đợi anh mà nửa đêm nửa hôm vẫn thức ngồi đây, loại cảm giác này thật kỳ lạ.
Tô Mộc Thần cảm thấy hơi đau đầu, vừa nãy uống rượu không chỉ hại dạ dày mà ngay cả đầu cũng đau dữ dội.
Anh tựa người vào sofa, đầu ngửa ra phía sau, cảm thấy hơi khó chịu. Phòng
khách vẫn bật đèn sáng chưng, ánh sáng khiến mắt bắt đầu đau nhức, anh
nhắm hai mắt lại.
Âm thanh tắt máy laptop vang lên, sau đó là tiếng dép lê loẹt quẹt.
Về phòng ư?
Tô Mộc Thần ngồi trên sofa, anh lúc này rất lười động đậy, bèn nghĩ bụng chờ một chút nữa tỉnh rượu về phòng cũng được!
Đột nhiên, trên mặt có cảm giác ấm áp khiến Tô Mộc Thần giật mình, anh duỗi tay ra cầm lấy chiếc khăn lông và đem lau khắp mặt, mặc dù nhiệt độ của chiếc khăn lông hơi nóng nhưng lại khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
Tô Mộc Thần liếc mắt nhìn người con gái đứng bên cạnh, sắc mặt cô có chút không kiên nhẫn.
“Cảm ơn.”
Anh nói nhỏ một tiếng, sau đó lại trùm khăn lên mặt mình, tận hưởng cảm giác ấm áp kia.
“Tôi không muốn sáng mai dậy phải ngửi mùi rượu nồng nặc trong nhà.”
Nghe cô chỉ trích, Tô Mộc Thần cũng không nói gì.
Thật ra Hạ An Nhiên cũng không tồi, tuy rằng lời nói hơi thẳng thắn, cá tính đôi lúc cũng không được tốt lắm, nhưng nhân phẩm vẫn rất tốt đẹp.
“Mấy ngày rồi anh đều về muộn, chắc là giải quyết xong rồi chứ?”
Hạ An Nhiên nhìn lướt qua gương mặt Tô Mộc Thần bị che phủ bởi chiếc khăn, nếu không phải ngực anh ta vẫn phập phồng lên xuống, cô còn tưởng đang
đối mặt với một tử thi cơ đấy.
“Cái gì?”
Giọng nói của Tô Mộc Thần vang lên mơ hồ.
“Ai nói là tôi đi giải quyết công việc, rõ ràng là tôi…”
Thực ra anh chỉ đi uống rượu, nhưng chuyện này không cần phải giải thích
nhiều, dù sao giữa hai người bọn họ cũng chỉ có quan hệ cùng sống chung
trong một căn nhà mà thôi, về phần ai đi đâu, làm gì, vốn chẳng cần phải nói rõ ràng cho đối phương biết.
“Đói khát…”
Hạ An Nhiên lạnh nhạt bổ sung lời Tô Mộc Thần còn chưa nói hết. Mỗi ngày
anh ta đều đi đến khuya mới về nhà, toàn thân ngoài mùi rượu còn có mùi
nước hoa phụ nữ, muốn giấu cũng chẳng được, dù là kẻ ngốc cũng có thể
đoán ra được nguyên nhân người đàn ông nào đó mỗi ngày về muộn là vì mải mê ong bướm bên ngoài.
Bàn tay lật khăn lông của Tô Mộc Thần cứng đờ, khóe miệng anh khẽ giật
giật. Lẽ nào bộ dạng bên ngoài của anh trông rất giống loại đàn ông
thiếu phụ nữ là không sống nổi hay sao?
“Tôi không có đói khát!”
Qua lớp khăn lông vang lên giọng nói trầm thấp của Tô Mộc Thần, đương nhiên anh sẽ không giải thích, cô muốn tin hay không thì tùy.
Hạ An Nhiên chỉ “Ồ!” một tiếng, sau đó liền nói đến chuyện đáng nhẽ phải
nói ra từ sớm, nhưng bởi vì Tô Mộc Thần tối ngày về muộn nên vẫn chưa mở lời được.
“Tôi phải về nhà hai ngày, anh chăm sóc Duệ Duệ nhé!”
Cô đã không về nhà một thời gian rồi, mặc dù Tô Mộc Thần luôn coi cô là
“bạn nam”, nhưng cũng không thể cứ ở bên này mãi được, nếu không một
ngày nào đó mẹ cô sẽ xách lỗ tai cô lên dạy bảo mất.
“Hạ An Nhiên, cô thực sự coi đứa bé này là con mình sao?”
Tô Mộc Thần kéo khăn lông trên mặt xuống, chiếc khăn đã hết hơi nóng, thần trí hỗn độn cũng dần trở nên tỉnh táo, nhưng trong lòng anh lại xuất
hiện thêm cảm giác buồn phiền khó hiểu.
“Mở miệng ngậm miệng đều là “Duệ Duệ”, Duệ Duệ cái này, Duệ Duệ cái kia, có phiền không hả? Rõ ràng bởi vì đứa bé này xuất hiện mới khiến hai chúng ta rơi vào cảnh hỗn loạn…Tôi thật sự không biết trong lòng cô có thoải
mái như vậy hay không!”
Tô Mộc Thần cảm thấy vô cùng buồn bực, cũng bởi vì đứa bé đột nhiên xuất
hiện, và cái kết quả giám định DNA không thể giải thích được kia dẫn đến cuộc sống của anh bị đảo lộn hoàn toàn. Rõ ràng bọn họ là những người
không hề có quan hệ gì với nhau, lại phải ở cùng nhau, hơn nữa đã điều
tra lâu như vậy mà vẫn không có kết quả gì.
Hạ An Nhiên không nói lời nào, cô muốn chờ Tô Mộc Thần nói hết.
“Thực ra cô cũng rất bực mình đúng không? Trước đây không phải cô luôn nói
đứa bé không phải do cô sinh ra hay sao, vì sao hiện tại lại đối tốt với nó như vậy? Cô thừa nhận rồi ư? Thực ra nó là con của cô phải không?
Nếu không sao cô lại quan tâm đến nó như vậy…”
Tô Mộc Thần bắt đầu cao giọng, khuôn mặt đỏ hồng vì rượu càng khiến anh ta giống như một kẻ đang cố tình gây sự, không còn chút dấu vết nào của
một Tô Mộc Thần dịu dàng khi tỉnh táo nữa.
“Đủ rồi, Tô Mộc Thần, tôi không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này nữa…”
Người uống say thực sự rất phiền phức, Hạ An Nhiên có thể chịu được người
khác hút thuốc ở trước mặt cô, nhưng lại không thể chịu được người uống
rượu say mượn rượu làm càn. Hơn nữa có rượu vào thường nói chuyện không
được rõ ràng, huống chi đề tài này cũng đã nói xong từ sớm, cô không
muốn lại bới lên nữa, nói chuyện với một con “ma men” thật sự chẳng có ý nghĩ gì cả.
“Chưa đủ,” Tô Mộc Thần hừ một tiếng, từ trên sofa đứng lên, xoay người nhìn
Hạ An Nhiên, “Cô nói đi, hai chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm với đứa
bé này đến khi nào đây? Một năm? Hai năm? Hay là vài năm? Thằng bé ở bên chúng ta một ngày, cuộc sống của chúng ta sẽ hỗn loạn một ngày, có đúng hay không?”
“Đến một ngày này đó khi cô muốn kết hôn, cô sẽ nói với chồng mình như thế
nào về chuyện của Duệ Duệ? Chẳng nhẽ lại nói “Đây là con của em, tuy
rằng không phải do em sinh ra, nhưng theo kết quả DNA, bé đích thực là
con của em…”
“Hạ An Nhiên, cô không phải người ngốc…”
Tô Mộc Thần quát lên, anh càng nghĩ càng cảm thấy hai bọn họ thật ngu
ngốc, chỉ vì một tờ giám định mà cuộc sống vốn yên bình của hai người
hoàn toàn bị khuấy đảo, trọng tâm mỗi ngày đều xoay quanh đứa bé đó,
kiểu sống như thế này trôi qua hàng ngày thật nhàm chán biết bao.
Ngay từ đầu anh đã không thích rồi.
Nếu Tô Mộc Thần thực sự mượn rượu nói nhảm thì sao có thể nói một cách rõ ràng mạch lạt như vậy được?
Hạ An Nhiên nghĩ, nếu như cô không quen biết Tô Mộc Thần thì nhất định sẽ
thẳng tay cho anh ta một chưởng, nhưng bây giờ thì khác. Mặc dù cô vẫn
cảm thấy vô cùng tức giận, có một số việc tuy cô không nói ra nhưng
không có nghĩa nó không tồn tại. Thực ra những lời Tô Mộc Thần nói không phải hoàn toàn không có lý.
Đến một ngày nào đó cô cũng phải có cuộc sống của riêng mình, anh ta cũng
vậy, khi đó Duệ Duệ phải làm sao? Đây chính là vấn đề cần giải quyết.
“Cho nên, anh bắt đầu cảm thấy khó chịu?”
Hạ An Nhiên hỏi xong cũng cảm thấy thừa, chỉ nghe anh ta nói cũng có thể nhận ra được sự chán ghét trong đó.
“Đương nhiên!”
Tô Mộc Thần không lịch sự ợ một hơi rượu, gật đầu thật mạnh.
“Vậy anh nghĩ phải làm thế nào?” Hạ An Nhiên hỏi “Anh định lùi bước sao?”
“Mẹ…”
Thanh âm non nớt mềm nhẹ mang theo rụt rè, sợ hãi vang lên trong phòng khách.
Hạ An Nhiên quay đầu nhìn Duệ Duệ trong bộ quần áo ngủ xanh nhạt đang đứng ở cửa phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngái ngủ cùng cặp mắt to tròn hơi
ướt át đang chăm chú nhìn họ.
“Mẹ…con sợ…”
Giọng nói của Duệ Duệ hơi nức nở.
Hạ An Nhiên đi tới bế Duệ Duệ lên và ôm vào trong ngực mình, cô vuốt ve
mái tóc mềm mại của bé, nhỏ giọng dỗ dành. Có lẽ vừa nãy giọng nói của
Tô Mộc Thần quá lớn, khiến Duệ Duệ tỉnh giấc.
Duệ Duệ vòng tay qua cổ ôm cô, Hạ An Nhiên quay đầu nói với Tô Mộc Thần đang đứng giữa phòng khách.
“Nếu như anh thực sự cảm thấy phiền toái, tôi sẽ mang Duệ Duệ đi.”