Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Chương 45: Chương 45




Tô Mộc Thần nhìn sắc mặt Hạ An Nhiên không được tốt, anh đương nhiên cũng hiểu.

“Giận hả?”

Tô Mộc Thần mỉm cười hỏi. Được rồi, vừa nãy anh đúng là hơi vô sỉ, nhưng mà không có cách nào khác, ai bảo anh là gian thương chứ, trời sinh đã như vậy, đương nhiên sẽ chọn cách có lợi cho mình.

“Không có.”

Hạ An Nhiên phun ra hai chữ, không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một lần.

Chà ! Giận thật rồi.

Tô Mộc Thần xoa đầu Duệ Duệ, cười khổ một tiếng. Duệ Duệ nhìn ba, rồi lại quay sang nhìn mẹ.

“Mẹ tức giận nha!”

Duệ Duệ nói với Tô Mộc Thần, giọng nói rất chắc chắn.

Tô Mộc Thần chỉ biết im lặng.

Hạ An Nhiên mất hứng, mặc dù cô đối với Thẩm Hi không có tâm tư gì, nhưng cô cũng không thích Tô Mộc Thần tự cho là mình đúng như vậy.

Hạ An Nhiên không vui cho nên không thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của Tô Mộc Thần nữa, mặc dù vẫn để anh lên phòng trọ nhưng thái độ lại vô cùng lạnh nhạt.

Được rồi, được rồi. Mỗi lần như vậy, Tô Mộc Thần chỉ có thể sờ sờ cái mũi của mình, sau đó đấu mắt (thi xem mắt ai to hơn) với Duệ Duệ mà thôi.

—-bamholyland.com—-

Gần đến cuối tháng, rốt cuộc thì Hạ An Nhiên cũng chịu để ý đến anh. Vì cô phải về quê uống rượu mừng của anh họ, nên bắt Tô Mộc Thần phải đưa Duệ Duệ về nhà anh. Anh vô cùng thoải mái đáp ứng, trước đó một ngày đã mang Duệ Duệ đi.

Nói là uống rượu mừng vậy thôi, chứ thực ra Hạ An Nhiên cũng muốn về quê ở với bà ngoại vài ngày. Hôn lễ của anh họ tổ chức vào Chủ nhật, vốn dĩ cuối tuần cô chỉ được nghỉ hai ngày, nhưng cô sẽ xin chị Chu thêm hai ngày nữa.

Thứ sáu, sau khi giao Duệ Duệ cho Tô Mộc Thần, Hạ An Nhiên trở về nhà mình, thu xếp mấy bộ quần áo đơn giản, sáng ngày mai phải đi sớm.

Vì cuối tuần đông người, nên cô định đặt vé tàu trước nhưng mẹ cô lại bảo không cần.

An Nhiên cũng không để ý, dù sao từ thành phố C đến thành phố B cách nửa tiếng lại có một chuyến, chỉ là lúc đến ga ở thành phố B phải chuyển xe, cái này hơi phiền phức một tí, nhưng không sao cả.

Ăn sáng xong xuôi, đợi đến khi phu nhân Hạ Lý Kim Hoa chịu nhấc người ra khỏi cửa đã là mười giờ. Hạ An Nhiên vốn định gọi một chiếc taxi, nhưng khi vừa xuống dưới nhà, mặt cô liền sa sầm lại, ngay lập tức hiểu ra vì sao bà mẹ quý hóa của mình lại chẳng lo lắng chút nào, không phải vì bà đã sớm tìm được một tài xế rồi hay sao!

Tô Mộc Thần dựa vào cửa chiếc xe BMW bóng loáng của mình, nở nụ cười nhàn nhạt với cô.

Đáng ghét ! Cười cái gì mà cười…

Hạ An Nhiên khẽ hừ một tiếng, sau đó tiến lên phía trước.

“Anh tới làm gì?”

Hạ An Nhiên hỏi, mặc dù trong lòng ít nhiều đoán được mục đích của Tô Mộc Thần, nhưng vẫn mong muốn đáp án của anh không giống với điều cô đang suy nghĩ.

“Dì không nói với em sao?” Tô Mộc Thần cười.

Trong lòng Hạ An Nhiên rơi lộp bộp, thầm kêu không ổn.

“Là thế này, hôm trước em và Duệ Duệ ngủ sớm, dì gọi điện tìm em nhưng không được, nên gọi cho anh. Dù sao cuối tuần anh cũng không có việc gì làm, nên đưa mọi người về quê một chuyến, xem xem hôn lễ tổ chức như thế nào, lấy chút kinh nghiệm…”

Trên trán Hạ An Nhiên bắt đầu nổi gân xanh.

Kinh nghiệm cái đầu anh…

“Duệ Duệ đâu?”

Hạ An Nhiên nén giận gằn từng tiếng, tối hôm qua vừa mới đưa bé cho Tô Mộc Thần chăm sóc, thế mà hôm nay đã ….

“Đừng nóng, anh đã nhờ Tư Đồ chăm sóc cho Duệ Duệ rồi. Tên kia có hơi vô tích sự một chút, nhưng việc anh nhờ cậy lúc nào cũng làm rất tốt. Lần trước, cũng là hắn trông Duệ Duệ đó.”

Hạ An Nhiên muốn nói gì đó, nhưng há miệng nửa ngày cũng không thốt ra được câu nào, đúng lúc này ba mẹ của cô từ trên lầu đi xuống.

“A Thần à, xin lỗi cháu nha, vất vả cho cháu rồi.”

Phu nhân Hạ Lý Kim Hoa chưa thấy người đã thấy tiếng. Hạ An Nhiên cảm thấy hơi đau đầu, mẹ của cô quả nhiên tinh lực dồi dào.

Nghe thấy tiếng gọi “A Thần”, Hạ An Nhiên không nhịn được cảm giác buồn nôn. Thật kì quái, mẹ cô và Tô Mộc Thần thân quen từ lúc nào không biết.

“Không sao ạ, cuối tuần cháu cũng không có việc gì quan trọng.”

Tô Mộc Thần cười, sau đó chủ động mở cửa xe.

“Chị, xem ra anh rể tương lai rất tốt nha…”

Cô em gái vừa mới lên lớp mười một của Hạ An Nhiên tươi cười hớn hở, sáp lại gần cô. Mặc dù cô bé chỉ nói thầm vào tai chị mình nhưng thanh âm kia lại vừa vặn lọt vào tai Tô Mộc Thần đang đứng cạnh cửa xe.

Em gái Hạ cười tủm tỉm theo ba mẹ chui vào ghế sau. Vì ghế sau chỉ đủ chỗ cho ba người, nên Hạ An Nhiên đương nhiên phải ngồi vào ghế phụ phía trước.

Thành phố C và thành phố B cách nhau không xa, lái xe mất khoảng nửa tiếng là đến, Tô Mộc Thần biết đường nên không có vấn đề gì cả.

Khi vào đến thành phố B, phu nhân Hạ Lý Kim Hoa chịu trách nhiệm dẫn đường, đi loanh quanh một vòng liền ra khỏi nội thành. Lái xe chừng nửa tiếng thì đến một một thôn nhỏ.

Từ bé tới lớn Tô Mộc Thần đều sống ở thành thị, đây là lần đầu tiên anh đến vùng nông thôn.

Anh lái xe vào một bãi đất trống, vừa nhìn là biết đây không phải là bãi đỗ, thế nhưng xung quanh vẫn có mấy chiếc xe.

Sau khi xe dừng, ba người nhà họ Hạ ở ghế sau nhanh chóng mở cửa, không để lại câu nào mà đi thẳng, Hạ An Nhiên và Tô Mộc Thần chỉ biết trợn trừng mắt nhìn nhau.

“Nhà bà ngoại ở đây à?”

Tô Mộc Thần nhìn quanh bốn phía, nhà ở đây cơ bản là xây theo kiến trúc hai hoặc ba tầng, bên ngoài lát gạch men sứ, mái ngói lưu ly. Kiểu kiến trúc này ở ngoại thành thành phố C cũng không ít.

Nhưng mà ở đây, nhìn thú vị hơn nhiều. Xa xa có vài bãi dâu, hồ nước, một vài người trong những ngôi nhà mái ngói, trước cổng có mấy con chó, nhìn thấy người lạ liền sủa vài tiếng.

“Là bà ngoại tôi.”

Hạ An Nhiên sửa lại.

“Đúng, chính là chỗ này.”

Cái thôn nhỏ này chính là nơi cô đã sống từ nhỏ đến lớn, mỗi lần về đây cô luôn cảm thấy vô cùng quen thuộc, vô cùng thoải mái.

Tô Mộc Thần mở cốp xe, lấy ra mấy hộp quà, không phải nhân sâm thì cũng là đông trùng hạ thảo, tổ yến…Chỉ có điều nhìn thấy mấy hộp quà này, trong lòng Hạ An Nhiên co rút, cứ đà này năm sau cô cứ trực tiếp đưa thẻ lương của mình cho Tô Mộc Thần là được rồi.

Haizz, đây chính là sự khác biệt giữa giai cấp tư sản và vô sản đó mà.

Hai người lặng lẽ đi trên con đường xi măng, dọc hai bên là những mảnh rừng trúc, rừng dâu, ao hồ. Trong những luống dâu thấp thoáng bóng dáng của mấy con gà, những âm thanh sôi động của côn trùng trong rừng trúc, bốn bề đều mang mùi vị của vùng nông thôn thanh bình.

Cuộc sống này so với những ồn ào nơi thành thị quả thật rất dễ chịu.

Đi được khoảng bảy, tám phút thì trước mắt họ hiện ra một ngôi nhà ba tầng, tường bên ngoài mới được quét vôi lại cách đây không lâu.

Cửa chính mở rộng, khiến cho người bên ngoài có thể nghe thấy rất rõ ràng câu chuyện của những người bên trong.

Một phụ nữ trung niên từ trong nhà bước ra, khi thấy Hạ An Nhiên thì mỉm cười lên tiếng chào hỏi bằng khẩu âm đặc sệt của thành phố B.

Hạ An Nhiên cũng cười đáp lại, giọng nói cũng thay đổi.

Vì thành phố B và C tương đối gần nhau, nên Tô Mộc Thần ít nhiều vẫn có thể nghe hiểu được những gì họ nói.

Người phụ nữ kia là mợ của An Nhiên.

Bà vừa nói vừa đi tới quan sát Tô Mộc Thần.

“Nghe mẹ cháu nói, bạn trai cháu lái xe đưa cả nhà về,” Mợ cười thân thiện, “Dẫn cậu ấy đến chào bà đi, nhân tiện mời bà lên ăn cơm. Đẹp trai quá đi mất…”

“Vâng.”

Hạ An Nhiên đáp.

“Quà…”

Tô Mộc Thần kéo kéo ống tay áo Hạ An Nhiên, dùng ánh mắt nhắc nhở cô, lần đâu tiên anh gặp phải tình huống này , mặc dù ngoài mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng lại không biết thể hiện sao cho tốt.

“Mợ, cái này tặng cậu mợ.”

Hạ An Nhiên lấy hai hộp quà từ tay Tô Mộc Thần, đưa cho mợ mình.

“Sao lại khách sáo như vậy.” Mợ hơi ngượng ngùng, quay sang nói với Tô Mộc Thần, giọng địa phương cũng chuyển sang giọng phổ thông, cũng không nhận hộp quà “Cháu đến là vui rồi…”

“Mợ cứ nhận đi.”

Hạ An Nhiên cứng rắn nhét vào tay mợ, thật ra những thứ này mặc dù là do Tô Mộc Thần mua nhưng sớm muộn gì cô cũng phải trả lại…Không chờ mợ nói thêm gì nữa, cô liền kéo Tô Mộc Thần đi về phía nhà bà ngoại.

Nhà bà ngoại nằm ngay sau nhà cậu, đó là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, mảnh vườn trước sân trồng một ít rau củ xanh mướt.

Vừa vào cửa, Tô Mộc Thần liền ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt, cảm giác thật an tĩnh.

Hạ An Nhiên dẫn Tô Mộc Thần đi lên tầng hai, càng lên cao, mùi đàn hương càng đậm, cảm giác hơi giống hương vị nơi chùa chiền.

Tầng hai có hai phòng.

“Là An Nhiên hả?”

Giọng nói phát ra từ căn phòng có cánh cửa khép hờ, thanh âm kia rất chậm rãi, nhỏ nhẹ mang theo ý cười, giống như đã sớm đoán được Hạ An Nhiên sẽ đến.

“Bà…”

Hạ An Nhiên gọi một tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.