Trong một nhà hàng nhỏ gần đường Hoán Sa Tây…
Duệ Duệ ở
bên cạnh cô, cầm chiếc thìa nhỏ, xúc cơm ăn. Dáng người nhỏ bé nếu ngồi, thì lại không với tới được đồ ăn trên bàn, nhưng nếu đứng lên lại cao
quá. May mà nhà hàng này biết ý, đưa đến một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng
nhựa, để cậu bé có thể ngồi cao hơn.
Hạ An Nhiên quả thực đang rất đói, nhưng người đàn ông đang ngồi trước mặt cô tên Tô Mộc Thần này, càng khiến cô chú ý hơn.
Người đàn
ông này rất điển trai, cách ăn mặc cũng sang trọng. Khi người đàn ông
cao quý như vậy xuất hiện tại một nhà hàng tầm thường, đã lôi kéo rất
nhiều ánh mắt của những cô gái thực khách. Chuyện này cũng là lẽ thường
tình thôi, ánh mắt bọn họ còn có chút khó tin. Trong cảm nhận của phụ
nữ, loại đàn ông này phải ngồi ở đại sảnh nhà hàng Âu cao cấp, cầm ly
rượu vang, cười nói với một phụ nữ mặc lễ phục dạ hội, dưới men ngà ngà
say sẽ thêm vài chuyện tình lãng mạn.
Cô có thể
nhìn thấy sự thất vọng trong mắt của các cô gái, vì người đàn ông hoàn
mỹ như Tô Mộc Thần lại xuất hiện ở nơi tầm thường này.
Tô Mộc Thần, có lẽ là một người đàn ông trong tiểu thuyết vẫn hay mô tả.
Nếu cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nho nhã này, có thể
trong đám phụ nữ có ý nghĩ như vậy sẽ thêm một người nữa là cô.
“Tô tiên sinh. . . . .”
Hạ An Nhiên lên tiếng, chuẩn bị hỏi hắn câu nói “Cô nghĩ tôi thật sự đến đón cô và
đứa “con” này sao” là có ý gì, nếu cô không hiểu sai ý hắn, thì có lẽ
hắn không hề muốn nhìn thấy cô và Duệ Duệ.
“Hạ tiểu thư đang làm gì thế?!”
Tô Mộc Thần cũng không chờ Hạ An Nhiên nói hết, hắn mỉm cười hỏi .
“Tạp chí Văn Biên.”
Hạ An Nhiên thuận miệng trả lời .
“Tạp chí sao?!” Khóe miệng Tô Mộc Thần cong lên mấy phần, bấu không khí lạnh lẽo cũng lan tràn.
“Hạ tiểu thư, dường như là người rất có tâm.”
Giọng nói
thản nhiên của Tô Mộc Thần, lại ẩn chứa sắc bén, giống như một con dao,
nhẹ nhàng lướt qua da thịt Hạ An Nhiên, có cảm giác đau đớn nhưng không
chảy máu.
“Tô tiên sinh hay nói chuyện kiểu đó sao?!”
Giọng nói
hắn dịu êm giống như một phát thanh viên trên đài radio, nhưng những từ
ngữ khi thốt lên, người nghe thấy cũng chẳng có cảm giác tuyệt vời gì.
Hạ An Nhiên nhíu mày, nói thẳng.
“Là thế
này, Hạ tiểu thư. Tôi cũng vừa nói qua, tôi đến đây không phải để gặp
‘đứa con’ này, mà là muốn gặp người yêu cầu kẻ khốn nạn này đến gặp
‘con’ của mình, cũng chính là người đã đưa ‘con’ của tôi đến đồn cảnh
sát – Hạ tiểu thư đây.”
“Ý của anh là?!”
Hạ An Nhiên nhíu mày, hy vọng lời người đàn ông này muốn nói, không giống với suy nghĩ trong lòng cô.
“Có lẽ, tôi nên hỏi Hạ tiểu thư, cô diễn vở kịch này, nhằm mục đích gì?!” Tô Mộc
Thần càng cười càng dịu dàng, giống như một đóa hoa lan, lẳng lặng nở rộ trước mặt cô.
“Vì danh, vì lợi?!” Hắn nhẹ nhàng hỏi, giọng nói trầm ấm như người tình nói lời yêu trong lúc triền miên.
Lời nói vô cùng tình cảm, nhưng lại khiến Hạ An Nhiên cảm thấy buồn nôn.
“Tô tiên sinh, anh cảm thấy tôi muốn gì?!”
“Chắc hẳn cô biết thân phận của tôi rồi, cô thấy tôi cung cấp thứ gì thì mới hợp lý?”
Tô Mộc Thần duỗi tay, cả người tựa ghế sô pha, bộ dạng vẫn luôn nhàn nhã. Thực ra
khi nhận được cuộc điện thoại đó, nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ
gọi hắn là ‘ba’ ở đầu dây bên kia, hắn cũng hơi kinh ngạc. Tuy rằng bên
người hắn chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng hắn dám thề, cho đến nay,
chưa từng ai quan hệ với hắn mà sinh con. Ngay từ đầu, hắn luôn nghĩ đây là một trò đùa nực cười.
Mãi đến khi giọng nói của Hạ An Nhiên xuyên qua điện thoại, khẩu khí đó, giống như
đang bỡn cợt vậy. Mặc kệ đối phương có âm mưu gì, hắn cảm thấy nếu không đi một chuyến, sẽ mang lại nhiều rắc rối cho hắn.
Lần đầu
tiên nhìn Hạ An Nhiên, hắn đã biết, mình không hề có bất kì quan hệ gì
với người phụ nữ này. Nhưng không thể phủ nhận, đứa bé kia giống hắn mấy phần, diễn xuất cũng không tệ, có thể ngay lập tức ôm hắn gọi “ba”
được.
Cho dù xuất phát từ lí do gì, dưới ánh mắt của toàn bộ người trong đồn cảnh sát đều lộ ra “Cuối cùng cha của đứa bé đã tới”, hắn không thể không đưa đứa
trẻ vẫn gọi hắn là “ba” và người đã tố giác ra khỏi đồn, hơn nữa, nếu
làm to chuyện, lại càng bất lợi hơn.
Một khi
chuyện này tai phóng viên, không chừng ngày mai trên báo sẽ xuất hiện
dòng tít “Người cha nhẫn tâm bỏ đứa con của chính mình”, trở thành đề
tài buôn chuyện trong lúc nhàn rỗi của người dân thành phố C.
“Nhớ đòi hỏi vừa phải thôi, nếu không, trộm gà chẳng được còn mất nắm gạo đấy.”
Tô Mộc Thần cười nhạt, hắn vẫn luôn hào phóng, nhưng cũng tùy từng trường hợp. Đối
với loại thủ đoạn này, hắn vô cùng khinh thường.
Đủ rồi!
“Tô tiên sinh, anh mắc bệnh hoang tưởng hả?!”
Nghe kiểu
nói chuyện này, cứ như cô tự đạo diễn một vở kịch, cố tình tìm một đứa
trẻ nhận bừa hắn vậy. Loại lý do thoái thác như vậy, nếu nói hắn không
bị hoang tưởng, Hạ An Nhiên không tin.
“Hả?!”
Tô Mộc Thần ngây người, nụ cười nhạt quen thuộc đạt đến trình độ hoàn hảo trên khuôn mặt cũng trở nên cứng ngắc.
“Hay là anh đã đọc tiểu thuyết quá nhiều?!”
Hạ An Nhiên rất muốn cười to, lí do này, mọi người soạn thảo chuyên mục đặc biệt
của tạp chí phụ nữ mà cô đang làm việc cũng chẳng thể nghĩ ra. Hoặc
chuyên mục của cô, phải để người đàn ông này phát huy sở trường mới
đúng.
Nhưng đừng thấy mình là dê béo, mà nghĩ ai cũng là đồ tể nhá. Này anh kia, không cần mời Mary Sue[1] đến tận đây đâu.
“Hạ tiểu thư”
Tô Mộc Thần có cảm giác đầu óc mình bỗng nhiên bị tê liệt, hắn cũng không còn tâm
trạng lằng nhằng với người phụ nữ này thêm lần nữa. Vốn hắn đang tính,
nếu cô đưa ra yêu cầu hợp lý, có thể hắn sẽ đáp ứng luôn. Dù sao chuyện
này xé ra to, người chịu thiệt vẫn là hắn, trở thành cha, kể cả hắn bị
tông xe cũng không muốn làm.
“Cô biết thừa đứa trẻ này không phải con tôi.”
“Thật
không, chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ biết, khi anh đưa đứa
trẻ này ra khỏi đồn cảnh sát, thì đã thừa nhận là cha nó rồi.”
Cái gì gọi
là khốn nạn, bây giờ Hạ An Nhiên đã hiểu rõ. Nếu biết rõ đứa trẻ này
không phải con mình, sao còn làm thủ tục nhận người, hơn nữa, chẳng phải đứa bé đã ôm hắn gọi “Ba” sao?!
“Hạ tiểu thư, nếu lúc nãy tôi không nghe lầm, hình như đứa trẻ này cũng gọi cô là ‘Mẹ’ đấy thôi?!”
Tô Mộc Thần khẽ cười phản bác, giọng nói không chút khí thế bức người nào, ngược lại, còn giống như đang đùa bỡn vậy.
“Hay cô định nói, thực ra đứa trẻ này là do cô và tôi sinh ra?! Tôi thấy mắt mình vẫn chưa kém tới mức ấy đâu!”
Nhìn cô gái có khuôn mặt thanh tú, nhưng không đến mức xinh đẹp, thuộc dạng con gái nhà lành này, hắn không bao giờ từ bỏ cuộc sống độc thân mà dính lấy
kiểu người như thế.
Giết người không thấy máu.
Hạ An Nhiên đang tìm một câu nói có thể phản bác lại, cô há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy câu nào.
Cô đương
nhiên chưa từng sinh con, mà người đàn ông tên Tô Mộc Thần này hôm nay
cô mới thấy lần đầu tiên, chẳng ai biết rõ hơn cô hết. Nhưng nếu cô nói
ra, lại gián tiếp thừa nhận câu nói vừa rồi của hắn, nếu người đứa trẻ
gọi là “Mẹ” lại không phải mẹ ruột, vậy thì kẻ được gọi là “Ba” kia có
thể cũng không phải là cha ruột bé.
Hắn không những không thừa nhận, còn tiện thể đá cô một cái.
Duệ Duệ từ
nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn cơm bỗng ngẩng đầu, trên má vẫn dính vài hạt cơm, cậu bé nhìn thoáng qua Tô Mộc Thần, sau đó lại liếc sang Hạ An Nhiên. Bầu không khí trầm xuống khiến bé kéo tay Hạ An Nhiên đang ngồi
cạnh.
“Không cãi nhau, không cãi nhau, cãi nhau là không tốt.”
Giọng nói non nớt của Duệ Duệ vang lên, ẩn chứa chút sợ hãi.
Tô Mộc Thần nhìn đứa trẻ đang chớp đôi mắt to tròn nhìn hai người, hắn thừa nhận,
khuôn mặt kia, thật sự rất giống hắn lúc còn nhỏ. Nếu không phải hắn
chưa từng có con, có lẽ sẽ tin đứa bé ấy là con của mình.
“Ba…”
Duệ Duệ nhìn thấy Tô Mộc Thần quan sát mình, cậu bé cười toét miệng, vui vẻ gọi.
Tô Mộc Thần nghe thấy lại càng nhíu chặt mày, hắn vô cùng phản cảm với cách xưng hô này.
“Tô tiên sinh, anh không thừa nhận là cha đứa bé, vậy hành động anh đưa nó ra khỏi đồn cảnh sát vừa rồi là sai lầm.”
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Hạ An Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Tô Mộc Thần.
“Nếu đúng
như lời anh nói, anh hãy đưa chứng cứ ra đây.” Hạ An Nhiên lẳng lặng
nói, “Chứng minh anh thực sự không hề có quan hệ gì với đứa trẻ, sau đó
hãy đưa nó đến đồn cảnh sát, để họ tìm cha mẹ ruột của đứa bé.”
Đề nghị này, quả thực rất rất thú vị .
“Tôi phải chứng minh như thế nào?!” Hắn hỏi, giọng nói ẩn giấu sự hứng thú.
“Xét nghiệm ADN.”
Xét nghiệm
AND là một phương pháp chuẩn xác, hiệu quả nhất, chỉ cần kiểm tra có
quan hệ huyết thống hay không, nếu không phải thì đương nhiên sẽ đứa trẻ đến đồn cảnh sát, sau đó để bố mẹ ruột nó đến đón.
“Ý kiến hay.”
Tô Mộc Thần gật đầu, vốn hắn nghĩ cô gái này tính lừa hắn một khoản tiền, nhưng xem ra hiện giờ, hắn đã sai rồi. Xét nghiệm AND, mọi chuyện sẽ rõ ràng
thôi.
Nếu muốn lừa gạt tống tiền, cô gái kia sẽ không đưa ra cách giải quyết như vậy.
“Tất nhiên
rồi, nếu Tô tiên sinh có yêu cầu, tôi cũng sẽ có mặt trong khi kiểm tra, bởi vì tôi nghĩ, ánh mắt tôi không với tới được Tô tiên sinh đâu.”
Tô Mộc Thần cười khẽ, cô gái nhìn có vẻ dịu dàng ngoan hiền trước mặt này, lại có
thể nói xoáy người khác như vậy, không chấp nhận bản thân bị đá một cái
nên phải ăn miếng trả miếng đây.