Edit: Chun
Hạ An Nhiên đột nhiên cảm thấy Tô Mộc Thần có đôi khi rất bá đạo, có lẽ
đối với những người thành công trên thương trường, biểu hiện của họ cũng không giống như người bình thường chăng?
Có vẻ Tô Mộc Thần vẫn chưa ý thức được điều mình vừa nói ra, sắc mặt của anh không được tốt lắm.
Hạ An Nhiên cũng không có ý định đáp lại, nhưng thật ra, khi nghe thấy lời đó của anh, trong lòng cô bỗng cảm thấy rung động.
Đúng vậy, là rung động!
Bình thường nhìn cô có vẻ lạnh lùng, không để ý việc gì, nhưng dù sao cũng
là phụ nữ, khi đối mặt với người đàn ông đẹp trai lại muốn chiếm mình
làm của riêng, chỉ cần là người có tình cảm ít nhiều sẽ mặt đỏ tim đập
nhanh, mỗi một người phụ nữ là một hợp thể mâu thuẫn, bề ngoài trông có
vẻ rất thành thục nữ tính nhưng lại mang tâm tính ngây thơ như thiếu nữ
mười tám.
Hạ An Nhiên chính là người như vậy.
Cô thường biểu hiện mình là người lãnh đạm, nhưng đến lúc thực sự có một
người đàn ông đứng trước mặt cô nói ra những lời như vậy, tim cô cũng sẽ đập nhanh hơn.
Duệ Duệ đang ngồi trong lòng Tô Mộc Thần nghẹo đầu nhìn ba mẹ mình, ở cái
tuổi của bé chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nên bé chỉ biết
gọi ba mẹ sau đó làm nũng.
“Baba, đêm nay ba ngủ cùng Duệ Duệ có được không?”
Tô Mộc Thần nhìn nhóc con mềm mại, ngọt ngào đang chu miệng hỏi, cảm thấy
vô cùng thỏa mãn, anh mặc kệ bản thân đang mặc một bộ đồ tây, đeo cà vạt cao cấp mà ôm chặt lấy Duệ Duệ, dụi mặt vào má bé.
“Được, được.”
Duệ Duệ vỗ tay, sau đó vòng tay ôm cổ Tô Mộc Thần, cái miệng nhỏ ngượng ngùng hôn chụt lên mặt ba mình.
“Duệ Duệ muốn cùng baba ngủ.”
Hạ An Nhiên sa sầm mặt.
“Duệ Duệ, không thể.”
Cô lắc đầu, căn phòng này là phòng trọ độc thân, chỉ có một phòng ngủ lớn, nếu như Tô Mộc Thần muốn ở lại đây, sẽ có một người phải ra ngoài phòng khách.
Đương nhiên, cô không có ý định ngủ ở phòng khách, phòng này là cô thuê, tiền thuê cô trả, vì sao phải nhường giường cho anh.
“Tại sao ạ?”
Duệ Duệ chớp đôi mắt to nhìn Hạ An Nhiên, trong mắt đã bắt đầu nhoang
nhoáng nước, dường như chỉ cần cô lặp lại từ “không” một lần nữa, nước
mắt sẽ lập tức chảy ra.
“Bởi vì ba bận rồi.”
Hạ An Nhiên mỉm cười dụ dỗ Duệ Duệ, chỉ sợ bé khóc ngay lập tức, sau đó
nhất định sẽ ầm ĩ đòi Tô Mộc Thần. Nhưng đau dài không bằng đau ngắn,
bây giờ tàn nhẫn, sau này bé sẽ không hi vọng nữa.
“Thật sao?”
Nghe thấy giọng nói mềm mại của Duệ Duệ, lông mày Tô Mộc Thần nhăn lại, cô
dùng lí do này để dỗ Duệ Duệ nhưng đối với anh lại là lệnh đuổi khách.
Anh có thể oán trách Hạ An Nhiên sao?
“Hôm nay ba không bận, có thể ở lại ngủ cùng Duệ Duệ. Sắp chín giờ rồi, nên đi ngủ thôi. Duệ Duệ dẫn ba đến phòng của con nhé?”
Tô Mộc Thần mỉm cười vô cùng hòa ái dễ gần, dáng dấp hệt như một người ba mẫu mực.
“Được ạ.”
Duệ Duệ reo lên hoan hô, bé trượt từ trên người Tô Mộc Thần xuống, sau đó lôi kéo tay anh đi về phía phòng của mình.
Mãi cho đến khi Duệ Duệ kéo Tô Mộc Thần đến phòng ngủ, anh mới hiểu ra vì
sao Hạ An Nhiên lại nói như vậy, bởi vì… phòng trọ độc thân chỉ có một
phòng ngủ, trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường giành cho hai người,
một cái tủ sách, một tủ treo quần áo, vô cùng đơn giản nhưng cũng không
đến nỗi thiếu thốn.
Duệ Duệ vừa vào phòng đã nhanh tay nhanh chân trèo lên giường, quên bỏ đôi
dép gấu con xinh xắn ở chân ra, cũng quên luôn việc cởi quần áo, nếu bị
Hạ An Nhiên bắt được chắc sẽ ăn mắng.
“Baba, nhanh!”
Duệ Duệ nằm lỳ trên giường, giống như con sâu nhỏ không ngừng giãy dụa.
“Con không cởi quần áo sao…”
Tô Mộc Thần nhìn con sâu nhỏ Duệ Duệ không ngừng xoay bên này lắc bên kia, không nhịn được phải đưa tay ra cởi bỏ quần áo trên người bé.
Duệ Duệ cũng ngoan ngoãn ngồi dậy để Tô Mộc Thần giúp bé cởi áo lông mỏng
và quần dài, sau khi cởi xong đồ bên ngoài, bên trong chỉ còn lại một
chiếc áo lót, trước ngực in hình chú gấu con đáng yêu cười rất đáng
ghét.
Nhìn con gấu kia, khóe miệng Tô Mộc Thần khẽ co giật, khẩu vị của cô nàng Hạ An Nhiên này thật đúng là… thú vị.
“Baba…”
Duệ Duệ cười đùa, cũng lôi kéo áo khoác của anh, Tô Mộc Thần theo ý bé cởi
áo khoác xuống, trên người anh chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng và quần
tây.
Duệ Duệ hưng phấn lăn qua lộn lại ở trên giường, Tô Mộc Thần đành tóm lấy
bả vai bé ấn xuống, sau đó đem chăn đắp kín đến tận cổ phòng bị cảm
lạnh, nửa đêm mà bị cảm lạnh rất nguy hiểm.
Lúc này mới nghĩ đến mình, thôi, một ngày một đêm không tắm, không thay quần áo chắc cũng không sao đâu nhỉ?
“Baba…”
Đôi tay mập mạp ôm lấy hông Tô Mộc Thần, đôi mắt to tròn không chớp nhìn anh.
“Cục cưng, đã khuya lắm rồi, con nên ngủ thôi.”
Tô Mộc Thần vỗ vỗ lưng Duệ Duệ, nhẹ giọng dụ dỗ, đã hơn chín giờ, đối với trẻ con mà nói đã là khuya lắm rồi.
“Baba sẽ không đi phải không? Baba sẽ ngủ cùng Duệ Duệ phải không?”
Duệ Duệ hỏi, bé hơi lo lắng chỉ sợ đợi đến lúc bé ngủ, khi tỉnh dậy không
thấy ba đâu nữa, cho nên ôm tay Tô Mộc Thần càng chặt hơn.
“Ngoan, không đâu, con ngủ đi nào.”
Tô Mộc Thần dụ dỗ, nhẹ xoa đầu Duệ Duệ.
Duệ Duệ tin ngay, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nhưng chưa đến một phút sau lại mở ra.
“Baba, con không ngủ được…” Duệ Duệ làm nũng.
“Sao lại không ngủ được?” Tô Mộc Thần hỏi.
“Duệ Duệ ngủ thích tắt đèn, bật đèn con sẽ không ngủ được.”
Hạ An Nhiên đứng ở cửa phòng nhìn cái tên đang chiếm giường của cô, thật là, anh cái gì cũng không hiểu…
Hạ An Nhiên đưa tay tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn ngủ mờ nhạt trên đầu giường, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đèn trong phòng vừa tắt, Duệ Duệ cũng không ý kiến gì nữa, ngoan ngoãn nhắm hai mắt.
Chỉ một lát sau, hô hấp của bé đã đều đều ổn định, nhưng giấc ngủ còn chưa
sâu, chỉ cần Tô Mộc Thần khẽ động, bé sẽ lập tức mở mắt ra, ôm tay anh
càng chặt, sau đó lại nhắm mắt ngủ.
Tô Mộc Thần không còn cách nào khác đành để mặc bé ôm, chờ đến lúc Duệ Duệ ngủ say anh mới rút tay ra được.
Buồn ngủ có hội chứng lây lan, thấy Duệ Duệ ngủ ngon lành, Tô Mộc Thần cũng cảm thấy mi mắt mình như nhựa cao su dính vào nhau.
Một lát sau đã không chống cự được ngủ quên mất.
Hạ An Nhiên ngồi ngoài phòng khách đợi chừng nửa tiếng vẫn không thấy động tĩnh gì, vừa mới vào phòng đã nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ngủ say
sưa.
Hai cha con nhà này có tướng ngủ giống y hệt nhau, chăn cũng không đắp cẩn
thận, để cơ thể lộ hết ra ngoài, thật là, trẻ con thì không tính làm gì, nhưng một người đàn ông lớn tướng rồi mà vẫn có tướng ngủ xấu như vậy,
anh ta không sợ Duệ Duệ bị cảm lạnh sao.
Hạ An Nhiên đưa tay kéo chăn đắp lên cho hai người, giường đã bị anh chiếm, xem ra đêm nay cô phải chịu thiệt ra salon ngủ rồi.
Phải nói Hạ An Nhiên rất muốn trực tiếp đá Tô Mộc Thần ra khỏi giường, nhưng lúc đắp chăn thấy Duệ Duệ vẫn đang ôm chặt cánh tay của anh, nếu cô
đánh thức anh dậy, chắc chắn Duệ Duệ cũng sẽ dậy theo, vậy càng phiền
toái hơn…
Thôi quên đi, salon thì salon, trước đây cũng không phải chưa từng ngủ ở
salon, nhưng cứ nghĩ đến lần cô đọc sách ngủ quên trên salon, sáng hôm
sau tỉnh dậy bị sái cổ, đau suốt một tuần liền…. Cô thực sự không muốn
trải qua loại cảm giác đau đớn này thêm một lần nữa.
Nhưng tối nay không thể không ngủ ở salon rồi…
Hạ An Nhiên vỗ cái gối ôm trên ghế salon, ôm vào trong ngực, mười giờ tối, đối với một người sống ở thành thị giờ này chưa tính là muộn, hi vọng
chương trình trên ti vi tối nay kéo dài thêm chút nữa…
Tô Mộc Thần thường ngủ không ngon, có lẽ bởi vì áp lực công việc mỗi ngày
quá lớn nên giấc ngủ của anh không được sâu, thường bị tỉnh dậy lúc nửa
đêm.
Nhưng lần này Tô Mộc Thần không ngờ mình lại ngủ quên mất.
Duệ Duệ lúc ngủ trông rất đáng yêu, cánh tay nhỏ bé vẫn ôm chặt tay anh đã
hơi buông lỏng. May mắn chăn vẫn đang đắp trên người, không sợ bị cảm
lạnh.
Căn phòng được chiếu sáng bằng một ngọn đèn ngủ mờ nhạt, không gian vô cùng yên tĩnh.
Tô Mộc Thân nhanh nhẹn đứng dậy, đắp lại chăn cho Duệ Duệ, sau đó mặc áo khoác vào rồi chậm rãi ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, màn hình TV đã trắng xóa (vì hết chương trình), Hạ An
Nhiên ôm gối ngủ trên salon khẽ cau mày, không biết có phải tại ngủ ở
salon không thoải mái hay không.
Tô Mộc Thần với tay lấy điều khiển tắt TV.
“Hạ An Nhiên…”
Tô Mộc Thần nhẹ lay vai cô, nhỏ giọng gọi.
Hạ An Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt như sương mù, bộ dáng chưa
tỉnh ngủ khiến Tô Mộc Thần hơi buồn cười, cô nàng Hạ An Nhiên này từ
trước đến nay luôn xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ tỉnh táo, không
ngờ dáng vẻ ngái ngủ này của cô lại đáng yêu như vậy.
Hạ An Nhiên chậm chạp ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn anh.
“Tôi phải đi về…”
Lúc này đã là ba giờ sáng, thật khó cho cô phải ngủ ở đây lâu như vậy.
“Ừ…”
Hạ An Nhiên mơ màng lên tiếng, trên tay còn ôm cái gối ngồi yên không nhúc nhích.
“Cô trở về phòng ngủ đi.” Tô Mộc Thần dặn dò.
“Ừ…”
Hạ An Nhiên đáp lại nhưng vẫn bất động.
Thì ra một Hạ An Nhiên chưa tỉnh ngủ lại ngây thơ như vậy sao?
Tô Mộc Thần kéo cô đứng dậy, dắt cô đi về phòng ngủ, anh cảm thấy nếu bây
giờ anh đi về, người này cũng sẽ không nhớ phải đi về phòng ngủ, có khi
còn ngồi đây ngây ngốc cho đến sáng mất.