Edit: Chun
Hạ An Nhiên cảm thấy trong cuộc sống sẽ luôn luôn xuất hiện những chuyện bất ngờ.
Nếu như hai tháng trước có người nói với cô rằng cuộc sống của cô sẽ xảy ra hàng loạt những thay đổi vì sự xuất hiện của một đứa bé, cô nhất định
sẽ không tin, nhưng hiện tại có muốn không tin cũng không phải do cô
quyết định nữa rồi.
“Em gái Hạ An Nhiên này, đôi khi chị thật sự không thể hiểu nổi em nữa.”
Chị Chu đang ngồi trên sofa chơi đùa với Duệ Duệ, thở dài một tiếng. Một
người phụ nữ chưa kết hôn dẫn theo một đứa bé, đây không phải là gây
thêm phiền phức cho cuộc sống của mình hay sao, có phải cô gái này bị
cửa kẹp đầu cho nên mới lựa chọn như vậy không?
“Chị Chu, không nên nói thế chứ.”
Hạ An Nhiên cười trừ, sao cô lại không biết chị Chu đang nghĩ gì.
“Chị thấy đầu óc em đúng là bị cửa kẹp rồi đấy.” Chị Chu tức giận trừng mắt
với Hạ An Nhiên, sau đó dùng ngón tay ra sức dí lên trán cô.
Cái cô Hạ An Nhiên này đúng là trẻ người non dạ. Vừa mới nói hai câu, chị
Chu đã biết là loại cứng đầu rồi, không chịu tiếp thu gì cả, nhìn thì rõ là thông minh, thế mà lại làm ra loại chuyện ngu ngốc này!?!
Có trời mới biết một người phụ nữ độc thân mang theo một đứa trẻ cuộc sống sẽ khó khăn, vất vả ra sao. Rõ ràng Tô Mộc Thần không hề nói mặc kệ Duệ Duệ, cô cần gì phải đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu mình chứ?
Hạ An Nhiên le lưỡi, xoa cái trán đau của mình, chị Chu đã ba mươi tuổi,
đương nhiên trải đời hơn, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn cô nhiều.
“Chị Chu, mặc dù Tô Mộc Thần không nói anh ta không muốn chăm sóc Duệ Duệ,
nhưng chắc gì trong đầu anh ta không nghĩ thế? Có thể lúc đầu anh ta còn cảm thấy thú vị, nhưng thời gian qua lâu sẽ xuất hiện những phiền toái, cho dù không biểu hiện ra mặt nhưng vẫn sẽ thể hiện qua hành động, mà
những cái đó trẻ con cảm nhận được đấy.”
Hạ An Nhiên ôm Duệ Duệ vào lòng, đặt bé ngồi lên đùi mình để bé xem bộ
phim hoạt hình “Cừu vui vẻ và sói xám” đang chiếu trên TV, mặc dù hình
ảnh không được sắc nét, nhưng tình tiết dường như rất thú vị, vui vẻ đến mức Duệ Duệ xem rất chăm chú.
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp của Duệ Duệ.
“Em trở thành Thánh mẫu từ bao giờ thế?”
Chị Chu trừng mắt nhìn cô, bởi vì Tô Mộc Thần không thể tiếp tục nhẫn nại
được nữa nên cô nàng này mới quyết định sẽ chăm sóc bé một mình ư? Điều
này thật khó tin à nha.
“Đây không phải là Thánh mẫu.” Hạ An Nhiên cười, cô thực sự không nghĩ mình
là Thánh mẫu nên mới quyết định như vậy, hơn nữa trong người cô chẳng có chút dòng máu nào giống với Đức mẹ Maria cả “Chị Chu, khi em còn nhỏ
không được lớn lên bên cạnh ba mẹ, cho nên em hiểu rõ cuộc sống như vậy
có cảm giác gì.”
Hoàn cảnh gia đình Hạ An Nhiên cũng không khá giả gì, nhất là lúc mới bắt
đầu, cả nhà cô không phải là người thành phố C. Khi cô bắt đầu vào tiểu
học thì gia đình mới chuyển đến đây, bởi vì công việc của ba mẹ lúc nào
cũng bận rộn nên không thể có thời gian chăm sóc tốt cho cô, vì vậy ba
mẹ mang cô gửi ở nhà bà ngoại, sau đó đợi đến ngày nghỉ mới về thăm cô
một lần.
Bây giờ người ta gọi là “giữ trẻ”, nhưng lúc đó rất lâu cô mới được gặp ba mẹ một lần nên luôn chờ mong.
Mãi cho đến khi cô sắp vào trung học, bố mẹ mới đón cô tới thành phố C, cô
cảm thấy thành phố này thật xa lạ và không thích hợp với mình, mẹ lại
mới sinh em gái trước đó không lâu, khi đó cô thường trốn trong chăn
khóc, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng nhờ thế cô biết cảm giác
không có ba mẹ bên cạnh sẽ như thế nào, cho nên cô sẽ không để Duệ Duệ
rơi vào tình cảnh như cô lúc nhỏ.
Và cô đã quyết định như vậy.
Chị Chu lắc đầu, Hạ An Nhiên là một cô gái có tính cách kiên cường, chuyện
gì cô đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được. Thôi quên đi, dù
sao trong lòng cô nhất định đã có dự định phải làm như thế nào rồi.
“Vậy bây giờ em định thế nào?”
Chị Chu cũng không nói thêm nữa, dù sao đây cũng là con đường cô đã chọn, nhiều lắm chị chỉ có thể giúp được một chút thôi.
“Duệ Duệ kháu khỉnh, đáng yêu như vậy, cho dù em muốn sống ở đây, chị cũng không từ chối đâu.”
Ma trảo của chị Chu đang tàn sát bừa bãi trên gương mặt nhỏ nhắn, mập mạp
của Duệ Duệ, cảm giác mịn màng, đàn hồi rất tốt khiến chị Chu không kìm
được bật cười thô bỉ.
“Không được, em sợ làm lỡ tuổi thanh xuân của chị mất.” Hạ An Nhiên trừng mắt. “Hơn nữa nếu tụi em đang ở đây mà có đàn ông xuất hiện, em sợ không cẩn thận sẽ bắt gặp những hình ảnh không phù hợp với trẻ em đó.”
Ba mươi tuổi, chị Chu không phải là người theo chủ nghĩa độc thân, mặc dù
chưa có dự định kết hôn nhưng điều đó không có nghĩa chị không có bạn
trai. Hơn nữa chị Chu là người thích náo nhiệt, thỉnh thoảng còn lôi kéo các cô tụ tập đi… câu đàn ông.
Chị Chu hừ một tiếng, đưa mắt liếc xéo Hạ An Nhiên, biểu thị sự bất mãn với câu nói vừa rồi của cô.
“Nhưng mà An Nhiên này, nói thật, em và Tô Mộc Thần sống chung lâu như vậy rồi mà không có chuyện gì xảy ra à?”
“….”
“Chị Chu, chị không nên bà tám như vậy chứ?”
“Bệnh nghề nghiệp thôi mà.”
***
Tô Mộc Thần nhìn chồng tài liệu trước mặt mình, nếu là trước đây anh đã
giải quyết xong từ lâu, nhưng bởi vì tư tưởng không tập trung nên hiệu
suất làm việc giảm trầm trọng, công việc cần giải quyết bây giờ đã chất
cao như núi.
Không tập trung nổi…
Quay quay cây bút trên tay, Tô Mộc Thần tựa cả người vào ghế rồi nhắm mắt
lại. Dù sao cũng xem không vào, lỡ sơ sẩy một chút là số tiền đầu tư
khổng lồ có khả năng vì anh trong lúc lơ đãng mà tạo thành tổn thất
không thể bù đắp được.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, không chờ anh trả lời, người ta đã tự động đẩy cửa bước vào.
“Cậu đúng là nhàn rỗi!”
Giọng nói mang đầy sự bất mãn của Tư Đồ vang lên, anh ta đang mệt muốn chết,
vậy mà lão đại lại ung dung ở đây nhắm mắt nghỉ ngơi. Công việc chồng
chất nhưng Tô Mộc Thần chẳng thèm quan tâm, rốt cuộc đây là sự nghiệp
của ai chứ?
“Cậu bận nhiều việc lắm à?”
Tô Mộc Thần vẫn nhắm mắt, thuận tiện hỏi một câu, đương nhiên Tư Đồ biết
câu hỏi này chẳng phải quan tâm đến anh ta, mà đang nói bóng nói gió ám
chỉ anh ta rảnh rỗi hay sao mà đến đây gây sự.
“Cậu rất rảnh rỗi sao?”
Tư Đồ anh cũng không phải cái bóng đèn tiết kiệm, anh ta đã sớm luyện được một thân mình đồng da sắt, bất động như núi trước những lời nói này
rồi.
“Đương nhiên không rảnh rỗi.”
Tô Mộc Thần mở mắt, liếc nhìn Tư Đồ đang ngồi trên sofa, tên này không có
việc gì cứ thích chạy sang phòng làm việc của anh, không sợ bị người ta
nói xấu sao? Nếu không phải hiệu suất làm việc của cậu ta rất cao, thì
anh cũng sẽ không để mặc cậu ta tùy ý như vậy.
“Vậy là có tâm sự?”
Chuyện lạ hiếm thấy nha, không rảnh rỗi nhưng lại không chuyên tâm làm việc,
hơn nữa còn trốn việc, nhắm mắt nghỉ ngơi, chuyện này thần kỳ cỡ nào
chứ!
“Cậu bị phụ nữ đá…” Tư Đồ tự hỏi, nhưng ngẫm lại thấy không đúng, cho dù bị
phụ nữ đá người này cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái, sao có thể vì thế mà bỏ mặc công việc được chứ.
“Hừ. Trong đầu cậu chỉ có thể nghĩ đến chuyện này thôi à?”
Tô Mộc Thần liếc nhìn cái kẻ sống bao lâu chỉ số thông minh cũng không tăng thêm kia, nói một câu.
“Cô ấy đưa Duệ Duệ đi rồi.”
Tư Đồ ngẩn người, sau nửa ngày mới có phản ứng.
“Cậu nói Hạ An Nhiên?”
Tư Đồ không xa lạ gì cô gái Hạ An nhiên này, cô ấy ở bên cạnh Tô Mộc Thần
được một thời gian rồi, anh ta cũng đã từng gặp, đó là một cô gái hơi
lạnh lùng. Anh ta cảm thấy nếu làm bạn với một cô gái như vậy nhất định
sẽ phải tốn chút sức, nhưng nếu là đối tượng kết hôn thì quả là một lựa
chọn tương đối tốt.
Anh ta có gặp Hạ An Nhiên một hai lần, cô ấy không nói nhiều, tầm mắt chỉ
chú ý đến một mình Duệ Duệ, có lúc bế thằng bé ngồi lên đùi, một lớn một nhỏ dựa lưng vào sofa chăm chú xem những bộ phim hoạt hình vừa buồn
chán vừa trẻ con, một bức tranh thật hài hòa.
Trong ấn tượng của anh ta, cô giống như một người mẹ.
“Tại sao cô ấy muốn đưa Duệ Duệ đi?”
Tư Đồ hơi khó hiểu, cái tên Tô Mộc Thần này tuy bề ngoài có phần cứng nhắc nhưng tính cách vẫn luôn rất hào phóng, chắc chắn sẽ không ngược đãi
phụ nữ, trẻ nhỏ đâu.
“Ai mà biết.”
Tô Mộc Thần hừ lạnh, anh làm sao mà biết tại sao người kia lại nổi điên, không nói không rằng dọn ra khỏi nhà.
“Không phải là cậu không giữ lại chứ?”
Tư Đồ hỏi, mặc dù thân thế và sự xuất hiện của Duệ Duệ tròn trĩnh, đáng
yêu có chút thần bí, nhưng ít nhất cậu bé có quan hệ máu mủ với người
đàn ông này. Chẳng nhẽ cậu ta cứ để Duệ Duệ đi như vậy sao?
“Cô ấy muốn đi, tại sao tôi phải giữ lại? Cô ấy cũng không phải là gì của tôi.”
Cho dù trước đây phụ nữ nói chia tay với anh, anh cũng chẳng bao giờ thèm
giữ lại, Tô Mộc Thần rất muốn nói câu này, nhưng không thể không thừa
nhận, ít nhiều anh đã từng muốn giữ Hạ An Nhiên lại.
“Hô hấp hơi rối loạn, bạn thân mến, dường như cậu đang chột dạ?” Tư Đồ cười trộm, anh không tin tên Tô Mộc Thần này thật sự không hề có ý muốn giữ
người lại, nguyên nhân bởi vì Hạ An Nhiên mang Duệ Duệ đi, cho nên người luôn cuồng công việc như tên đó mới không tập trung tinh thần, dẫn đến
tiến độ công việc bị giảm sút nghiêm trọng.
“Bạn thân mến, rốt cuộc là cậu để ý đến chuyện Duệ Duệ bị mang đi, hay là để ý đến cái người mang Duệ Duệ đi?”
Đương nhiên là…
Tô Mộc Thần rất muốn dứt khoát trả lời là Duệ Duệ, nhưng lời vừa đến khóe
miệng, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy câu trả lời này cũng không phải
chính xác nhất.
Có lẽ là… cả hai…